Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 392: Trên đời này không có phòng ngự tuyệt đối.

Chương 392: Trên đời này không có phòng ngự tuyệt đối.
Bốn người hầu dùng bàn tay đâm xuyên lồng ngực, máu tươi phun ra như băng huyết. Rõ ràng chỉ là một vết thương do bàn tay đâm, thế mà chỉ trong chớp mắt, cơ thể của chúng đã chảy cạn máu.
Tất cả lượng máu ấy đều đổ vào đồ hình trận pháp trên mặt đất, nhuộm nó thành một màu đỏ sậm… Mà cơ thể của bốn kẻ hầu chỉ còn lại một lớp da mỏng manh mềm oặt dán xuống đất.
Chẳng lẽ mấy tên này… là con rối hình người đổ đầy máu vào trong à?
Giữa trận pháp nhuốm máu, người đàn ông ăn vận như “tiên sinh” kia vẫn nở nụ cười quái gở. Cổ hắn đổ máu như xối, chỉ trong nháy mắt, cả thân thể hắn đã khô quắt đi.
Song so với bốn tên người hầu chỉ để lại lớp da thì kết cục của vị “tiên sinh” này khá hơn nhiều. Ít nhất hắn còn giữ được bộ xương, da dẻ dính chặt vào khung xương ấy hóa thành một cái thây khô.
“Ha ha, thuật con rối thật là đặc biệt, chỉ dùng tiên huyết chi lực để khu động thôi à? Đúng là một diệu pháp thú vị.”
Linh Điệp Tôn Giả khẽ cười nói. Đoạn, Tôn Giả ngắm nhìn trận pháp họa quyển trên mặt đất, song lại không hề có ý ra tay ngăn cản.
“Con rối? Không phải người sống à? Bảo sao chết mà dứt khoát thế!”
Tống Thư Hàng nói thầm. Hắn nhìn về phía tiên sinh giữa trận pháp, trên tay kẻ đó có một cuốn họa quyển!
Quả nhiên, mục tiêu của chúng chính là họa quyển kiếm quyết!
Thế nhưng bây giờ cả bốn con rối người hầu và cái tên dáng dấp tiên sinh kia đều tự sát cả rồi, làm thế nào mà chúng mang kiếm quyết đi được?
Tống Thư Hàng lập tức nhìn vào trận pháp nhuộm máu dưới đất, chẳng lẽ chúng dùng trận pháp họa quyển quái dị này sao? Trận pháp họa quyển lúc này nhiễm đầy máu tanh, tản mát ra sắc đỏ yêu dị, nó đã bị kích hoạt rồi.
Tuy rằng không biết trận pháp này dùng để làm gì, nhưng có thể khẳng định một điều, nó chính là thủ đoạn của đám người “tiên sinh” kia.
“Linh Điệp tiền bối, bốn bức kiếm quyết của Sở gia đang ở trong tay kẻ kia, tuyệt đối không thể để hắn mang đi!”
Tống Thư Hàng hô lên.
Linh quỷ vốn dĩ yên tĩnh trong lồng ngực hắn bỗng dưng trở nên nóng bỏng hệt như trong cảnh mộng lần trước.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim hắn đập điên cuồng.
Linh quỷ trong tâm khiếu muốn phá xác mà ra. Nó muốn đến gần bốn cuốn họa quyển ấy, trong bốn cuốn họa quyển chắc chắn có cất giấu bí mật gì đó liên quan tới tán tu Lý Thiên Tố!
Sờ nhẹ lên ngực mình, Tống Thư Hàng lập tức vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh để ép bản thân phải trấn tĩnh lại.
Sau đó, một tay hắn nắm chuôi đao Bá Toái, cả người bật lên phóng về phía trận đồ. Dù có thế nào cũng phải lấy lại kiếm quyết trước khi trận pháp phát động rồi tính tiếp!
Nhưng khi Tống Thư Hàng đến gần trận pháp nhuộm máu kia thì dòng máu trên mặt đất lại cuộn lên thành sóng như có linh hồn. Sóng máu hóa thành tên nhọn che trời phủ đất, phóng về phía Tống Thư Hàng như vũ bão.
“Thuẫn!”
Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng, nhấc tay lên cao, phóng ra năng lực thiên phú Kim Sắc Tiểu Thuẫn của linh quỷ. Đồng thời hắn rút bảo đao Bá Toái rồi đổ chân khí vào thân đao.
Keng keng keng! Máu tươi như biến thành thực thể, khi đánh vào tiểu thuẫn vàng kim phát ra tiếng kêu leng keng. Sau khi Tống Thư Hàng tấn chức lên nhị phẩm thì tiểu thuẫn của linh quỷ cũng đã được cường hóa hơn nhiều. Thế mà dưới sự tấn công dồn dập của cơn mưa tên máu này, nó chỉ chống đỡ được một đợt rồi vụn vỡ.
“Hỏa diễm đao!”
Tống Thư Hàng quát to một tiếng, khẽ lật cổ tay, trong đầu minh tưởng lại đao ý nuốt trời khi Xích Tiêu Tử đạo trưởng thi triển hỏa diễm đao. Thân đao vừa chuyển, hỏa diễm hừng hực bùng lên! Tống Thư Hàng nắm chặt đao bằng hai tay rồi chém mạnh về phía trước!
Hỏa diễm hóa thành ánh đao trăng khuyết kết hợp với đao ý nuốt trời chém thẳng vào cơn mưa máu rợp trời!
Ầm!
Máu tươi tiếp xúc với đao khí, bị đao khí đốt cháy bốc hơi lên… hỏa diễm đao mà Xích Tiêu Tử tiền bối truyền thụ quả đúng là bá đạo đến cực điểm.
Không dừng lại ở đó, sau khi đốt bốc hơi cơn mưa tên nọ, hỏa diễm đao còn xông thẳng vào trận pháp nhuộm máu, muốn phá tan trận đồ ấy ra!
Bất kể trận đồ này có dụng ý gì, thì hủy diệt nó cũng là một việc làm đúng đắn!
Thế nhưng khi đao khí của hỏa diễm đao đánh vào phạm vi trận đồ thì đột nhiên bị cắt ra bởi một lực lượng vô hình, biến thành vô số mảnh lửa nhỏ vụn. Quá trình cắt ra ấy cứ lặp đi lặp lại mãi cho đến khi đao khí hỏa diễm đao nhỏ dần, sau đó biến mất không thấy tăm hơi…
“?”
Tống Thư Hàng cau nhẹ đôi mày.
Đối phương dùng thủ đoạn gì để phá nát đao khí của hỏa diễm đao vậy?
“Là lực cắt không gian sao?”
Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi.
Cô cảm ứng được xung quanh trận pháp nhiễm máu kia có một luồng không gian chi lực hỗn loạn. Tất cả những gì tiến vào trong phạm vi trận pháp đều sẽ bị không gian chi lực không có mắt cắt nát!
“Ừm, là không gian chi lực. Thư Hàng tiểu hữu, đừng nóng vội, nóng vội là không ăn được đậu hũ nóng đâu.”
Linh Điệp Tôn Giả cười sang sảng, đoạn nói tiếp:
“Đây là pháp thuật truyền tống không gian. Trước khi bắt đầu truyền tống không gian, mối liên hệ giữa mảnh không gian chứa trận pháp với thế giới chủ bị tách ra dẫn đến hỗn loạn không gian, mới tạo ra lực cắt không gian xung quanh nó. Đây cũng là một tầng bảo vệ khi trận pháp truyền tống không gian khởi động. Nhưng… nói thật là không ngờ lại có thể nhìn thấy năng lực không gian ở đây, đúng là nằm ngoài dự liệu của ta đấy.”
Năng lực dạng không gian là lực lượng mà cấp bậc Kiếp Tiên cửu phẩm mới có thể nắm giữ được.
Rõ ràng đối phương không phải là Kiếp Tiên cửu phẩm, thậm chí thực lực của hắn chỉ có cảnh giới tứ phẩm mà thôi… Vậy thì hắn đã dùng “bảo vật” gì để thi triển bí pháp truyền tống không gian? Hay là hắn có “bí thuật” gì đây?
Linh Điệp Tôn Giả rất ngạc nhiên!
Khi Tôn Giả nói chuyện, thì trong hốc mắt của “tiên sinh” đã trở thành bộ da bọc xương ở giữa trận pháp đột nhiên lóe ra quang mang đỏ như máu. Dường như có một bảo vật gì đó trong cơ thể hắn đang hô ứng với trận pháp dưới mặt đất vậy.
“Tiên sinh” đã dựa vào chính bảo vật ấy để khởi động trận pháp không gian.
“Tiên sinh” thây khô ngẩng đầu lên, phát ra tiếng cười quái dị:
“Khành khạch, vị tiền bối này hiểu biết rộng thật đấy.”
“Ha ha.”
Linh Điệp Tôn Giả bật cười:
“Không giả chết nữa à?”
“Vì ‘Đấu Chuyển Tinh Di trận’ đã khởi động rồi, bây giờ ta đang ở vào trạng thái ‘phòng ngự tuyệt đối’ khi trận pháp khởi động, cho nên không cần phải giả chết nữa.”
Tiên sinh mỉm cười mà nói:
“Chư vị và các đệ tử Sở gia mới tới à, lần này chúng ta phải tạm biệt nhau thật rồi!”
Hắn vừa nói xong, thì có sáu đệ tử họ Sở đeo mặt nạ phòng độc nhảy vào trong mật thất.
“Tặc tử! Dám lấy trộm kiếm quyết của Sở gia ta!”
Có đệ tử Sở gia gầm lên một tiếng vừa kích động vừa phẫn nộ, rồi định vọt vào trong trận pháp.
Tống Thư Hàng vộ vàng thò tay kéo giật đệ tử nọ lại:
“Không được xông vào!”
Xung quanh “Đấu Chuyển Tinh Di trận” là một mảnh không gian hỗn loạn có thể cắt cả hỏa diễm đao khí thành bột phấn. Một khi đệ tử Sở gia này nhảy vào trong thì chắc chắn sẽ bị cắt thành một đống thịt nát cho xem.
“Sở Sở sư tỷ?”
Đệ tử Sở gia bị ngăn lại nhìn Tống Thư Hàng với vẻ nghi hoặc.
“Đây là trận pháp không gian, quanh trận có lực cắt không gian cường đại bao bọc. Các ngươi xông lên cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi.”
Tống Thư Hàng giải thích vội vàng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn đám giặc kia cướp đi kiếm quyết của Sở gia ta sao?”
Mấy đệ tử Sở gia đeo mặt nạ phòng độc nói trong uất nghẹn.
“Đừng nóng vội, nóng vội là không ăn được đậu hũ nóng đâu.”
Tống Thư Hàng làm bộ thần bí, đồng thời liếc nhìn Linh Điệp Tôn Giả đứng khoanh tay sau lưng mình. Thấy Tôn Giả bình tĩnh như thế, hắn yên tâm hẳn.
Trong “Đấu Chuyển Tinh Di trận”, tiên sinh kia vẫn cười quái gở.
“Sở Sở cô nương, cô lí trí lắm. Bây giờ bất luận là bao nhiêu người xông vào cũng chỉ chịu chết mà thôi. Chẳng trách cô lại có thể lĩnh ngộ được bộ kiếm quyết này. Ta ưng ngươi lắm đấy! Nếu có cơ hội, lúc nào chúng ta gặp lại nhau, ta sẽ ban cho cô vinh dự được trở thành một thành viên trong hậu cung của ta nhé!”
Tiên sinh ôm họa quyển trong lòng, rồi quăng ánh mắt tán thưởng cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng run cả người:
“…”
Vũ Nhu Tử phồng má nhịn cười đến là khốn khổ.
“Ngày sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, Sở Sở cô nương ạ. Còn bây giờ thì tạm biệt chư vị. Trước khi đi, cho phép ta tặng mọi người một lễ vật nhé.”
Tiên sinh da bọc xương búng ngón tay.
Một tiếng “tách” vang lên.
Từ trong những góc khuất của mật thất, bỗng có những vật hình cầu nho nhỏ phát ra nổ mạnh. Một luồng bụi rơi rào rào xuống mọi người.
Linh Điệp Tôn Giả vung tay lên một cái nhẹ nhàng, một cơn gió nhẹ cuốn lên thổi bay tất cả đám bụi đó đi.
“Ha ha, thực lực của vị tiền bối này cao cường thật. Xem ra lễ vật này không có hiệu quả rồi, tiếc quá tiếc quá. Thực ra đây chỉ là món quà ta tặng mọi người để đùa vui thôi, không phải cái gì lấy mạng người ta đâu mà.”
Tiên sinh da bọc xương vừa nói chuyện, thân thể hắn vừa dần dần chìm vào trong “Đấu Chuyển Tinh Di trận”.
Như thể hòa tan vào với đất.
Không gian truyền tống chính thức bắt đầu..
Tiên sinh vẫy tay với Tống Thư Hàng đầy đắc ý.


Đúng lúc này thì Linh Điệp Tôn Giả nghênh ngang đi về phía “Đấu Chuyển Tinh Di trận”.
Tiên sinh nhìn Linh Điệp Tôn Giả với ánh mắt khó hiểu, vị tiền bối tu sĩ cường đại này muốn làm gì đây?
Hắn biết tiền bối này cực mạnh, thế nhưng hắn cũng tin tưởng rằng, sau khi “Đấu Chuyển Tinh Di trận” khởi động thì lực sát thương của lớp “không gian hỗn loạn” quanh nó chính là tuyệt đối!
Không một ai có thể phá giải lực cắt không gian của không gian hỗn loạn kia, trừ khi phá giải trận pháp”
Đấu Chuyển Tinh Di” trước khi nó khởi động! Bây giờ truyền tống đã bắt đầu rồi, không còn ai có thể ngăn cản hắn rời đi được nữa!
“Ngươi biết không...”
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười mà nói:
“Trên thế gian này không có cái gì gọi là ‘phòng ngự tuyệt đối’ cả. Bất cứ một cái gì được mệnh danh là ‘phòng ngự tuyệt đối’, chẳng qua là vì lực lượng đánh vào nó chưa đủ mạnh để phá vỡ nó, hoặc là kĩ xảo đánh nó không đúng mà thôi.”
“Ha ha, về lý thuyết thì tiền bối nói không sai.”
Tiên sinh cười ha hả.
Đột nhiên, ánh đỏ trong mắt hắn rụt lại.
Trời má, hắn đang nhìn thấy cái gì thế này? Hắn nhìn thấy vị tu sĩ tiền bối cường đại kia vươn tay ra, đâm thẳng vào “Đấu Chuyển Tinh Di trận” một cách cực kỳ vững vàng.
Lực cắt của không gian hỗn loạn mệnh danh “phòng ngự tuyệt đối”, ấy thế mà chẳng thể làm tổn thương được một chút mảy may nào trên cánh tay của tu sĩ cường đại nọ! Không những thế, ngay cả góc áo đối phương cũng chẳng hề rách ra!
“Không thể nào! Tại sao có thể như vậy?”
Tiên sinh bối rối:
“Chẳng lẽ, ngài… ngài nắm giữ lực lượng không ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận