Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1212: Ngươi Đang Nói Gì Ta Nghe Không Hiểu

Chương 1212: Ngươi Đang Nói Gì Ta Nghe Không Hiểu
Đầu trọc áo bào đỏ chết rất triệt để, thần hình câu diệt, ngay cả siêu độ cũng chẳng cần. Thế này thì cho dù đầu trọc áo bào đỏ có thủ đoạn sống lại thì sợ rằng cũng không có bao nhiêu hy vọng thành công.
Tống Thư Hàng khẽ thở dài.
Cho dù là Kiếp Tiên cửu phẩm, nói chết là chết.
Giống như lời Bắc Phương Đại Đế đã lời, sắp tới sẽ là một thời đại chưa từng có từ trước đến nay, đồng thời cũng là một thời đại nguy hiểm nhất.
Cảm thán xong, Tống Thư Hàng lại ngẩng đầu nhìn pháp khí tổ hợp thiên kiếp trong hình thái thuẫn trên bầu trời, dạ dày lại đau thắt lại.
Chẳng lẽ hắn phải giám định lần nữa à?
Mặc dù bây giờ thân thể đang ở trạng thái chất lỏng nhưng khi sử dụng bí pháp vẫn rất đau.
Hơn nữa... tinh thần trong đầu truyền đến từng cơn đau nhói, đây là do lúc nãy vô tình giám định trúng Kiếp Tiên cửu phẩm.
Quả nhiên với cảnh giới bây giờ của hắn, giám định Kiếp Tiên cửu phẩm là quá miễn cưỡng. Với trạng thái tinh thần lúc này, sợ rằng trong thời gian ngắn hắn không thể thi triển bí pháp giám định được nữa.
“À đúng rồi, Xích Tiêu kiếm tiền bối này, ngài có biết gì về pháp khí tổ hợp hình thuẫn này không?”
Tống Thư Hàng truyền âm hỏi.
Xích Tiêu kiếm:
“Ta không biết nhiều về lịch sự thời đại Thiên Đình viễn cổ lắm, ta ngưng tụ kiếm linh hoàn chỉnh vào sau thời đại Thiên Đình viễn cổ.”
Tống Thư Hàng lại chuyển ý thức vào trong thế giới hạch tâm, trong đây có một con rùa biển sống ở thời đại Thiên Đình viễn cổ, có lẽ Quy tiền bối biết chút thông tin gì đó.
Khi ý thức đi vào Điện Hàn Đông, hắn phát hiện Quy tiền bối đang bày ra tư thế ngồi xếp bằng, đang luyện chế Băng Phách đan đến giai đoạn quan trọng.
Xem ra lúc này không nên quấy rầy Quy tiền bối.
Ý thức của Tống Thư Hàng lui ra khỏi thế giới hạch tâm.
Lúc này Xích Tiêu kiếm nói với hắn:
“Tống Thư Hàng này, ngươi thấy đám bụi sao trong suốt kia không? Đến thu gom chúng lại thử xem.”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại, đám bụi sao mà Xích Tiêu kiếm nói đến chính là những điểm sáng còn sót lại sau khi cửu phẩm đầu trọc áo bào đỏ bị tiêu diệt.
“Đám bụi sao này là bảo vật à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu kiếm:
“Vật còn sót lại sau khi Kiếp Tiên cửu phẩm bị tiêu diệt chắc là đồ tốt rồi, thu gom cất lại cũng không lỗ gì. Nhưng nhớ phải cẩn thận một chút, đừng chạm trực tiếp vào chúng. Có hộp ngọc hay thứ gì đó tương tự không? Cứ bỏ chúng vào trong đó.”
Tống Thư Hàng:
“Được, để ta thử xem.”
Nhưng mà... bây giờ là thời gian độ kiếp của Diệp Tư, hắn lại chạy tới thu thập bảo bối thế này có sao không nhỉ?
Diệp Tư xua tay nói:
“Ta sẽ cẩn thận chú ý, có vẻ như cự thuẫn thiên kiếp vẫn không có phản ứng gì cả.”
Tống Thư Hàng gật đầu, lấy một cái rương ra từ trong pháp khí không gian. Đây là chiếc rương lần trước Bạch tiền bối đựng cỏ Đao Ý Thông Huyền, cỏ Đao Ý Thông Huyền bên trong đều đã bị hắn bỏ ra hết rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của Xích Tiêu kiếm, hắn cẩn thận thu hết tất cả bụi sao vào trong rương.
...
“Giờ chúng ta lại giằng co với tấm thuẫn thiên kiếp kia tiếp à?”
Diệp Tư hỏi:
“Ta nghĩ nếu chúng ta cứ giằng co như vậy mãi, sợ rằng đến sang năm thiên kiếp cũng chẳng có biến hóa gì đâu.”
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Cách tốt nhất là trước tiên để hắn giám định thiên kiếp, sau đó lại hành động dựa theo kết quả giám định được. Nhưng bây giờ trạng thái tinh thần của hắn không thích hợp thi triển bí pháp giám định lần nữa.
“Chúng ta không phải Đông Qua Thánh Quân, thôi cứ cường công đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Trong tay hắn có lá bài tẩy là mũ Bình Thiên, dù cường công thất bại cũng có sức chống cự.
“Thật ra nếu phong ấn thiên kiếp này lại được thì tốt biết mấy, ta rất muốn nghiên cứu pháp khí tổ hợp thiên kiếp này.”
Tống Thư Hàng lại nói.
Nhưng tiếc là chiếc điện thoại mới của hắn chưa được cải tạo, ở trong vũ trụ không bắt được sóng, không thể liên lạc với Bạch tiền bối. Nếu không, lúc này hắn đã gọi Bạch tiền bối tới, phong ấn pháp khí tổ hợp do thiên kiếp hóa thành này lại mang về nghiên cứu kỹ rồi.
“Vậy có muốn nhờ các chủ ra tay phong ấn nó lại giúp không?”
Diệp Tư hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Nếu Sở Các Chủ nhúng tay vào, rất có thể thiên kiếp sẽ biến dị tăng đến cấp cửu phẩm. Bỏ ra thì nhiều mà thu vào lại ít, sẽ bị lỗ vốn.”
“Hì hì, vậy ta ra tay đây!”
Diệp Tư cười khẽ, sau đó cô mở kim thư bản mệnh của mình ra.
Trong kim thư bản mệnh lập tức ngưng tụ ra một con rồng nước mạnh mẽ phóng lên cao. Đồng thời Diệp Tư vung kiếm Hàn Ngoạt, chém ra một kiếm phối hợp với rồng nước.
Kiếm khí dung hợp với rồng nước đánh về phía cự thuẫn thiên kiếp.
Ầm~~
Một tiếng nổ rung trời vang lên, hơi nước bao phủ xung quanh hộ thuẫn thiên kiếp.
Một lát sau hơi nước tản đi.
Hộ thuẫn thiên kiếp lại chẳng bị hư hại gì cả.
“Thật hả trời?”
Diệp Tư tròn mắt kinh ngạc.
Một kiếm vừa rồi của cô là bí kỹ tổ hợp có uy lực gần như đã đạt đến cấp bậc lục phẩm.
Hộ thuẫn thiên kiếp này cứng hơi quá đáng rồi đấy.
“Hai chúng ta cùng công kích nó!”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn dốc toàn lực vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, rót tiên thiên chân nguyên vào Đao Cổ Vô Hình, vận chuyển đao ý, lại thêm sự hỗ trợ của thánh ấn.
Tiếp đó Tống Thư Hàng bấm pháp ấn.
Đao Cổ Vô Hình phóng lên cao, hóa thành một vệt ánh trăng chém về phía thuẫn thiên kiếp.
Chiêu này là thuật ngự đao công kích Ngự Đao – Nguyệt Quang do Tô thị A Thất truyền thụ cho, cũng là công kích tầm xa mạnh nhất mà Tống Thư Hàng có được. Mặc dù Phần Thiên Hỏa Diễm Đao có tiềm lực lớn hơn nhưng nếu không mượn dùng Xích Tiêu kiếm, Tống Thư Hàng không thể phát huy ra uy lực chân chính của Phần Thiên Hỏa Diễm đao.
Diệp Tư cũng gọi Hàn Ngoạt về, kim thư bản mệnh lật sang một trang mới, buff đủ loại pháp thuật phụ trợ lên kiếm Hàn Ngoạt, tăng cường sức mạnh cho nó. Sau đó cô sử dụng phương pháp ngự kiếm của Bích Thủy Các, khống chế Hàn Ngoạt chém về phía hộ thuẫn thiên kiếp.
Hàn Ngoạt xuất phát sau nhưng lại đến trước, chém vào hộ thuẫn thiên kiếp trên không trung sớm hơn Đao Cổ Vô Hình một bước, Đao Cổ Vô Hình đuổi sát theo sau.
Một đao một kiếm phối hợp với nhau.
Ầm~~
Trên hộ thuẫn thiên kiếp truyền ra tiếng chấn động cực lớn.
Kiếm Hàn Ngoạt và Đao Cổ Vô Hình đều bị chấn lui về, hộ thuẫn thiên kiếp vẫn chẳng bị gì.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thứ này cứng quá đáng thật đấy.
Nếu như phòng ngự của mình mạnh, người khác không làm gì được mình, cảm giác đó rất sảng khoái.
Nhưng nếu phòng ngự của người khác siêu mạnh, mình chẳng làm được người ta, lúc đó sẽ có loại kích động muốn đập đồ.
Diệp Tư thu hồi Hàn Ngoạt, Đao Cổ Vô Hình cũng trở về bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Để ta thử thi triển một bộ bí pháp phối hợp với Thiên Khấp Bảo Điển xem sao.”
Diệp Tư đưa ra ý kiến.
Tống Thư Hàng:
“Có để lại di chứng gì không?”
“Có một chút, sau khi thi pháp sẽ bị suy yếu trong một thời gian rất dài. Trong trạng thái bùng nổ, ta có thể tung ra công kích có uy lực đạt cấp lục phẩm, có lẽ sẽ đánh vỡ được hộ thuẫn thiên kiếp này.”
Diệp Tư trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Được, ta hộ pháp cho cô.”
Diệp Tư hít sâu một hơi, lặng lẽ vận chuyển Thiên Khấp Bảo Điển.
Khí thế trên người cô càng ngày càng mạnh.
Hai mắt của mỹ nhân rắn công đức đang canh chừng ở phía sau sáng lên, cô giữ nguyên trạng thái đứng im không nhúc nhích, quan sát kỹ sự biến hóa của Diệp Tư.
Chừng mười hơi thở sau.
Diệp Tư mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên.
Trước hết cô giơ tay lên trên đầu khẽ đẩy một cái nhưng trên đầu lại trống rỗng. Diệp Tư tỏ vẻ hơi không quen, cuối cùng chỉ có thể hất tóc, đuôi sam thật dài bị hất ra sau lưng.
“Bí pháp hoàn thành rồi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đương nhiên là thất bại.”
Diệp Tư trả lời.
Mặc dù nghe thì vẫn là giọng của Diệp Tư nhưng giọng điệu lại rất quái dị, đây không phải là cách nói chuyện của Diệp Tư.
Tống Thư Hàng cứng người, nhìn chằm chằm vào Diệp Tư.
“Đừng nghiêm túc như vậy, coi chừng mắt bị đơ đấy.”
Diệp Tư vừa nói vừa giơ ngón trỏ và ngón cái trên hai bàn tay lên, bốn ngón tay giao nhau hình thành một ô vuông.
“Nào, cười một cái nào.”
Cô đến gần Tống Thư Hàng, giơ màn hình làm bằng tay lên quay mặt của hai người.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tách ~
Lúc này, mỹ nhân rắn công đức cố chen vào giữa hai người, giành lấy ống kính.
Thế là cảnh ba người Tống Thư Hàng, Diệp Tư và mỹ nhân rắn dán sát vào nhau đã được thu lại, xuất hiện trên màn hình bằng tay của Diệp Tư.
Yêu cuộc sống, thích tự sướng.
Sau khi chụp chung với Tống Thư Hàng xong, Diệp Tư lại giơ màn hình bằng tay về phía pháp khí tổ hợp thiên kiếp trên bầu trời rồi chụp một tấm.
Tiếp đó cô lại quay qua chụp mỹ nhân rắn công đức một tấm.
Chụp xong, Diệp Tư khép hai bàn tay lại, trong lòng bàn tay cô bỗng xuất hiện ba thứ tương tự như tấm ảnh.
“Đây, phần này cho ngươi, nhớ cất kỹ. Đây chính là dấu ấn năm tháng đấy.”
Diệp Tư giao ‘ảnh’ cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiếp theo, Diệp Tư cầm lấy kinh văn Thánh Nhân.
“Khi đối phó với những thứ như hộ thuẫn thiên kiếp này, cách tốt nhất đương nhiên là khiêu khích nó để nó hủy bỏ trạng thái phòng ngự.”
Dứt lời, cô vận sức ném kinh văn Thánh Nhân về phía hộ thuẫn thiên kiếp.
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.
Bốp!
Kinh văn Thánh Nhân đập trúng thuẫn thiên kiếp, hạo nhiên chính khí độc quyền của Nho gia bùng nổ.
Thuẫn thiên kiếp chớp lóe liên tục, hình thái có vẻ không ổn định.
Kinh văn Thánh Nhân rơi xuống, trở về trong tay Tống Thư Hàng.
Trên bầu trời, thuẫn thiên kiếp bắt đầu biến hóa hình thái, không biết lại biến thành hình gì đây?
“Chính là lúc này!”
Diệp Tư cười đắc ý, cô mở kim thư bản mệnh ra, lật tới một trang trống.
Trong kim thư bản mệnh của Diệp Tư còn rất nhiều trang trống, dành để thêm những pháp thuật mạnh vào sau khi lên cấp.
Lúc này Diệp Tư đưa tay vỗ nhẹ lên trang trống kia, một trận pháp phức tạp bỗng xuất hiện.
“Đi!”
Diệp Tư khẽ quát một tiếng.
Hơn trăm sợi xích với đủ loại màu sắc chui ra khỏi trận pháp, cuốn lấy tấm thuẫn thiên kiếp đang biến hình.
Chỉ trong nháy mắt, tấm thuẫn thiên kiếp đã bị trói thành bánh chưng.
Diệp Tư lại giơ tay vỗ lên bản mệnh kim thư.
Xiềng xích trở về đồng thời còn kéo theo thuẫn thiên kiếp vào trong bản mệnh kim thư.
Cạch cạch cạch~
Bản mệnh kim thư chấn động liên tục.
Một lát sau, trang sách trong kim thư yên tĩnh lại, chỉ là trên đó có thêm hình vẽ một khối rubik bị hơn trăm sợi xích trói lại.
Tấm hình này nhìn rất quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải?
“Xong xuôi!”
Diệp Tư vỗ tay mấy cái.
Tống Thư Hàng nhìn cô:
“Trình...”
“Suỵt!”
Diệp Tư đưa tay đè lên môi hắn:
“Bây giờ đừng nhắc đến cái tên này, sẽ xảy ra chuyện.”
Quả nhiên là cô ấy.
Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm.
Là người ‘mẹ’ trên lý thuyết của Diệp Tư.
Người này hành tung luôn thần bí, vậy mà lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ cô ấy cố ý đến xem Diệp Tư độ kiếp ư?
Còn một chuyện nữa, có phải cô ấy chính là người đã kéo hắn đến đây không?
“Đúng rồi, có một người nhờ ta chuyển lời cho cô. Hắn nói nếu gặp được cô thì hãy nói với cô rằng hắn đã tỉnh rồi, nếu có rảnh thì đến thăm hắn. Đừng cứ chạy rong ở bên ngoài mãi, một cô gái tốt phải về nhà đúng giờ.”
Tống Thư Hàng nhớ lại lời dặn của Rồng Đốm 2.
Diệp Tư bật cười khúc khích:
“Ngươi đang nói gì đấy, ta nghe không hiểu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận