Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 341: Xuỵt, các ngươi xem ta phát hiện ra thứ gì này? Một con cá lạc đàn ngốc nghếch!

Chương 341: Xuỵt, các ngươi xem ta phát hiện ra thứ gì này? Một con cá lạc đàn ngốc nghếch!
Trời sinh có duyên làm hòa thượng á? Bậy bậy bậy bậy nè! Đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi! Chỉ là mấy cọng tóc thôi mà, mấy ngày nữa là mình sẽ mọc lại ngay!
Tự an ủi xong, Tống Thư Hàng cốc đầu tiểu hòa thượng một cái thật mạnh.
Tiểu hòa thượng giơ hai tay lên che lấy cái trán của mình, mắt rưng rưng, trên khuôn mặt nhỏ xíu nghiêm túc của nó tràn đầy uất ức - rõ ràng nó chỉ nói suy nghĩ thật lòng ra thôi mà, tại sao lại cốc đầu nó? Thư Hàng sư huynh thật là quá đáng!
Viu Viu Viu~~ lại thêm một trận gió biển thổi qua, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy đầu vô cùng mát mẻ, loại cảm giác mát mẻ kỳ quái này làm cho hắn không quen lắm.
Tống Thư Hàng sờ lên cái đầu trụi lủi của mình, thở dài hỏi Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối à, vừa rồi chính là ảo ảnh chân thật phải không, nếu như đã biến chân thực thành hư ảo rồi thì tại sao tóc của ta lại bị cạo một đường thế?
Ngay cả cái hố to trên mặt đất cũng đã biến mất... Vậy thì tại sao phần tóc bị cạo trọc của hắn lại không mọc lại kia chứ?
“Ha ha, thực ra đây chỉ là một vấn đề kỹ thuật nho nhỏ mà thôi.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười giải thích:
“Ta vẫn chưa hoàn toàn nắm vững năng lực ảo ảnh chân thật này. Nên để tránh việc chính bản thân mình cũng không phân rõ ‘hiện thực’ hay ‘hư ảo’ khi sử dụng ảo ảnh chân thật, ta đã tạo ra một vật mấu chốt... Thứ này sẽ không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh chân thật, có thể phát huy tác dụng nhắc nhở ta... Để ta không bị mất khống chế mà sa vào trong ảo ảnh chân thật này quá sâu. Mà thứ mấu chốt do ta đặt ra chính là lông tóc. Bởi vì dù tóc có mất đi hết thì cũng không tạo thành ảnh hưởng với thân thể con người, lại còn dễ nhìn thấy nữa chứ.”
Tống Thư Hàng sờ lên cái đầu trọc của mình —— nói cách khác, hắn số nhọ, bị thương ở đâu không bị, chỉ có tóc bị dính chưởng. Bởi vì thân là ‘vật mấu chốt’ cho nên tóc không được năng lực ảo ảnh chân thật của Bạch Tôn Giả bảo vệ, thế là bị cạo sạch. Biến thành một tên đầu trọc thật sự...
Đây đúng là một câu chuyện buồn mà.
...
...
Trong lều, không biết Đậu Đậu lấy từ đâu ra một thứ trông như thủy tinh, giơ lên nhắm ngay phía Tông Thư Hàng.
Vật thủy tinh trong tay Đậu Đậu lóe sáng lên một cái.
Ánh sáng chiếu lên người Tống Thư Hàng, trong đó có một phần ánh sáng tụ lại ở trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng, phát ra ánh sáng phản xạ chói mắt.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn xoay lại, im lặng nhìn về phía Đậu Đậu:
“Đậu Đậu, ngươi làm gì đấy?”
“Chụp cái ảnh lưu niệm đấy, gâu.”
Đậu Đậu chỉ chỉ vào khối thủy tinh kia, rồi giải thích:
“Đây là bảo thạch lưu ảnh, trước kia nó là thứ rất quý hiếm đó. Trước khi camera được tạo ra thì các tu sĩ cấp thấp đều dùng thứ này để chụp ảnh. Điện thoại của ta vẫn đang nằm trong tay Chu Ly, nên chỉ có thể lấy nó ra chụp một bức ảnh mà thôi.”
Nói xong, Đậu Đậu lại ấn nhẹ lên khối thủy tinh một cái, khuôn mặt phóng to của Tống Thư Hàng chiếu lên trong hư không.
Trong bức hình, Tống Thư Hàng đang tò mò xoay đầu lại, mà đúng lúc này trên cái đầu trọc lóc của hắn vừa lúc hắt lại ánh sáng từ phát ra từ khối thủy tinh... Phản xạ ánh sáng, làm cho cả cái đầu của Tống Thư Hàng bị bao phủ một vầng sáng, trông giống như đầu hắn có kèm theo thánh quang vậy.
Trông ngu si khỏi nói!
Tống Thư Hàng: “...”
“Không ngờ ta lại có thiên phú chụp ảnh đến thế.”
Đậu Đậu đắc ý cất khối thủy thủy tinh kia đi.
Tống Thư Hàng cắn răng nói:
“Đậu Đậu, mau xóa tấm hình này đi. Bằng không thì chúng ta tuyệt giao!”
Đậu Đậu đắc ý phất phất tay với Tống Thư Hàng:
“Vậy tuyệt giao đi há, gâu ~.”
Tống Thư Hàng xoa xoa huyệt thái dương của mình. Mệt tim quá.
Hắn quay đầu lại nhìn Bạch tiền bối, bây giờ đầu mình cũng trọc rồi, không biết Bạch tiền bối đã bớt giận chưa nhỉ?
Sau đó, Tống Thư Hàng lập tức nhìn thấy Bạch Tôn Giả đang ngửa đầu nuốt một viên đan dược —— Ồ, lẽ nào cái ảo ảnh chân thật ban nãy đã làm Bạch tiền bối tiêu hao rất nhiều năng lượng? Lại phải nuốt đan dược để khôi phục linh lực à?
“Được rồi, tinh thần lực đã khôi phục lại tới trạng thái tốt nhất rồi. Lần này nhất định có thể làm được!”
Bạch tiền bối nói khẽ, sau đó vẫy vẫy Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng chuẩn bị đi, chúng ta lại thử ảo ảnh chân thật thêm một lần nữa nhé!
“Khoan đã tiền bối, ta đã không còn tóc nữa rồi, nhất định phải giữ lại lông mày cho ta đấy nhé!”
Tống Thư hàng kêu lên. Hắn nhớ là khi nãy Bạch tiền bối mới nói qua, vật mấu chốt của ảo ảnh chân thật là “lông tóc”. Nói cách khác không chỉ là tóc, kể cả tất cả những thứ vào hàng lông như lông mày, lông mi, râu đều được. Đã không có tóc rồi, nếu như lại không có lông mày nữa thì xấu lắm.
Vừa dứt lời, Tống Thư Hàng đã cảm thấy hoa mắt ~~
...
...
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
Tiếng nước chảy ầm ầm vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, sau đó hắn lập tức trông thấy một thác nước hùng vĩ khổng lồ không cách nào tả nổi, quả thực tựa như nước từ Ngân Hà trút xuống...
“Hùng vĩ thật!”
Tống Thư Hàng lên tiếng, nhưng vừa mới há miệng ra thì hắn phát hiện có điều gì đó là lạ. Bởi vì có nước ùa vào trong miệng của hắn. Sau đó... phần nước này lại bị đẩy ra ngoài từ hai bên mặt của hắn..
Mà trong toàn bộ quá trình này, hắn vẫn cảm nhận được một loại cảm giác giống như đang ‘hô hấp’, như thể hắn được bổ sung thêm dưỡng khí từ trong nước là sao?
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy rất đỗi nghi hoặc, hắn định đưa tay lên sờ mặt mình thử xem lại xảy ra biến hóa quỷ dị gì nữa.
Nhưng ngay sau đó.
Ủa? Tay đâu... Sao ta lại không cảm giác được tay của mình nữa rồi?
Không chỉ có tay, mà dường như cả chân cũng bị mất nữa.
Tống Thư Hàng nôn nóng chuẩn bị cúi đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc cơ thể mình bị làm sao... Thế nhưng hắn phát hiện mình không thể cúi đầu được. Nói đúng hơn thì chắc là bây giờ hắn không có thứ gọi là cổ nữa, đầu và thân thể của hắn trực tiếp nối liền một chỗ với nhau, nên hắn không thể cúi xuống nhìn thân thể của mình được.
Bạch tiền bối lại đang chơi trò gì nữa đây?
“Sao rồi, đã quen với thân thể mới này chưa hả?”
Đúng lúc này, tiếng nói quen thuộc của Bạch Tôn Giả lại vang lên ở phía trên Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, thì lập tức nhìn thấy Bạch Tôn Giả tuấn mỹ vô song quen thuộc. Lúc này, Bạch Tôn Giả đang mỉm cười hớn hở ngồi xổm bên cạnh Thư Hàng...
Lớn thật đấy. Ở trong tầm nhìn của Tống Thư Hàng lúc này, thoạt nhìn Bạch Tôn Giả quả thực trông giống như người khổng lồ trong truyền thuyết thời viễn cổ vậy. Tống Thư Hàng đoán chừng cơ thể mình chỉ to cỡ bằng bàn tay của Bạch Tôn Giả mà thôi.
Tiểu hòa thượng Quả Quả đang im lặng đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả, lúc này, tiểu hòa thượng cũng biến thành kích cỡ người khổng lồ luôn.
“Ọc ọc ọc ọc.”
Tống Thư Hàng đang định mở miệng nói chuyện, nhưng lúc há miệng ra thì lại có thêm một đợt nước tràn vào miệng hắn, sau đó sóng nước lại chảy ra hai bên má, nhờ đó hắn lại được bổ sung dưỡng khí... Cảm giác này thực sự là quá chua xót.
“Vẫn chưa quen với thân thể mới này sao? Thời gian có hạn thôi, nên ngươi cố mà tập làm quen đi.”
Bạch Tôn Giả cúi đầu xuống, cười nói với Tống Thư Hàng.
[Thân thể mới?] Tống Thư Hàng nhìn vào mắt Bạch Tôn Giả... Rốt cục, hắn dùng con ngươi của Bạch Tôn Giả làm tấm gương soi, thấy rõ bộ dạng của mình lúc này.
Đó là một con cá màu vàng, đang chìm nổi, đung đưa qua lại ở trong nước.
Mình... biến thành cá rồi ư?
Ảo ảnh chân thực của Bạch Tôn Giả thậm chí còn có thể thay đổi được cả giống loài luôn sao?
Từ sau khi biết được mình bị biến thành một con cá, Tống Thư Hàng thử lắc lư thân dưới, thân thể đung đưa ở trong nước theo bản năng. Bơi lội chỉ đơn giản như vậy...
“Xem ra ngươi đã quen với thân thể mới này rồi.”
Bạch Tôn Giả cười ha ha nói, sau đó chỉ lên thác nước to lớn kia:
“Nhìn thấy thác nước đó chứ hả? Lên đi!”
“Lên?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía thác nước “Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây” kia, độ khó hơi bị lớn.
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng của Tống Thư Hàng từ qua ánh mắt của hắn.
“Độ khó chỉ cỡ này thôi mà đã dọa ngươi sợ rồi à? Ngư Dược Long Môn trong truyền thuyết còn khó hơn bơi lên cái thác nước này nhiều lắm, hơn nữa... cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm mà ngươi phải vượt qua để tấn cấp cũng không dễ dàng hơn việc ngươi phải dùng thân thể cá nhỏ này bơi ngược dòng thác nước đó đâu.”
Bạch Tôn Giả cười nói:
“Cho nên đừng có sợ gì hết, cứ việc xông lên đi. Bây giờ ngươi đừng nghĩ gì hết, chủ yếu chỉ cần thể nghiệm thử cảm giác ‘Dược Long Môn’ này là được.”
“Thư Hàng sư huynh cố lên!”
Tiểu hòa thượng Quả Quả chắp tay, nhìn về phía Tống Thư Hàng đã bị biến thành con cá nhỏ màu vàng nói:
“Ta tin rằng với nghị lực của Thư Hàng sư huynh, chắc chắn có thể xông lên thác nước kia được!”
Tống Thư Hàng âm thầm cắn răng... Liều mạng vậy, không phải chỉ là bơi ngược dòng lên thác nước thôi à, dù sao thì ở trong ảo ảnh chân thật này cũng không chết được, vậy thì sợ gì chứ?
Thế là Tống Thư hàng lắc đầu vẫy đuôi, ra sức bơi về phía thác nước, vừa bơi vừa làm quen với thân thể mới của mình —— nhưng trong lòng của hắn vẫn thắc mắc vài điều, bơi ngược dòng lên thì cũng được thôi, nhưng tại sao Bạch Tôn Giả lại phải biến mình thành một con cá chứ?
Chẳng lẽ ngài ấy có thâm ý gì sao?
...
Trong lúc hắn suy tư, phía trước Tống Thư Hàng lại xuất hiện một thân ảnh to lớn khác.
Đó là thân ảnh một con chó kinh ba —— chính là Đậu Đậu.
“Ủa? Đây là đâu thế này?”
Đậu Đậu khẽ lắc đầu. Xem ra lần này phạm vi ảo ảnh chân thật của Bạch Tôn Giả bao phủ rất rộng, ngay cả Đậu Đậu đang trốn ở trong lều cũng bị cuốn vào.
Chỉ là thời gian Đậu Đậu bị cuốn vào hơi muộn hơn tiểu hòa thượng và Tống Thư Hàng một lúc. Bây giờ Đậu Đậu trông có phần lơ ngơ.
Một lát sau, nó khôi phục lại:
“Gâu... Xem ra, đây là ảo ảnh chân thật mà Bạch Tôn Giả đã nói tới sao? Thật là lợi hại.”
Nó quay đầu nhìn xung quanh, thấy Bạch Tôn Giả và tiểu hòa thượng đang đứng đó không xa.
Sau đó lại nhìn bốn phía thấy thác nước cùng đáy nước.
Xuỵt, các ngươi xem ta phát hiện ra thứ gì này? Một con cá bơi lạc đàn ngốc nghếch!
Đây là con cá nhỏ màu vàng nhìn rất ngu ngốc, động tác bơi lội của nó cũng rất kỳ cục. Đậu Đậu nghĩ mình chỉ cần chụp nhẹ về phía trước là có thể bắt được con cá màu vàng kia.
Nghĩ là làm, Đậu Đậu kêu lên một tiếng hớn hở rồi nhào vào trong nước, vỗ móng vuốt đập cho con cá ngu ngốc trong nước bay lên.
Sau đó, móng vuốt nó chộp lấy con cá ngốc nghếch này.
Tiếp theo Đậu Đậu há to mồm, thuần thục ném con cá màu vàng ngu ngốc ban nãy vào trong miệng chó, nhai nhai hai cái rồi ‘Ực’một tiếng nuốt luôn con cá ngu ngốc ấy xuống...
Không cần ngạc nhiên đâu, Đậu Đậu là tay bắt cá cừ khôi đấy!
Hồi nó mới bỏ nhà đi bụi, còn chưa tu luyện tới cảnh giới tích cốc, vậy nên nó đã luyện được bản lĩnh đi săn. Đậu Đậu lên núi có thể bắt hổ, xuống biển có thể vớt cá mập, chỉ là một con cá bé tẹo thế này, chân chó vói xuống một cái là bắt được ngay!
Không tệ, thịt tươi ngọt, nhai lại dai, mùi vị rất ngon.
“Đừng mà Đậu Đậu tiền bối, đó Thư Hàng sư huynh đấy!”
Âm thanh lo lắng của tiểu hòa thượng truyền tới chậm mất nửa nhịp.
Bạch Tôn Giả ở bên cạnh chớp chớp mắt —— Sự cố đột nhiên xảy ra này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận