Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1276: Các Ngươi Quá Ngây Thơ Rồi

Chương 1276: Các Ngươi Quá Ngây Thơ Rồi
Tống Thư Hàng khẽ ho khan một tiếng:
“Xin lỗi, thất thần.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tự bản thân Tống Thư Hàng cảm thấy có gì đó là lạ... Lời này có nghĩa khác.
“Đừng ngại, Vũ Nhu Tử cô phải tự tin lên, chân cô dài cô phải kiêu ngạo! Thư Hàng là đàn ông, thấy một đôi chân dài như vậy nhìn đến mức mê mẫn thất thần cũng là chuyện bình thường.”
Đậu Đậu ở bên cạnh lên tiếng.
Nhìn trời, Đậu Đậu, ngươi có cần nhanh mồm nhanh miệng đến vậy không?
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, hắn vốn định biện bạch cho mình nhưng Đậu Đậu lại xen miệng vào, giờ thì có không làm cũng phải chịu tiếng oan. Dù hắn có giải thích thế nào thì người ta cũng chỉ cảm thấy hắn đang ngụy biện thôi.
“Lúc nào ta cũng tự tin mà.”
Vũ Nhu Tử cười đáp, còn khẽ lắc chân nhỏ:
“Nhưng đây là lần đầu tiên Tống tiền bối nhìn chằm chằm vào chân ta đấy.”
“Bởi vì trước kia gu thẩm mỹ của hắn có vấn đề.”
Đậu Đậu nói:
“Trước kia Thư Hàng vẫn cho rằng chân phụ nữ chẳng có gì đẹp mắt, hắn nghĩ đàn ông cũng có chân, chẳng qua chân phụ nữ chỉ trắng hơn dài hơn một chút mà thôi, vậy nên trước kia hắn không thể nào hiểu nổi cái bệnh cuồng chân của đám bạn cùng phòng.”
Tống Thư Hàng giật mình cả kình:
“Định mệnh, sao ngươi biết?”
Hắn nhớ mình chưa từng nói chuyện này với Đậu Đậu mà?
Lẽ nào Đậu Đậu cũng có đọc tâm thuật ư?
Không đúng, trước kia thậm chí hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này trước mặt Đậu Đậu.
“Lần trước lúc đóng phim, ta nghe bạn cùng phòng của ngươi nhắc đến chuyện này trong khi tám với nhau. Ha ha, bạn cùng phòng của ngươi chẳng hề đề phòng gì với một con chó Kinh Ba đáng yêu, nên ta cứ ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.”
Đậu Đậu vênh váo đắc ý nói.
“Bá Tống tiền bối~~ cách nghĩ trước kia của ngươi nguy hiểm lắm nhé, may mà ngươi không biến thành tên cuồng chân đàn ông.”
Giang Tử Yên che miệng cười khẽ, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu tím, lúc này trông cô thật xấu xa.
Tống Thư Hàng:
“Tử Yên sư tỷ, đừng gọi ta là Bá Tống tiền bối, chúng ta là bạn tốt của nhau mà.”
“Không gọi Bá Tống tiền bối, chẳng lẽ muốn gọi chữ thứ nhất bằng giọng điệu run rẩy hai lần rồi mới gọi hết tên à?”
Giang Tử Yên cười đểu nói.
“Gọi chữ thứ nhất bằng giọng điệu run rẩy hai lần ư? Thế là sao?”
Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
Đậu Đậu:
“Vũ Nhu Tử, cô không biết chuyện này à? Nếu đọc chữ đầu tiên trong thánh danh của Thư Hàng bằng giọng điệu run rẩy thì sẽ ra là Bá~ Bá Tống, nghe rất thú vị.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
“Đậu Đậu, ta không có đứa con trai như ngươi.
Đậu Đậu:
“Hở? Đờ mờ... Bá Tống, ta liều mạng với ngươi!”
Đậu Đậu nhào lên táp trúng cánh tay của Tống Thư Hàng.
“Nhả ra, chết tiệt, mau nhả ra, nếu không ta sẽ vận chuyển Cương Thủ làm gãy răng ngươi bây giờ! Ta đếm tới năm, nếu không nhả ra ta sẽ không khách khí đâu!”
Tống Thư Hàng vừa hét vừa điên cuồng lắc cánh tay, thế nhưng Đậu Đậu cắn rất chặt, chết cũng không chịu nhả ra. Thân thể nó chuyển động theo động tác tay của Tống Thư Hàng, cứ bay lên bay xuống...
“À, thì ra là vậy, ‘bá bá’ phát âm rất giống ‘ba ba’.”
Vũ Nhu Tử nheo mắt lại, bật cười giòn giã.
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng.
Nếu một ngày nào đó có cơ hội tấn thăng bát phẩm, cô sẽ lấy thánh danh nào đó có cách phát âm giống với từ ‘ma ma’ nghĩa là mẹ, ví dụ như Ma Ma Tiên Tử hay Mạ Mạ Tử chẳng hạn, vậy thì sẽ được lời mỗi khi người khác gọi thánh danh của cô rồi.
Không được không được, như vậy thì chẳng khác gì tự tìm đường chết, cái giá phải trả quá lớn, chuyện ngốc nghếch như vậy đừng làm thì hơn.
Thỉnh thoảng Vũ Nhu Tử cũng sẽ làm chút chuyện thú vị và cực sốc.
Nhưng trước khi tạo tin cực sốc thì cô sẽ cân nhắc xem mình phải nhận lấy cái giá thế nào sau khi làm.
Đây là một thói quen tốt, để cô luôn có thể khống chế bản thân, không cho mình làm ra chuyện gì quá đáng.
Bên kia, Tống Thư Hàng tốn bao công sức mới vứt Đậu Đậu xuống được.
Đồng thời, hắn quét mắt nhìn quanh hội trường buổi biểu diễn.
“Hội trường buổi biểu diễn đều đã ngồi kín người, Tạo Hóa tiền bối định đợi đến bốn giờ chiều mới bắt đầu biểu diễn thật à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trong lúc nói chuyện, trong lòng chợt động, hắn bỗng có dự cảm xấu.
Hắn có cảm giác Tạo Hóa Pháp Vương sẽ tạo một cú sốc cực lớn.
Bởi vì có rất nhiều người đã chuẩn bị sẵn một bộ nút bịt tai cường lực khi đến xem buổi biểu diễn.
Ví dụ như Giang Tử Yên sư tỷ chẳng hạn, cô ấy đã chuẩn bị một số nút bịt tai có tác dụng đâm thủng màng nhĩ khi đeo lên.
Nếu Tạo Hóa Pháp Vương bắt đầu biểu diễn vào đúng bốn giờ chiều, đến lúc đó mọi người sẽ lấy nút bị tai ra đeo lên, vậy thì ảnh hưởng của buổi live show sẽ yếu đi rất nhiều rồi còn gì?
Nên có khi nào Tạo Hóa Pháp Vương tập kích bất ngờ, đột nhiên biểu diễn trước không nhỉ?
Ngay khi hắn vừa nghĩ đến đây, trên sân khấu biểu diễn bỗng có tám cột sáng đột nhiên bừng lên.
Sau đó, ánh đèn trong hội trường vụt tắt.
Hội trường vốn là một không gian kín, sau khi đèn tắt hết, bên trong tối om, chỉ còn dư lại tám cột sáng trên sân khấu biểu diễn.
“Nhìn trời, Tạo Hóa tiền bối tập kích bất ngờ thật rồi!”
Tống Thư Hàng vội vàng tìm nút bịt tai.
Đồng thời hắn động tâm niệm, triệu hồi rùa biển bự từ thế giới hạch tâm ra.
Trước đó Quy tiền bối đã nói là muốn nghe liveshow, vừa rồi chỉ lo nói chuyện với các tiên tử mà quên mang Quy tiền bối ra ngoài.
Nhưng bây giờ cũng vừa lúc, liveshow của Tạo Hóa tiền bối vừa bắt đầu, Quy tiền bối sẽ không bỏ qua buổi biểu diễn long trọng này.
“Ái chà, cứ tưởng ngươi quên mất ta rồi chứ.”
Rùa biển châm chọc.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha, Quy tiền bối, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, vẫn đúng giờ mà.”
Keng keng keng keng~~
Tiếng kim loại va chạm với nhau nặng nề vang lên.
Sau đó ngay phía trên tám cột ánh sáng bỗng xuất hiện tám phi hành khí cỡ nhỏ, hẳn là pháp khí do Tạo Hóa Pháp Vương luyện chế.
“Ơ? Hình như chưa đến giờ biểu diễn mà? Không phải nói bốn giờ chiều mới bắt đầu sao?”
“Hay là diễn thử? Chứ chưa đến bốn giờ mà, vẫn còn rất nhiều người đang trên đường đến đây, buổi biển diễn không thể bắt đầu sớm như vầy được.”
“Ta nghe nói ở mấy buổi biểu diễn lớn đều cần chỉnh ánh sáng. Gần đây Tạo Hóa đạo hữu phát triển rất nhanh trong giới âm nhạc, tuy lần này chỉ là buổi biểu diễn nhỏ đặc biệt tổ chức vì chúng ta nhưng ắt hẳn cũng không thể thiếu bước chỉnh ánh sáng được.”
“Còn phải chuẩn bị trước đủ loại thiết bị âm thanh, thiết bị điện tử nữa, muốn tổ chức liveshow cũng không phải đơn giản.”
Từng tiếng an ủi vang lên.
Khi nghe thấy những câu an ủi này, mọi người đều cảm thấy rất có lý.
Bốn giờ mới bắt đầu biểu diễn, trước khi bắt đầu cần chỉnh ánh sáng, chỉnh thiết bị âm thanh là chuyện rất bình thường mà.
Lúc này, Tống Thư Hàng đã nhanh chóng nhét nút bịt tai vào trong lỗ tai.
Ngay sau khi nhét đồ bịt tai vào, hắn phát hiện thế giới yên tĩnh hẳn, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.
“Phù~”
Tống Thư Hàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thế này thì tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương không ảnh hưởng đến hắn được nữa, ngài ấy hát thì mặc ngài ấy, hắn cứ nhàn nhã ngồi chơi thôi. Ha ha ha ha.
Tùng tùng tùng tùng~
Một chuỗi âm thanh vang lên, tám cột sáng trên sân khấu lại càng rực rỡ hơn.
Trong cột sáng bỗng xuất hiện tám bóng người.
Bốn người trong bốn cột sáng bên trái ra sân với lấy tư thế quỳ một chân giống như trong phim Kẻ Hủy Diệt.
Còn bốn người trong cột sáng bên phải thì lại xuất hiện với tư thế một tay chống cằm như bức tượng Người Suy Tư (*).
Tám người người nào cũng để trần nửa thân trên, trên người bắp thịt nhô lên cuồn cuộn, để lộ ra vẻ đẹp đầy nam tính.
“Chờ chút, lẽ nào ta nhìn lầm rồi? Sao lại có tám Tạo Hóa Pháp Vương thế này?”
Tống Thư Hàng mở to hai mắt.
Cả tám người trong cột sáng đều là Tạo Hóa tiền bối!
Phân than thuật? Con rối thuật? Ảo ảnh?
Mặc kệ là thuật gì, một Tạo Hóa Pháp Vương đã có thể đưa người ta về tây thiên rồi, nếu có đến tám Tạo Hóa Pháp Vương... vậy là đủ sức hủy diệt thế giới luôn rồi còn gì?
Nhưng sau khi hiện thân, tám Tạo Hóa Pháp Vương cũng không ca hát mà chỉ giữ nguyên tư thế vốn có.
Một lát sau, cột sáng dần mờ đi, tám Tạo Hóa Pháp Vương cũng biến mất.
“Hình như đang chỉnh ánh sáng thật thì phải?”
Một số đạo hữu đã lấy nút bịt tai ra để sẵn bên cạnh thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hạ tay đang cầm nút bịt tai xuống.
Nhưng tám Tạo Hóa Pháp Vương vừa mới xuất hiện là sao?
Có một số người lo lắng bóp chặt nút bịt tai của mình, trong lòng thầm nghĩ chỉ có một bộ nút bịt tai thế này, liệu có đủ sức chống lại uy lực ẩn chứa trong tiếng hát của tám Tạo Hóa Pháp Vương không đây?
Bọn họ bỗng cảm thấy bất an.
“Đây chắc là một loại khoa học kỹ thuật, là hình chiếu 3D thì phải? Trước kia ta từng thấy kỹ thuật tương tự nhưng vẫn chưa hoàn thiện. Lần này kỹ thuật hình chiếu 3D mà Tạo Hóa Pháp Vương dùng rất hoàn thiện, cả tám Tạo Hóa Pháp Vương trông đều sống động.”
Một đạo hữu nào đó lên tiếng nói.
“Nếu là hình chiếu khoa học kỹ thuật thì tốt, ta chỉ sợ Tạo Hóa Pháp Vương gọp đủ tám phân thân, triệu hồi rồng thần thôi.”
Có đạo hữu nói.
“Tám phân thân cũng không dễ tạo ra, trừ khi là phân thân con rối. Mà phân thân con rối thì không phải là bản thể, cho dù có hát cũng không gây ra lực sát thương khủng khiếp như tiếng hát của bản thể được, không cần lo lắng.”
Một đạo hữu khác bàn luận.
Trong khi mọi người đang suy đoán, trên sân khấu lại xuất hiện một cột sáng.
Cột sáng lần này to hơn những cột trước.
Trong cột sáng hiện ra vô số hạt ánh sáng.
Sau khi hạt ánh sáng tản đi, Tạo Hóa Pháp Vương mặc một bộ vest trắng, mái tóc dài phiêu dật hiện thân.
Hắn không mở miệng nói chuyện, chỉ khép hờ mắt, giơ hai tay lên.
Mọi ánh mắt của các đạo hữu trong hội trường đều bị hấp dẫn, tất cả đều tập trung lên người Tạo Hóa Pháp Vương trên sân khấu.
[Những hạt ánh sáng xuất hiện khi Tạo Hóa đạo hữu ra sân là một loại pháp thuật đơn giản, có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, là pháp thuật thuộc hệ mị hoặc.]
Một giọng nói truyền xuất hiện trong đầu Tống Thư Hàng.
Là tiếng của Cổ Hồ Quan Chân Quân.
Tống Thư Hàng lặng lẽ liếc nhìn chung quanh.
Trừ Vũ Nhu Tử cô nương và Lưu Kiếm Nhất ra, mấy vị đạo hữu khác trong nhóm Cửu Châu số 1 đều nhét nút bịt tai vào tai.
Quả nhiên đều là người mình, ai cũng đoán được suy nghĩ của Tạo Hóa Pháp Vương.
Vũ Nhu Tử cô nương không đeo nút bịt tai là vì cô ấy có cùng tần số thưởng thức âm nhạc với Tạo Hóa Pháp Vương, cô ấy thật lòng cảm thấy tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương rất hay.
Về phần Lưu Kiếm Nhất sư huynh, có thể là do lười nhét nút bịt tai vào? Hoặc cũng có thể là do nể mặt Vũ Nhu Tử chăng?
Lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương bỗng búng tay một cái, ngay sau đó một khúc nhạc đệm vui tươi vang lên.
Tạo Hóa Pháp Vương sải bước đi về phía trước, ánh đèn chiếu lên trên người hắn.
Lúc hắn bước đi, bộ quần áo trên người bắt đầu biến hóa.
Từng đợt điểm sáng hội tụ rồi tiêu tán, sau đó Tạo Hóa Pháp Vương chỉ mặc một chiếc quần da xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong tay hắn có thêm một micro màu bạc.
Bỗng có gió nổi lên, mái tóc dài của Tạo Hóa Pháp Vương tung bay theo gió.
“Ready? Go!”
Tạo Hóa Pháp Vương vẫy tay nhiệt tình.
Ở sau lưng hắn, tám cột sáng lại sáng lên, đồng thời tám Tạo Hóa Pháp Vương biến mất lúc nãy lại hiện thân lần nữa, trong tay ai cũng có thêm một micro màu bạc...
Hú thích:
(*)Người suy tư là tác phẩm điêu khắc rất nổi tiếng của nghệ sĩ người Pháp Auguste Rodin, tên gốc là Le Penseur (tên tiếng anh: The Thinker). Hiện nay nó được đặt gần ngay lối vào của viện bảo tàng Rodin ở Paris. Pho tượng gốc được đặt ở Paris, trong khi nhiều phiên bản khác được đặt tại các viện bảo tàng trên thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận