Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1042: Tống Thư Hàng Rất Bận

Chương 1042: Tống Thư Hàng Rất Bận
Tống Thư Hàng:
“Hả? Bạch tiền bối, ngài muốn mượn cái gì cơ?”
Vừa rồi hình như hắn nghe thấy Bạch Tôn Giả muốn mượn một cánh tay của hắn thì phải?
Hiếm khi có dịp Bạch Tôn Giả mượn đồ của hắn, trước kia toàn là hắn mượn đồ của Bạch tiền bối thôi.
Nhưng vấn đề là hắn cũng không phải con rối, cánh tay lại không thể tháo ra được, cho mượn kiểu gì nha?
Phải chặt xuống ư?
Mặc dù hắn có tu luyện bí pháp “tự lành” trong bức tranh trên tường trong khu di tích của Trường Sinh Giả Trình Lâm, bí pháp đó rất tuyệt, một khi tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì cho dù tay chân có cụt cũng làm mọc ra lại được... Nhưng đến nay hắn chỉ mới tu luyện bí pháp tự lành này đến nhập môn mà thôi. Bây giờ hắn chỉ có thể làm mọc ra hai bộ phận trên thân thể đó là tóc và móng tay, công năng thứ nhất còn có thể tác dụng chồng lên tăng phát thuật.
“Mượn cánh tay! Ngươi để lại một cánh tay cho ta đi. À đúng rồi, để ta cho ngươi pháp khí dùng để đựng cánh tay.”
Bạch Tôn Giả trong hình thái hạt ánh sáng nói thật nhanh.
Vừa dứt lời, hắn lập tức động ý niệm, ngay sau đó bỗng có một chiếc hộp thủy tinh trong suốt bay từ trong một trang bị không gian trên người Tống Thư Hàng ra.
“Bạch tiền bối, để lại cánh tay bằng cách nào đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không có thời gian giải thích đâu... Tóm lại cứ làm theo lời ta là được, bỏ một cánh tay vào trong cái hộp này là xong thôi! Yên tâm, cánh tay của ngươi không có việc gì đâu, chờ khi kế hoạch hoàn thành thì ta sẽ chia chiến lợi phẩm cho ngươi!”
Bạch Tôn Giả đáp lời cực nhanh.
Tống Thư Hàng nghe xong thì ngoan ngoãn làm theo. Trước tiên hắn bỏ trang bị của Bạch tiền bối mà mình đang cầm trên tay vào trong vòng tay pháp khí, tiếp đó nhanh chóng mở chiếc hộp trong suốt kia ra, sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại thò tay trái vào trong hộp.
Hắn thuận tay phải, vậy nên không thể cho mượn tay phải được, nếu không lúc ăn cơm sẽ phiền lắm.
Khi đưa tay trái vào trong hộp trong suốt, hắn chỉ cảm thấy cánh tay trái mát rượi như được bôi nước hoa vậy.
Tiếp đó, vị trí chỗ khuỷu tay trái bỗng nhẹ đi... phần từ cẳng tay trở xuống lập tức rụng ra rồi rơi vào trong chiếc hộp trong suốt kia.
Không lầm đâu, đúng là rụng xuống thật đấy. Nhưng tay trái này của Tống Thư Hàng lại hoàn toàn khác với tay con rối, bởi vì nó vẫn có máu có thịt.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng cảm ứng được mình vẫn có thể khống chế phần tay trái rời ra kia. Ý niệm chợt động, đoạn cánh tay trong chiếc hộp trong suốt vẫn có thể cử động ngón tay theo ý niệm của hắn.
Không ngờ cái hộp trong suốt này lại thần kỳ đến vậy.
Nếu như mình đưa đầu vào trong đó thì sẽ thế nào nhỉ? Có thể biến thành kỵ sĩ không đầu, kiểu như đầu rời khỏi cổ rồi mà vẫn có thể tung tăng nhảy nhót hay không?
Trong đầu Tống Thư Hàng chợt hiện lên ý tưởng như vậy... Hơn nữa trong lòng cũng rục rịch muốn thử xem.
“Thời gian không còn nhiều nữa, mau ném cái hộp thủy tinh tới cho ta. Mà này, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đưa đầu vào trong cái hộp này nhé, sẽ chết người đấy. Đầu khác với cánh tay, đầu mà rớt xuống rồi thì không gắn lại được đâu.”
Bạch Tôn Giả nói, đồng thời thân thể hắn cũng đang dần khôi phục, biến thành trạng thái vốn có.
Bạch tiền bối, ngài cũng biết thuật đọc tâm à?
Tống Thư Hàng ném cái hộp thủy tinh cho Bạch Tôn Giả. Mới vừa ném qua xong, hắn phát hiện thân thể mình hoàn toàn nhạt đi, sau đó dường như bị hút vào trong một vòng xoáy.
Chỉ chớp mắt, hắn đã rời khỏi thế giới thiên kiếp, về lại sân nhỏ trong căn hộ của Dược Sư ở khu Giang Nam.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ và Thiên Nhai Tử đạo trưởng ở cạnh hắn cũng trở về cùng lúc.
...
Lúc ba người vừa hiện thân, thánh ấn trên người chợt hiện ra, hiển hóa trong nháy mắt rồi lại trở về đan điền của ba người.
Ngay sau đó, ba người cảm giác được dường như thánh ấn trong cơ thể đã thành lập một mối liên hệ nào đó với thiên địa. Lúc này thánh ấn hệt như một cái ống dẫn, không ngừng rút lấy linh khí tinh khiết trong thiên địa rồi rót vào trong cơ thể ba người.
Việc này tương tự như chức năng tự động hồi mana, cũng là một phúc lợi nhỏ của Huyền Thánh bát phẩm, có thể tiết kiệm không ít linh thạch.
Trong sân nhà Dược Sư, ba vị đạo hữu Đông Phương Lục Tiên Tử, Bỉ Ngạn Ma Quân và Bạch Hạc Chân Quân vẫn còn ở lại, rõ ràng là đang chờ mấy người Tống Thư Hàng trở về.
Lúc này, ba người Bạch Hạc Chân Quân đang nhìn ba người Tống Thư Hàng với ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Ơ? Thường Viễn Tử đâu?”
Bỉ Ngạn Ma Quân phát hiện chỉ có ba người Tống Thư Hàng trở lại, còn khách hàng lớn của hắn là Thường Viễn Tử thì lại không thấy đâu.
“Trong phần Huyền Thánh giảng pháp của mình, Thường Viễn Tử đạo hữu đã tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ, kết quả là mất đi phần công đức được thưởng nhờ giảng pháp nên rơi vào tâm ma kiếp, bây giờ còn ở trong thế giới thiên kiếp. Nếu như không vượt qua được tâm ma kiếp, chỉ sợ cũng không cách nào rời khỏi thế giới thiên kiếp được.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ trả lời.
“Nhìn trời~”
Bỉ Ngạn Ma Quân thở dài.
Lúc đó tu sĩ trong chư thiên vạn giới đều thấy được màn Thường Viễn Tử tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ, nhưng chẳng ai ngờ rằng cái giá của lần tỏ tình này lại lớn như vậy.
Hy vọng Thường Viễn Tử có thể bình an vượt qua tâm ma kiếp, dù sao cũng là hắn mang Thường Viễn Tử tới đây, sau đó mới có chuyện Thường Viễn Tử bị cuốn vào trong thiên kiếp 5+1. Đồng thời Ma quân cũng biết được một tin tức hữu dụng, đó là sau khi Huyền Thánh kiếp thất phẩm lên bát phẩm qua đi thì vẫn không thể sơ ý. Huyền Thánh giảng pháp không phải chuyện đùa, nếu không sẽ phải hứng chịu tai ương tâm ma kiếp.
Nói đến đây, Tống Thư Hàng lập tức nhớ lại một chuyện. Vốn là lúc sắp rời khỏi thế giới thiên kiếp, hắn định mở giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương ra, nói không chừng có thể giúp Thường Viễn Tử một tay. Nhưng trước khi bản thân rời đi thế giới thiên kiếp, Bạch Tôn Giả hỏi mượn cánh tay trái, hắn cũng quên mất chuyện giúp Thường Viễn Tử.
“Thư Hàng tiểu hữu, tay trái của ngươi đâu rồi?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
Trong phần Huyền Thánh giảng pháp trước đó, Tống Thư Hàng vẫn còn nguyên hai tay mà? Sao bây giờ lại mất hết một tay thế này?
“Tay trái đã cho Bạch tiền bối mượn rồi, Bạch tiền bối nói bản thân có một kế hoạch vĩ đại, muốn mượn tay trái của ta dùng một chút.”
Tống Thư Hàng đáp.
Còn về phần Bạch tiền bối có kế hoạch gì thì hắn cũng đoán được đại khái rồi, hẳn là kiểu như “wow, thiên kiếp bom nguyên tử này thật ngầu, phải nghĩ cách chộp một quả mới được”.
Mà uy lực của thiên kiếp hình bom nguyên tử cũng lớn thật đấy. Thứ này quá nguy hiểm, nếu quả thật bị Bạch tiền bối bắt được thì hắn nhất định phải khuyên Bạch tiền bối vào trong vũ trụ mà nghiên cứu, bằng không lỡ may nó nổ tung ở địa cầu, chắc chắn sẽ mang đến tai ương cho toàn thế giới.
“Bị Bạch tiền bối mượn rồi á? Nói vậy sau một đợt thiên kiếp bom nguyên tử, Bạch tiền bối cũng không gặp phải nguy hiểm gì đúng không?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
“Đúng vậy, trước khi chúng ta rời đi, trạng thái của Bạch tiền bối vẫn rất tốt.”
Tống Thư Hàng đáp.
Trạng thái rất tốt, tốt đến nổi còn có hứng thú làm một đợt nữa kìa.
“Không sao là tốt rồi.”
Đông Phương Lục Tiên Tử gật đầu nói.
Cùng lúc đó, Bạch Hạc Chân Quân ở đằng sau cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế thì Thư Hàng tiểu hữu à, giờ ta hỏi ngươi một vấn đề mà mọi người đều rất muốn biết nhé. Sau khi Bạch tiền bối cởi pháp bào ra, bên trong mặc gì vậy?”
Đông Phương Lục Tiên Tử tò mò hỏi.
Không chỉ các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cảm thấy hứng thú, mà toàn bộ tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều vô cùng hiếu kỳ về vấn đề này.
“Bên trong á? Bạch tiền bối còn mặc nguyên một bộ trung y tay hẹp ở bên trong, có cái gì hay đâu mà tò mò chứ? Áo bào của Bạch tiền bối cũng như áo ngoài của chúng ta thôi, cởi áo ngoài thì đương nhiên bên trong vẫn còn mặc quần áo. Các ngươi không nhìn thấy sao?”
Tống Thư Hàng tỏ vẻ khó hiểu đáp.
Hắn biết Bạch Tôn Giả bất ngờ tiến vào trong màn hình Huyền Thánh giảng pháp của Thiên Nhai Tử đạo trưởng, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều thấy được Bạch tiền bối. Nhưng cụ thể là màn hình chiếu cái gì thì Tống Thư Hàng lại không cách nào thấy được.
“Chỉ vậy thôi á? Há~ thế ta còn tưởng rằng Bạch tiền bối chỉ mặc một chiếc quần lót be bé dưới lớp pháp bào thôi chứ.”
Nhìn là biết Đông Phương Lục Tiên Tử rất thất vọng với đáp án mà Tống Thư Hàng cung cấp.
Nếu Bạch tiền bối còn mặc nguyên một bộ trung y sau lớp pháp bào, vậy màn hình phát sóng trực tiếp kia che làm con khỉ gì, hết dùng thân thể của Tống Thư Hàng che lại dùng ánh sáng lôi kiếp hóa thành thánh quang che, để làm trò gì vậy không biết?
Có biết là thêm thánh quang vào như thế sẽ càng dễ khiến người ta nghĩ bậy hơn không hả?
Mặc dù rất thất vọng với đáp án này nhưng Đông Phương Lục Tiên Tử vẫn đăng câu trả lời của Tống Thư Hàng lên nhóm Cửu Châu số 1, chia sẻ tin tức với các đạo hữu khác.
“Đáng ghét, tại sao chỉ có mình ngươi thấy được hình ảnh sau khi Bạch tiền bối cởi đạo bào ra chứ? Cả màn hình phát trực tiếp đều bị ngươi và ánh sáng lôi kiếp che mất hết chẳng thấy gì!”
Bạch Hạc Chân Quân cắn răng nói.
Do bây giờ cơ thể còn rất yếu, nếu không cô đã sớm xông lên, dùng nắm đấm nhỏ nện vào ngực Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nghe xong mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
...
“Thư Hàng tiểu hữu, sắp tới ngươi có rảnh không?”
Bỉ Ngạn Ma Quân lên tiếng hỏi.
“Chắc là rảnh đấy.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng đáp.
Bây giờ hắn đã tiến vào cảnh giới tứ phẩm, nói bận thì cũng bận, mà nói rảnh thì cũng rảnh.
Nói bận là vì có không ít chuyện cần phải làm. Đầu tiên là hắn phải học tập ngự đao phi hành. Chuyện kích thích nhất sau khi tấn thăng tứ phẩm chính là có thể ngự kiếm hoặc ngự đao phi hành, bay vào bầu trời xanh, hoàn thành giấc mộng bay lượn của nam nhi. Nói không chừng hắn còn phải bố trí thêm hàng rào bảo vệ hay gì đó vào trên đao nữa.
Chuyện thứ hai là hắn phải bắt đầu luyện chế pháp khí bản mệnh của mình, cần hoàn thành hình thức ban đầu của bản mệnh pháp khí trước khi tiến vào cảnh giới ngũ phẩm. Như vậy mới giúp được hắn khi tấn thăng cảnh giới ngũ phẩm.
Hiện tại trong tay Tống Thư Hàng có một số tài liệu luyện khí như kiếm nhận ti mà Tam Nhật sư huynh tặng cho hắn, có huyết cốt lấy được từ trên người huyết ma, còn có mười khối hắc kim đạo kiếp biến dị quý giá, khi mười khối hắc kim này tổ hợp lại với nhau sẽ triệu hoán ra chúa tể Cửu U, vậy nên không thể dùng lung tung được. Lần trước Tống Thư Hàng còn dùng nó để gài bẫy tên khổng lồ nham thạch trong cấm địa, bây giờ tên khổng lồ nham thạch kia vẫn còn đang uống trà ở chỗ chúa tể Cửu U...
Ngoài ra hắn còn phải thu thập tài liệu luyện Băng Phách đan giúp Bắc Phương Đại Đế nữa, tốt nhất là nên hoàn thành trong vòng mười ngày.
Hơn nữa bây giờ hắn đã độ kiếp thành công, chờ đến lúc Diệp Tư độ kiếp lên cấp, hắn phải đi giúp cô ấy một tay. Mà cho dù hắn không giúp được thì cũng còn mỹ nhân rắn công đức, chắc chắn cô ấy sẽ có ích.
Ôi chao, giờ nghĩ mới thấy sắp tới hắn phải làm nhiều chuyện ghê.
“Nếu rảnh thì bớt chút thời gian tới nghiên cứu thiên kiếp hiện đại hóa với ta có được không?”
Bỉ Ngạn Ma Quân hỏi, trên khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi.
Lý do mà Ma quân nhắm vào Tống Thư Hàng không chỉ vì chuyện nghiên cứu thiên kiếp, mà còn vì hắn biết trong tay Tống Thư Hàng có một số tên lửa thiên kiếp có uy lực mạnh mẽ, nếu nổ thì chắc chắn sẽ rất đã.
Chỉ cần ở chung với Tống Thư Hàng rồi chờ Bạch Tôn Giả trở về, sau đó sẽ có cơ hội cùng nhau nghiên cứu tên lửa thiên kiếp rồi. Ôi, cuộc đời mới đẹp làm sao!
“Được thôi.”
Tống Thư Hàng đồng ý không chút do dự.
Hắn cũng muốn tìm hiểu thêm về thiên kiếp. Hơn nữa sắp tới hắn định tu luyện ngự đao phi hành, có cao thủ đứng nhìn một bên cũng an toàn hơn.
Nói xong, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy bàn tay trái của mình rất nhột.
Hắn cúi đầu nhìn về phía bàn tay trái... trống rỗng.
Ừ nhỉ, mình cho Bạch tiền bối mượn tay trái rồi mà.
Tống Thư Hàng cẩn thận cảm ứng một chút, sau đó mới nhận ra là Bạch tiền bối đang viết chữ vào lòng bàn tay trái của hắn.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận