Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1243: Bá Tống Tiền Bối, Ngài Muốn Ăn Kẹo Không?

Chương 1243: Bá Tống Tiền Bối, Ngài Muốn Ăn Kẹo Không?
Chẳng tu sĩ nào thích tâm ma kiếp cả.
Cho dù là người có đạo tâm cực mạnh cũng có lúc sẽ yếu đuối.
Thọ nguyên của tu sĩ dài đằng đẵng, sống lâu rồi rất có thể trong lòng sẽ xuất hiện sơ hở mà chính bản thân cũng không nhận ra.
Mà sở trường giỏi nhất của tâm ma chính là bắt lấy những sơ hở này, chỉ cần tu sĩ sơ ý một chút thôi là sẽ bị tâm hỏa thiêu đốt, thần hình câu diệt, cực kỳ đáng ghét.
Đây là lần đầu tiên Kiếp Tiên vảy rồng nghe thấy chuyện có người không vượt qua tâm ma kiếp mà vẫn có thể lên cấp đấy.
Chuyện này đúng là phản tu chân.
“Ngươi đoán thử xem nếu ta không thể vượt qua tâm ma, vậy thì cuối cùng tâm ma đáng sợ của ta đã đi đâu rồi?”
Sở các chủ bình tĩnh nói.
Khóe mắt giật một cái, Kiếp Tiên vảy rồng nhìn xuống dưới:
“Bích Thủy Các?”
“Ha ha ha ha.”
Sở các chủ cười rất vui vẻ, sau đó lắc đầu đáp:
“Ta không nói cho ngươi biết đâu, ngươi tự đoán đi.”
Cô không có thói quen tự khai hết kỹ năng, năng lực, thân phận bối cảnh của mình ra. Hơn nữa cô cảm thấy rất vui khi nhìn kẻ địch đần mặt suy đoán năng lực của mình.
Tiếng cười vừa dứt, đột nhiên có hai cây đại thụ cao ngất trời điên cuồng lớn lên sau lưng cô.
Một cây xanh biếc, cành lá tươi tốt, tràn đầy sức sống, trên cây nở hoa trắng nõn không tì vết.
Một cây khác có màu tím đậm, cành lá khô héo, toát ra khí tức chết chóc âm trầm, trên cây nở hoa màu đen tuyền có gai.
Một tươi tốt một héo khô.
Sở các chủ đứng lơ lửng giữa hai cây đại thụ, mái tóc dài tung bay, tay chống kiếm mà đứng.
Khí tức trên người cô trở nên mạnh hơn, có cảm giác ‘vô hạn’ như tinh không vậy. Tiên năng trong cơ thể bắt đầu chuyển hóa, tiến hành quá trình biến đổi về chất.
Lại tiến nửa bước trên con đường Kiếp Tiên.
Lẽ nào Sở các chủ sắp chứng trường sinh chi đạo?
“Đây là đạo của ngươi ư? Không thể nào! Đạo của ngươi không phải là Bích Thủy Các sao?”
Kiếp Tiên vảy rồng giật mình thốt lên.
Đạo xuất hiện trên người Sở các chủ không phải là Bích Thủy Các, không phải đạo của Thiên Đế thuộc Thiên Đình viễn cổ, vậy rốt cuộc đạo của cô là gì?
Sở các chủ lại không trả lời hắn.
Cô khẽ rũ mắt xuống nhìn Bích Thủy Các bị ô nhiễm ở phía dưới.
Bích Thủy Các chính là đạo của cô, Kiếp Tiên vảy rồng đã đoán đúng điểm này.
Nhưng trong đạo của cô lại có hai nhánh. Tái hiện lại từng con người, từng sự vật trong Bích Thủy Các là nhánh thứ nhất. Đại thụ tràn đầy sức sống sau lưng cô tượng trưng cho nhánh này.
Tiếp theo đảo ngược nhánh này lại thì sẽ ra nhánh thứ hai. Cây đại thụ màu đen kia chính là vật tượng trưng cho nhánh thứ hai.
“Đến lúc nên buông xuống rồi.”
Sở các chủ nhẹ giọng nói.
Buông xuống không có nghĩa là từ bỏ, nhánh thứ hai đi theo một con đường khác. Chỉ cần chờ đến khi cô chứng đạo, Bích Thủy Các sẽ sống lại dưới một hình thức khác, một loại hình thức sống lại mà theo Sở các chủ thấy là thích hợp hơn.
“Giết!”
Kiếp Tiên vảy rồng nghiến răng hô lên, sau đó hắn lắc mình hóa thành một con giao long màu đen, đánh về phía Sở các chủ.
Bất kể đạo của Sở các chủ là gì, hắn đều không thể để đối phương thành công được.
Nhưng lúc này, Kiếp Tiên một sừng, Kiếp Tiên sừng trâu, Kiếp Tiên cánh ứng lại lần lượt tiến lên ngăn cản Kiếp Tiên vảy rồng.
“Không cho ngươi đi qua!”
“Trừ khi ngươi giết chết bọn ta!”
“Muuuu ~~”
“Cút ngay!”
Kiếp Tiên vảy rồng ngửa đầu phun ra mười mấy phù văn pháp thuật, sau đó những phù văn pháp thuật này hóa thành từng lỗ đen, hút ba Kiếp Tiên kia vào.
Ba đại Kiếp Tiên bị lỗ đen hút lại giống như trúng phải thuật định thân, thân thể chỉ đứng im một chỗ không tài nào nhúc nhích được.
Thân hình Kiếp Tiên vảy rồng lóe lên, ngay sau đó hắn đã xuất hiện ở ngay phía trước Sở các chủ.
“Ta nhất định sẽ không để ngươi thành công!”
Kiếp Tiên vảy rồng vung móng vuốt, vỗ mạnh về phía Sở các chủ.
“Vỡ!”
Sở các chủ há miệng nhẹ nhàng hô lên một chữ.
Tiếp đó cả Bích Thủy Các đều rung chuyển, trời long đất lỡ.
Rõ ràng móng vuốt của Kiếp Tiên vảy rồng chỉ cách Sở các chủ chừng một bàn tay nhưng dường như lại cách xa cả một vũ trụ.
Gần trong gang tấc mà biển trời cách đôi.
“Mở cho ta!”
Kiếp Tiên vảy rồng hét lên, dồn sức mạnh hơn nữa muốn đột phá vùng không gian ngăn cách giữa hắn và Sở các chủ.
Hai bên ở vào thế giằng co.
××××××××××××××××××××
Tống Thư Hàng chứng kiến màn này thông qua con mắt mắt công đức.
Con mắt công đức bị trận chiến ảnh hưởng, kích thước thu nhỏ đi rất nhiều, có lẽ chỉ lát nữa thôi nó sẽ biến mất.
“Sở các chủ đang chứng đạo của mình, đây chính là chuyện mà cô ấy muốn làm ư?”
Ánh mắt Tống Thư Hàng lại chú ý đến bức tượng thủy tinh đỏ khắc hình Sở các chủ trong thế giới hạch tâm, sau đó hắn lại hỏi:
“Cô ấy trùng kích cảnh giới trường sinh thế này nguy hiểm lắm đúng không?”
Xích Tiêu Kiếm:
“Ta có cảm giác hình như cô ấy đang mượn tay mấy tên Kiếp Tiên thú giới để phá vỡ hạn chế nào đó, còn việc trùng kích cảnh giới trường sinh chỉ là tiện thể làm luôn thôi. Này... khoan đã, Tống Thư Hàng, sao tự dưng ngươi lại khóc như mưa thế? Bị đả kích à?”
“Ta đang khóc ư?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc đưa tay lên lau một cái, quả thật mặt hắn toàn là nước mắt.
Chú ý nhé, là nước mắt chứ không phải là chất lỏng. Rõ ràng bây giờ thân thể hắn đang ở trạng thái thể lỏng, vậy mà vẫn có thể khóc ra nước mắt.
Chuyện gì thế này?
Hắn phát hiện nước mắt trong hốc mắt cứ chảy xuống mãi không ngừng, càng chảy càng hung, làm sao cũng không dừng lại được, càng lau lại càng nhiều.
Nước mắt không ngừng chảy xuống làm ướt cả mặt bàn trước người hắn.
Đồng thời một góc mềm yếu trong lòng như bị ai đó cầm dao thẳng tay đâm một nhát, một loại bi thương vô hình chợt dâng lên.
“Đau lòng quá, cảm giác này là sao? Trái tim như bị bóp nghẹn, lòng đau như cắt.”
Tống Thư Hàng không ngừng lau nước mắt nhưng nước mắt chảy quá hung, làm mờ cả mắt hắn.
“Ngươi lên cơn gì đấy? Có cần uống thuốc không?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối đừng làm rộn.”
Tống Thư Hàng lại nói:
“Loại cảm giác này... hình như là Thiên Khấp Bảo Điển. Lẽ nào là Diệp Tư?”
Là do cảm xúc của Diệp Tư tác động đến hắn ư?
Cũng đúng, lúc này trong hình Bích Thủy Các đang sụp đổ. Bích Thủy Các có ý nghĩa rất quan trọng đối với Diệp Tư, không chỉ đơn giản là ‘nhà’ thôi.
Với tính cách của cô ấy, khi thấy cảnh này chắc chắn sẽ khóc to một trận.
Lại thêm Thiên Khấp Bảo Điển ở một bên quạt gió thổi lửa, Diệp Tư lại khóc càng dữ hơn.
Diệp Tư là linh quỷ của hắn, hai người tâm ý tương thông. Khi cảm xúc bi thương của Diệp Tư đạt đến cực hạn, tự nhiên sẽ tác động đến hắn.
Chắc chắn là vậy rồi, không sai được.
Sau khi nghĩ rõ mọi chuyện, Tống Thư Hàng đột nhiên phát hiện cảm xúc bi thương trong lòng lại càng mãnh liệt hơn.
“Hu hu hu~~”
Rốt cuộc hắn không nhịn được khóc to lên, không thể dừng lại được.
Đau lòng quá, còn đau hơn cả khi bị ba đánh cho một trận hồi còn bé, đau hơn cả lúc phải tạm biệt người bạn thân nhất thời thơ ấu sắp dọn nhà đi. Tóm lại Tống Thư Hàng cảm thấy cả đời này hắn chưa từng có lúc nào đau lòng như lúc này.
Lòng đau nhói, bây giờ ai an ủi hắn cũng vô dụng, hôm nay hắn muốn khóc một trận đã đời.
Lúc này bỗng có một đôi tay ấm áp dịu dàng ôm lấy hắn, đồng thời trên mặt lại truyền đến xúc cảm mềm mại.
Tống Thư Hàng khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra là mỹ nhân rắn công đức.
Cô ấy dịu dàng ôm lấy Tống Thư Hàng, tay vỗ nhẹ vào lưng hắn như đang an ủi.
“Hu hu hu ~~ cảm ơn~~”
Tống Thư Hàng vừa khóc vừa nói.
Trí tuệ của mỹ nhân rắn công đức càng ngày càng cao, bản lĩnh gây sự cũng càng ngày càng mạnh, phần lớn thời gian đều khiến cho Tống Thư Hàng phải dở khóc dở cười.
Không ngờ bây giờ cô ấy lại biết đi an ủi người khác, Tống Thư Hàng cảm thấy trong lòng ấm, trên mặt cũng ấm áp vô cùng.
Xích Tiêu Kiếm:
“Lúc ngươi khóc đừng chảy nước mũi được không? Với góc nhìn bây giờ ta thấy lỗ mũi ngươi rất rõ, nghĩ đến cảm nhận của ta một chút đi nhé?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ta có muốn vậy đâu, nhưng biết sao giờ, ta cũng tuyệt vọng lắm đây.
Hơn nữa Tống Thư Hàng đang lo lắng đến chuyện khác. Bây giờ thân thể hắn đang ở trạng thái thể lỏng, nếu cứ khóc mãi không ngừng thế này, lượng nước mất đi quá nhiều, không biết thân thể có nhỏ lại không nhỉ?
Trong lúc đang suy nghĩ...
Rầm!
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh vào.
Sau đó Thiện bước vào hỏi han với giọng điệu lo lắng:
“Bá Tống tiền bối, xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe thấy tiếng khóc của ai đó.”
Nhưng khi thấy cảnh tượng trong phòng, cô bé ngây ngẩn cả người.
Cô bé thấy Bá Tống huyền thánh chôn mặt trong ngực mỹ nhân rắn công đức khóc to, khóc rất thương tâm.
Còn mỹ nhân rắn công đức thì đang vỗ nhẹ lưng Bá Tống huyền thánh như đang vỗ trẻ con.
Thiện như bị hóa đá... Cảnh này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cô bé.
Người khóc lại là Bá Tống tiền bối ư?
Một Bá Tống tiền bối cao cao tại thượng, quen biết rất nhiều đại năng Kiếp Tiên, gần như không gì không làm được, thậm chí có thể trị tận gốc cho những người bị nhiễm tà năng Cửu U trong lòng cô bé lại đang khóc nức nở như một đứa bé đáng thương.
Ngay lúc này Thiện cũng không biết mình nên làm sao mới đúng.
Cô bé đứng sững người ở cửa, vào cũng không được mà về cũng không xong.
Tống Thư Hàng xoay đầu lại, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Thiện.
“Hu hu hu~~”
Sau đó hắn lại quay đầu chôn mặt vào ngực mỹ nhân rắn công đức khóc rống lên tiếp.
Lần này, trong tiếng khóc thương tâm còn mang theo mấy phần cảm xúc thuộc về bản thân Tống Thư Hàng.
Tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Hình tượng Huyền Thánh của hắn, phong thái cao nhân của hắn, hình tượng Bá Tống tiền bối với phong cách cool ngầu của hắn đều tan vỡ hết rồi!
Giờ hắn không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Thiện há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Lúc này, ở sau lưng bỗng truyền tới tiếng của phân bộ trưởng và Quy đại sư từ đằng xa:
“Thiện, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiện giật mình sợ hết hồn.
Cô vội đóng cửa phòng Bá Tống tiền bối lại, sau đó lớn tiếng trả lời:
“Bộ trưởng, Quy đại sư, không có chuyện gì hết, không có bất kỳ vấn đề gì cả, mọi người đừng lo lắng.”
Tống Thư Hàng:
“Ô ô ô~~
Quy đại sư:
“Không có chuyện gì thật à? Hình như ta nghe thấy tiếng của Bá Tống tiền bối thì phải?
“Không sao, ta không sao hết. Vừa rồi ta đang nghiên cứu một môn công pháp đặc thù, chịu chút di chứng, các ngươi không cần phải lo lắng.
Tống Thư Hàng vừa khóc vừa nói.
Nghe thấy tiếng Bá Tống huyền thánh trả lời, Quy đại sư và phân bộ trưởng mới thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người rời đi.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Tống Thư Hàng.
Thiện lúng túng không biết phải làm sao cho phải.
Một lúc lâu sau, cô bé lấy ra một viên kẹo:
“Bá Tống tiền bối, ngài muốn ăn kẹo không?
Tống Thư Hàng:
“...
Nhìn trời, đột nhiên muốn tự tử chết quách cho rồi.
[Đạo trường sinh của Sở các chủ có vấn đề.]
Đúng lúc này, tiếng của Diệp Tư chợt vang lên.
Đây là lần thứ hai Diệp Tư lên tiếng sau khi rơi vào trạng thái độ tâm ma kiếp.
Sở các chủ chưa vượt qua tâm ma kiếp lại vẫn có thể lên cấp.
Diệp Tư đang độ tâm ma kiếp vậy mà thỉnh thoảng lại có thể đi ra hóng gió, trò chuyện đôi câu với Tống Thư Hàng.
Lẽ nào Bích Thủy Các có tool hack phản tâm ma?
[Chúng ta không thể để Sở các chủ tiếp tục nữa, nếu không tất cả sẽ kết thúc.]
Diệp Tư vừa khóc vừa nói.
[Tất cả sẽ kết thúc ư? Ý ngươi là Bích Thủy Các bây giờ à?]
Tống Thư Hàng nói.
Trong hình Bích Thủy Các đang sụp đổ, đối với chuyện này, hắn cũng không biết phải nhận xét thế nào nữa.
Cho tới nay Sở các chủ luôn duy trì ảo ảnh chân thật, một mình lẽ loi canh giữ Bích Thủy Các đã bị hủy diệt từ lâu trong một quãng thời gian quá dài, quá dài.
Có lẽ Sở các chủ buông xuống Bích Thủy Các cũng không phải là một chuyện xấu.
[Nếu cứ tiếp tục như vậy... Sở các chủ sẽ chết.]
Diệp Tư nói với giọng điệu lo lắng xen lẫn chắc chắn. Loại chắc chắn này đến từ thông tin mà Trình Lâm để lại cho cô.
Tống Thư Hàng nhớ đến pho tượng thủy tinh sống lại.
[Chính vì vậy nên Sở tiền bối mới giao thủ đoạn sống lại cho ta ư? Cô ấy biết có thể mình sẽ chết.]
Tống Thư Hàng trả lời.
[Có thủ đoạn sống lại cũng vô ích, nếu cứ tiếp tục như vậy cô ấy sẽ biến mất hoàn toàn, không có khả năng sống lại nữa. Phải nghĩ cách ngăn cản cô ấy lại ngay!]
Diệp Tư vẫn vừa khóc vừa nói.
Cô khóc thương tâm như vậy không phải vì chuyện Bích Thủy Các sụp đổ.
Kể từ khi Diệp Tư biết Bích Thủy Các là thực tại ảo do Sở các chủ tạo ra, cảm tình của cô đối với Bích Thủy Các đã có sự thay đổi. Bây giờ cô chỉ để ý đến Sở các chủ, cô tuyệt không thể mất đi Sở các chủ lần nữa.
[Không còn khả năng sống lại nữa ư?]
Tống Thư Hàng sững sốt.
Hắn cố ép mình ngừng khóc.
Diệp Tư:
[Làm sao bây giờ? Sở các chủ sắp chứng đạo bước vào trường sinh rồi. Cô ấy sẽ biến mất, biến mất hoàn toàn.]
[Giờ cứ qua bên Bích Thủy Các trước đã rồi tính tiếp, để ta liên hệ với Quy tiền bối.]
Tống Thư Hàng nói.
Hắn chuyển ý thức vào trong thế giới hạch tâm, xác định vị trí của rùa biển đang nghỉ ngơi:
[Quy tiền bối, bây giờ khoảng cách xa nhất mà ngài có thể truyền tống là bao nhiêu?]
[Ngươi muốn truyền tống đến đâu?]
Thấy Tống Thư Hàng có vẻ rất nôn nóng, rùa biển cũng không nói nhảm mà hỏi thẳng.
[Vị trí cụ thể ở trong phạm vi của thú giới... Ta đã để lại một con mắt công đức ở Bích Thủy Các. Ta tra không ra phạm vi, chỉ mơ hồ cảm ứng được một tọa độ.]
Tống Thư Hàng trả lời.
[Chỉ cần ở trong thú giới thì dễ xử lý rồi, nếu một lần truyền tống không tới, chúng ta có thể truyền tống nhiều lần. Giờ hãy nói vị trí đại khái cho ta biết nào.]
Rùa biển nói.
[Cảm ơn Quy tiền bối.]
Tống Thư Hàng cảm kích vô cùng.
Hắn mở thế giới hạch tâm, đưa rùa biển ra.
Sau đó hắn thông qua mỹ nhân rắn công đức để xác định vị trí của con mắt công đức.
“Ở hướng tây nam, chính là vị trí mà Bích Thủy Các bị chuyển đến thú giới trước đó.”
Tống Thư Hàng thông báo.
Đồng thời hắn quay qua nhìn về mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn lấy mũ Bình Thiên ra, quấn mái tóc dài lại rồi đội mũ lên. Long bào kiểu nữ hoa lệ xuất hiện trên người, làm nổi bật khí chất uy nghiêm của cô.
“Thiện, ngươi ở lại đây nhé, ta phải đi đón một vị tiền bối, sẽ về nhanh thôi.”
Tống Thư Hàng nói với Thiện.
Thiện gật đầu đáp:
“Bá Tống tiền bối đi đường cẩn thận.”
Cô bé nhìn ra được sự lo lắng hiện lên trong mắt của Bá Tống tiền bối, ắt hẳn vị tiền bối mà ngài ấy phải đi đón là một người rất quan trọng.
“Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
Rùa biển nói.
Lúc này mỹ nhân rắn công đức tiến lên một bước, đặt tay lên thân rùa biển.
Một luồng ý niệm truyền qua, đó là tọa độ cụ thể của con mắt công đức.
“Khoảng cách cỡ này... không thành vấn đề, ta có thể qua đó bằng một lần truyền tống.”
Rùa biển gật đầu nói.
Tống Thư Hàng:
“Làm phiền Quy tiền bối.”
Cổng không gian mở ra.
Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức và rùa biển bước vào trong đó, chớp mắt đã biến mất.
Sau đó...
Chỉ có mỹ nhân rắn công đức và rùa biển bước ra từ đầu bên kia của cổng không gian.
“Ơ? Tống Thư Hàng đâu?”
Rùa biển nghi hoặc.
Tống Thư Hàng biến mất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận