Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1681: Mắt Thánh Nhân đang nhìn ngươi lom lom

Chương 1681: Mắt Thánh Nhân đang nhìn ngươi lom lom
“Đây là chỗ nào?” Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Sao Tống Thư Hàng lại biết nơi này chứ?
“Nhà của Hắc Đồng Thập Tam Thế.” Nguyên thần của Tống Thư Hàng lơ lửng giữa không trung, nhìn tòa thành xây dựng trên núi này rồi khẽ đáp.
Trong thế giới Hắc Long này, người có nhân quả tương đối sâu với hắn thì hiện chỉ có Côn Na nữ sĩ và Hắc Đồng Thập Tam Thế.
Người trước là minh hữu + ý chí lưới rồng + có thể có chút quan hệ nhân quả với đại lão quả cầu béo.
Người sau là tồn tại mà Tống Thư Hàng đã từng nhập mộng, tuy chỉ nhập mộng đến thời kỳ thiếu niên. Trong quá trình nhập mộng, Tống Thư Hàng nhận được ‘gói ngôn ngữ thế giới Hắc Long’ hoàn chỉnh + một bộ pháp môn minh tưởng hoàn chỉnh từ trên người đối phương.
“Là thiếu niên vất vả lắm mới đến được hiện thế, sau đó thì ngủm củ tỏi kia đấy à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi, vị thiếu niên kia cũng là bước ngoặt khiến đám người Tống Thư Hàng đến thế giới Hắc Long.
Tống Thư Hàng: “Ừm… Đúng vậy, chính là hắn.”
“Thiếu kia đã chết lâu rồi, ngươi còn đến đây làm gì?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nghi hoặc hỏi.
Sau khi Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát thì đáp: “Thật ra ta chỉ thuận theo cảm giác mà đến đây thôi. Có lẽ, cơ hội tìm được ‘nét bút vẽ mắt cho rồng’ trên viên tiểu kim đan kia đang ở đây. Ta có cảm giác vậy đấy.”
Có thể đây là giác quan thứ sáu của đàn ông, hắn cảm thấy nơi này có thứ gì đó có thể giúp hắn đột phá, thuận tiện kết thúc đoạn nhân quả với Hắc Đồng Thập Tam Thế.
“Được rồi, thế tiếp theo ngươi định làm gì đây?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Có đôi khi tu sĩ cứ thần thần bí bí + thần thần kinh kinh như vậy đấy, Xích Tiêu Tử thỉnh thoảng cũng sẽ bất ngờ phát điên. Thực lực càng cao thì số lần phát điên càng nhiều. Xích Tiêu Tử gọi đây là ‘chôn duyên, chôn nhân quả’, nhưng Xích Tiêu Kiếm lại cảm thấy đây là bệnh, phải chữa.
“Chúng ta đi dạo quanh một vòng đi!” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, nguyên thần của hắn và Xích Tiêu Kiếm tiền bối cùng nhau hạ xuống tòa thành.
Lúc hạ xuống tới độ cao nhất định, trên bầu trời của tòa thành xuất hiện vài tầng kết giới phòng ngự ma pháp, chống tà linh và tà thú xâm nhập.
Nhưng có Xích Tiêu Kiếm ở bên cạnh bảo vệ, kết giới phòng ngự cỡ này không làm khó được cả hai, Xích Tiêu Kiếm dễ dàng tìm được kẽ hở trên đó, dẫn Tống Thư Hàng tiến vào bên trong tòa thành mà không ai hay biết.
“Cảm ơn Xích Tiêu Kiếm tiền bối.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn rất biết ơn Xích Tiêu Kiếm tiền bối vì đã bằng lòng che chở cho nguyên thần của hắn chạy đến nơi xa thế này.
Xích Tiêu Kiếm: “Chuyện vặt thôi ấy mà, quay về đừng quên cho ta vài phát Dưỡng Đao thuật nhé.”
“Không thành vấn đề.” Tống Thư Hàng cười đáp.
Không gian bên trong tòa thành này rất lớn… nhưng lối kiến trúc khá giống với phân bộ lạc Long Huyết bên kia. Chắc hẳn đây là kiến trúc được yêu thích và thống nhất phổ biến của Long Huyết tộc.
Tống Thư Hàng bay lung tung vô địng bên trong tòa thành.
Nguyên thần có một ưu điểm, đó là có thể xuyên tường lướt vách, không cần phải đi vòng.
Thuận theo trực giác, cuối cùng nguyên thần của Tống Thư Hàng đi đến một bãi cỏ ở phía Tây Nam tòa thành.
Trên bãi cỏ có một cậu bé khoảng chừng bốn tuổi đang ra sức múa thanh trường mâu trong tay.
Chắc hẳn cậu bé này là một đứa ‘con lai’, ngoại trừ trên cổ tay có một vòng vảy rồng, cùng với vài cái vảy nơi khóe mắt ra, các bộ phận thân thể còn lại đều khác với nhân loại trong thế giới Hắc Long.
Hình ảnh một cậu bé gầy yếu đen đúa cố sức vung một thanh trường mâu khiến người ta không khỏi nghĩ tới những hoàn cảnh đáng thương như lao động trẻ em.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng dừng lại.
Hắn nhìn vị cậu bé đen đúa gầy yếu này, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
“Không sai, nhân quả ở ngay trên người nó.” Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Loại cảm giác thân thiết này hẳn là di chứng từ việc nhập mộng Hắc Đồng Thập Tam Thế. Giống như sau khi hắn nhập mộng cuộc đời của Lý Thiên Tố đạo trưởng thì bèn sinh ra cảm xúc giống như “cha con” với Lý Âm Trúc vậy.
“Cậu bé này là ai?” Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng sờ cằm suy nghĩ chốc lát rồi suy đoán: “Hẳn là con trai hay gì đó của vị Hắc Đồng Thập Tam Thế rồi! Tuy rằng Hắc Đồng Thập Tam Thế được xưng là người mạnh nhất trong các chiến sĩ trẻ của Long Huyết tộc, lại có thực lực cấp 5. Cũng không còn nhỏ nữa, có con trai cũng là chuyện thường. Có thể đứa bé này là Hắc Đồng Thập Tứ Thế chăng?”
Thông thường, nếu có thể khiến hắn sinh ra cảm giác thân thiết thì đều có quan hệ huyết thống.
Hắc Đồng Thập Tam Thế là thành viên Long Huyết tộc thuần huyết, mà cậu bé trước mắt này lại là con lai. Nên dựa theo suy đoán thông thường thì xác suất cậu bé gầy yếu này là con của hắn sẽ khá lớn. Trừ khi cha hoặc mẹ hắn lại kết hôn rồi sinh thêm một đứa đệ đệ ngốc nghếch cho hắn.
“Sau đó thì sao? Ngươi muốn tiếp xúc với cậu bé này à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ta muốn quan sát trước rồi mới quyết định.”
Trên bãi cỏ, cậu bé vung trường mâu có bài có bản, mồ hôi đổ như mưa.
Nhưng thoạt nhìn có vẻ như nó không có thiên phú dùng mâu, động tác rất cứng nhắc, hoàn toàn không biết ứng biến gì cả. Mỗi chiêu đều cho người ta có cảm giác không liền mạch và kết nối được với nhau, trông rất khó chịu.
“Cảm giác giống hệt như lúc ta luyện kiếm vậy, ta nghĩ nó nên đổi sang loại vũ khí khác thì hơn.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: “Không phải vấn đề vũ khí, ngươi quan sát động tác của nó thật kỹ là có thể cảm giác được có điểm lạ ngay. Không phải nó không hợp với trường mâu, chẳng qua là do nó đần thôi.”
“Thế không phải tệ lắm à?” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: “Đừng lo, không thích hợp luyện võ ở thế giới Hắc Long cũng không phải vấn đề lớn. Đừng quên nơi này là thế giới ma pháp, hơn nữa quá trình thi pháp là kiểu đần thối. Nói không chừng nó rất có thiên phú trên phương diện ma pháp thì sao? Tính ra thì ông trời công bằng lắm, sau khi cướp đi một loại thiên phú, có khi sẽ ban cho đối tượng một loại thiên phú khác. Có nhiều người khờ khạo cũng có thể vẽ nên các tác phẩm hội họa tuyệt vời. Có vài kẻ không thể dùng kiếm, nhưng lại có được thiên phú đao pháp cái thế.”
“Cũng đúng, trong thế giới Hắc Long này, con lai bình thường đều là thiên tài cả.” Tống Thư Hàng gật đầu tán thành.
Cũng như hắn và Lý Âm Trúc vậy, sau khi bị ngộ nhận là loại con lai quý hiếm xong thì lập tức được hưởng thụ đãi ngộ cấp thiên tài.
Trong lúc nói chuyện, có hai thân ảnh đi tới gần bãi cỏ.
Nam là một thành viên Long Huyết tộc thuần huyết, trên người mọc đầy vảy đen, là cha của Hắc Đồng Thập Tam Thế, diện mạo giống hệt với lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy khi nhập mộng.
Người nữ lại là một nhân loại thế giới Hắc Long có dáng người rất đẹp, ngũ quan của cô có nét giống với cậu bé đang luyện trường mâu kia, chắc là mẹ hoặc chị rồi.
“Xích Đồng, đến giờ rồi, nghỉ ngơi một lát đi.” Nữ tử nhân loại kia dịu dàng nói.
Xem ra Xích Đồng chính là tên của cậu bé đen gầy này.
Không phải Hắc Đồng Thập Tứ Thế à?
Lẽ nào cái tên Hắc Đồng + con số cũng giống như tên của Tô Thị A Thập Lục, cần phải được trong tộc thừa nhận, sau đó tiến hành nghi thức thì mới có thể kế thừa?
Không đúng, trong trí nhớ của hắn, lúc Hắc Đồng Thập Tam Thế còn rất nhỏ thì đã xác định tên rồi, cũng không tiến hành nghi thức gì cả.
Lại liên hệ với cha của Hắc Đồng Thập Tam Thế đang đứng bên cạnh, vậy nên… có thể cậu bé đen đúa gầy yếu này là đệ đệ của Hắc Đồng Thập Tam Thế ư?
Cậu bé Xích Đồng thu chiêu, cầm trường mâu lên chạy đến bên người của cô: “Mẹ ơi, có tin tức của ca ca chưa?”
Nữ tử nhân loại kia lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng con đừng lo, ca ca Hắc Đồng của con rất mạnh, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì đâu. Hơn nữa lần này nó ra ngoài mới hơn hai tháng. Trước đây nó mà ra ngoài thì nửa năm mới về cũng là chuyện thường.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đúng là đệ đệ của Hắc Đồng Thập Tam Thế.
“Trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút đi, ba đã mang cánh gà rán mà con thích nhất đến rồi đây. Ăn no mới có sức tu luyện, sau này mới có thể đuổi kịp ca ca con.” Ba Hắc Đồng bên cạnh đặt một cái hộp nhỏ lên bàn.
Xích Đồng vui vẻ chạy tới, nhận lấy hộp nhỏ: “Cảm ơn ba.”
Xích Đồng thích ăn cánh gà rán ư*?
(Ở đây tác giả chơi chữ “Xích Đồng thích ăn xí dũng – tức hộp cánh gà rán to”, phát âm xích dũng và xí đồng gần giống nhau)
“Ba ơi, chừng nào con mới có thể đến Thần Điện để tiến hành bước cuối nhận lấy ma lực của mình thế?” Xích Đồng mở miệng hỏi.
Bàn tay to lớn của ba Hắc Đồng hơi cứng đờ, nhưng hắn lập tức lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Chờ minh tưởng pháp của con tiến bộ hơn chút nữa là có thể đi rồi, con phải nỗ lực tu luyện nhiều hơn nữa mới được.”
“Dạ, con nhất định sẽ thành công.” Xích Đồng đáp chắc nịch.
Ba Hắc Đồng thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.
Người mẹ nhân loại bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài.
Tống Thư Hàng: “…”
Được rồi, vẻ mặt phong phú của hai vị này đã cho hắn biết đáp án.
E rằng đệ đệ Xích Đồng của Hắc Đồng Thập Tam Thế cũng không có bất kỳ thiên phú nào ở phương diện ma pháp.
Ai đã bảo con lai đều là thiên tài hả?
‘Thiên phú’ của cậu bé Xích Đồng này bị giấu ở đâu rồi?
Thiên phú của nó là ăn cánh gà rán à?
Sau khi ăn uống no đủ, lại ngồi bên cạnh ba mẹ nghỉ ngơi một lát, Xích Đồng lại hăng hái nhấc trường mâu của mình lên, chạy qua một bên ra sức tu luyện.
Ba Hắc Đồng và người mẹ nhân loại còn rất nhiều công việc phải giải quyết, nên chỉ ngồi một lát thì chuẩn bị rời đi.
“Xích Đồng, con chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình mệt quá đấy nhé.” Trước khi đi, ba Hắc Đồng dặn đi dặn lại.
Xích Đồng gật đầu lia lịa: “Ba cứ yên tâm, con luyện thêm hai trăm lần nữa thì sẽ nghỉ ngơi.”
Tay của ba Hắc Đồng cứng đờ, hắn lặng lẽ gật đầu, dẫn vợ mình rời khỏi đây.
Con trai lớn là Long Huyết tộc thuần huyết, là thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bộ lạc.
Con trai nhỏ là con lai quý giá, nhưng lại không có chút thiên phú tu luyện nào, nhưng nó lại chăm chỉ như thế.
Mỗi ngày đều liều mạng tu luyện, nhưng lại không có chút hiệu quả nào cả.
Trường mâu pháp căn bản mà mình dạy nó ba năm trước, mỗi ngày nó đều luyện mấy trăm lần, nhưng vẫn y như cũ.
Từng chiêu từng thức đều hoàn toàn không liền mạch hay liên kết được với nhau.
Người ta hay nói, có trả giá mới có thu hoạch, nhưng con trai nhỏ của mình chỉ toàn trả giá mà không có thu hoạch gì, ba Hắc Đồng rất đau lòng.
Ngờ nghệch cố gắng hơn ai hết, nhưng vẫn không nhận được gì cả lại làm cho người ta đau lòng hơn.
Ai cũng bảo con lai là thiên tài tuyệt thế, rốt cuộc con trai mình có thiên phú trên phương diện gì đây?
Lẽ nào thiên phú của nó là ăn cánh gà rán ư? Ba Hắc Đồng nhìn cái hộp trong tay mình, Xích Đồng ăn cánh gà rán không nhả mẩu xương nào, đặc biệt lợi hại.
Con trai ngốc nhà mình còn cứu được không đây?


Trên bãi cỏ chỉ còn lại một mình Xích Đồng.
Tuy rằng thoạt nhìn nó gầy yếu như một đứa bé bốn tuổi, nhưng thật ra năm nay nó… đã chín tuổi rồi.
Nó lại vung trường mâu lên.
Mồ hôi tuôn như mưa.
Sau hai trăm lần, nó cắm trường mâu trên mặt đất.
Sau đó ngã ngoài ra đất.
“Ta quả thật là một kẻ đần đúng không.” Xích Đồng nhẹ giọng nói.
Thì ra nó cũng biết là mình đần, Tống Thư Hàng còn tưởng rằng cậu bé quá ngây thơ, vẫn chưa nhận ra việc mình bị ngốc.
Mắt của Tống Thư Hàng yên lặng quan sát Xích Đồng. Đồng thời, con mắt Thánh Nhân giảng pháp trên diễn đồ kim đan của kim cương công đức dần mở ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận