Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1175: Quả Thật Là — Ngón Tay Vàng

Chương 1175: Quả Thật Là — Ngón Tay Vàng
Trong các tu sĩ cũng không thiếu những tồn tại siêu may mắn, kịch bản thường thấy nhất đó chính là “Rớt xuống vách núi nhặt được thần công”, còn có vụ đang đi thì đột nhiên thức tỉnh thể chất tu luyện kỳ diệu nào đó, rồi được đại năng siêu cấp đi ngang qua đưa về làm đệ tử; thậm chí còn có loại mỗi lần đi bí cảnh thì luôn hốt được lợi ích lớn nhất.
Nhưng tóm lại, cho dù tu sĩ có may đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ trong một phạm vi nhất định mà thôi, vận may của một “Người” là có giới hạn.
Nhưng rõ ràng vận may của vị “Bạch Thánh” trước mắt này không hề bình thường chút nào.
Bắc Phương Đại Đế vắt hết óc thì cũng chỉ có thể nghĩ đến một người có vận khí giống vị “Bạch Thánh” này, ấy chính là Thánh Nhân Nho gia.
Hình như Thánh Nhân Nho gia năm đó cũng có vận khí rất khó diễn tả, trong quãng thời gian cực ngắn là đã tạo ra đạo của chính mình, bước vào cảnh giới Trường Sinh Giả, sau đó trở thành tồn tại quét ngang một thời lúc ấy.
Bắc Phương Đại Đế nhớ mang máng, lúc trước “Thiên Đế” đã từng nói—— Thánh Nhân Nho gia rất không tầm thường.
Hơn nữa, Thiên Đế còn lặp đi lặp lại việc Thánh Nhân Nho gia không tầm thường, nói vận may của Thánh Nhân Nho gia không phải là thứ mà “Người” có thể có được.
Không lẽ vị “Bạch Thánh” này cũng là tồn tại giống như Thánh Nhân Nho gia ư?
Bắc Phương Đại Đế thầm nghĩ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu “Bạch Thánh” này có thể trở thành tồn tại giống như Thánh Nhân Nho gia, trong thời gian cực ngắn đã quét ngang đương thế, sau đó tranh đoạt Thiên Đạo hay không?
. . .
. . .
“Tống tiểu hữu, ngươi biết vị này Bạch Thánh à?”
Bắc Phương Đại Đế nhìn về phía Tống Thư Hàng rồi hỏi dò —— dù sao thì tay trái của vị Tống tiểu hữu này còn treo trên cây công đức của Bạch Thánh mà.
“Đúng vậy, Bạch tiền bối là một vị tiền bối ta trong nhóm chat tu chân mà ta quen, lần này cũng là ta đi đón hắn xuất quan, đồng thời dạy cho hắn học một số tri thức thời hiện đại.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Có phải vận khí của vị Bạch Thánh này luôn rất tốt hay không?”
Bắc Phương Đại Đế hỏi tiếp.
Tống Thư Hàng nói:
“Đúng rồi, vận may của Bạch tiền bối đúng là còn gì để nói, ta chưa từng thấy qua vị u Hoàng nào may mắn hơn Bạch tiền bối cả. Không hổ là người lấy đạo hiệu “Bạch”, hoàn toàn không dính gì với tù trưởng Châu Phi hết.”
* u Hoàng là chỉ mấy tên may mắn chuyên kiếm được đồ tốt trong game m Dương Sư, tù trưởng Châu Phi là những người xúi quẩy không được món nào.
Bắc Phương Đại Đế:
“...”
Tuy rằng nghe không hiểu u Hoàng với tù trưởng Châu Phi là ý gì, nhưng hắn cũng hiểu được đại khái lời của Tống Thư Hàng.
“Trừ may mắn ra thì vị Bạch Thánh này còn gì đặc biệt nữa không?”
Bắc Phương Đại Đế hỏi.
“Có gì đặc biệt khác à? Ví dụ như vấp ngã trên đất bằng à? Hay tăng tốc gấp mười lần?”
Tống Thư Hàng vô thức trả lời.
Bắc Phương Đại Đế:
“...”
Hắn phát hiện dường như suy nghĩ của mình và Tống tiểu hữu không phải cùng một tần số thì phải, nhiều khi hai bên cứ như ông nói gà bà nói vịt ấy.
“Sao tự nhiên Đại Đế lại quan tâm Bạch tiền bối thế? Đừng nói là ngươi... Thích Bạch tiền bối đấy nhé? Tuy rằng ta biết sức hấp dẫn của Bạch tiền bối rất lớn, nhưng...”
Cái bệnh nhanh mồm nhanh miệng của Tống Thư Hàng lại phát tác, cái miệng đã mở là không đóng lại được, trong đầu vừa nghĩ đến khả năng này thì lập tức hỏi luôn. Lúc nói đến một nửa, hắn mới biết là bệnh cũ của mình lại tái phát nên nín ngay và luôn.
Bắc Phương Đại Đế:
“Cô nghe nói gần đây Tống tiểu hữu ngươi lại nhận được một tấm mệnh phù. sau khi chết cũng có thể hồi sinh một lần thì phải. Để cô thử xem tấm mệnh phù này của ngươi có tác dụng hay không nhé?”
“Xin lỗi Đại Đế, ta sai rồi!”
Tống Thư Hàng nhanh chóng nhận sai.
“Cô chỉ là có cảm giác Bạch Thánh rất giống với Thánh Nhân Nho gia năm đó.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Ồ, Đại Đế ngươi đang nói cái vị khi sinh ra rất bá, lúc nhỏ cũng rất bá, sau khi tu luyện thì càng bá đạo kia à? Ta có cảm giác vị kia và Bạch tiền bối vẫn có chỗ khác nhau. Cho dù là phong cách hành sự, phong cách cá nhân thì đều không giống lắm. Ngoài vận may nghịch thiên ra thì phong cách của Thánh Nhân Nho gia với Bạch tiền bối cứ như là hai thái cực vậy, hoàn toàn trái ngược nhau.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi gặp Thánh Nhân Nho gia rồi sao?:
Bắc Phương Đại Đế liếc Tống Thư Hàng, khi Tống tiểu hữu nói về Thánh Nhân Nho gia, câu nào cũng đanh thép, giống như thật sự đã từng tiếp xúc với Thánh Nhân Nho gia vậy.
“Trước đây không lâu ta theo Bạch tiền bối đến Bạch Vân thư viện của Nho gia làm khách, sau này đã xảy ra vài chuyện, bọn ta gặp được một đoạn hình chiếu do Thánh Nhân Nho gia để lại. Sau đó được nghe đoạn hình chiếu chém gió cả buổi về cuộc đời bá đạo ngất trời của Thánh Nhân Nho gia.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Bắc Phương Đại Đế:
“...”
Đại Đế trầm tư.
Một lát sau, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Tống tiểu hữu, vận khí của ngươi thì sao?”
“Vận khí à? Gần đây hình như cũng không đến nỗi... Nhưng trước đó không lâu thì rất xui xẻo. Cứ mỗi lần một vị tiền bối luôn tính quẻ ngược xem cho ta thì đều là “Quẻ đại cát đại lợi”, chuyện xui xẻo cũng gặp không ít. Cửu tử nhất sinh cũng gặp vài lần, mệt tim quá, muốn nghỉ hưu luôn cho rồi.:
Tống Thư Hàng nói, trong tiềm thức của hắn cứ luôn có cảm giác mình rất suy yếu.
Bắc Phương Đại Đế gật đầu.
Lúc đang nói chuyện, đột nhiên trán Tống Thư túa mồ hôi lạnh.
“Shhh~~”
Hắn đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Bắc Phương Đại Đế:
“?”
“Tay trái nóng rát như muốn sôi trào vậy.”
Tống Thư Hàng nhe răng nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Trong thế giới thiên kiếp, mưa đá công đức trên đầu Bạch tiền bối cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt, sắp biến lại thành mưa công đức.
Mà cánh tay trái của Tống Thư Hàng treo cây công đức của Bạch tiền bối lúc này đã trở nên vàng óng, khi mưa công đức không ngừng rơi xuống, cánh tay trái bắt đầu trở nên trong suốt.
Trông giống như đã biến thành thủy tinh màu vàng.
“Nếu như cô không có nhìn lầm thì tay trái của ngươi đang biến dị.”
Bắc Phương Đại Đế bình tĩnh nói.
“Sẽ biến dị cái gì đây?”
Tống Thư Hàng dò hỏi.
Biến dị cũng chưa chắc sẽ biến thành thứ tốt, nếu như biến dị thành một cánh tay kỳ lân thật thì không biết sau khi nối lại có bị bài xích hay không nữa. Cho dù không biến thành tay kỳ lân, nhưng nếu cứ nối cánh tay vàng óng ánh này vào thì cũng kỳ cục lắm.
Bắc Phương Đại Đế chỉ về phía Cật Qua Thánh Quân với khuôn mặt bình tĩnh cách đó không xa rồi nói:
“Thấy Cật Qua đạo hữu không?”
“Chẳng lẽ tay trái của ta sẽ giống như Cật Qua đạo hữu sao?”
Tống Thư Hàng giật mình bật thốt.
Cật Qua Thánh Quân xoay đầu lại, bình tĩnh ngắm nhìn Tống Thư Hàng và Bắc Phương Đại Đế, sau đó ngẩng đầu xem hình ảnh Bạch Thánh hiển thánh.
“Đừng có mơ hão mà hao mỡ.”
Bắc Phương Đại Đế nói:
“Tay trái của ngươi vẫn là trạng thái nhục thể, nên sau khi biến dị có lẽ sẽ trở thành trạng thái giống như cơ thể cũ của Cật Qua đạo hữu. Thân xác dung hợp với ánh sáng công đức, tuy hai mà một. Nhưng thực ra thân xác và ánh sáng công vẫn tách biệt.”
Tống Thư Hàng:
“Vậy chẳng lẽ đến lúc ta sắp thăng lên cửu phẩm thì cũng cần bày nghi thức “Vứt bỏ thân thể” ư?”
Bắc Phương Đại Đế:
“Ngươi có tu luyện “Thế Gian Song Toàn Công Đức Thuật” không? Nếu ngươi không có tu luyện thì cần nghi thức “Vứt bỏ thân thể” làm gì?”
Tước yêu Tiểu Thải:
“*Chảy nước miếng*, nếu ta có thể thay thế cánh tay trái của sư phụ thì hay biết mấy, nhiều sức mạnh công đức như vậy chảy vào trong cơ thể thì sức mạnh công đức của ta sẽ tăng vèo vèo ấy chứ!”
Tống Thư Hàng vỗ Tiểu Thải nhè nhẹ:
“Yên tâm đi Tiểu Thải. Tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành cánh tay trái đắc lực của ta.”
Tiểu Thải:
“Sư phụ, đừng nói là ngươi muốn nối ta với tay trái của ngươi, coi ta như tay trái nhé?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Tay trái nối với một con Thải Tước? Xấu mù mắt luôn!
Lúc đang nói chuyện.
Tay trái của Tống Thư Hàng lại nóng lên dữ dội.
“Lại tới nữa rồi, đau quá đi, lần này đau đến nghẹn cả tim.”
Tống Thư Hàng nhe răng nói.
Mức độ đau đớn lần này đã ngang với đau đớn khi hắn sử dụng “bí pháp giám định” rồi.
Trong hình ảnh của Bạch Thánh hiển thánh.
Đợt mưa công đức đầy trời cuối cùng cũng dừng lại.
Mà lúc này, tay trái Tống Thư Hàng lại xảy ra biến dị lần nữa.
Vốn cả cánh tay trái của hắn đã trở thành màu vàng như thủy tinh, lúc này, màu vàng trên cánh tay của hắn giống như bị nén lại, toàn bộ đều dồn về phía ngón trỏ của tay trái.
Một lát sau, tay trái của hắn trở lại như lúc ban đầu, thế nhưng ngón trỏ lại trở thành màu vàng ròng, còn kèm theo hiệu ứng ánh sáng chói mắt.
Đúng thật là — ngón tay vàng!
“Từ hôm nay trở đi, sư phụ ngươi chính là người đàn ông có được hào quang nhân vật chính rồi.”
Tước yêu Tiểu Thải nói:
“Người đã có được thứ mà mỗi nhân vật chính nhất định không thể thiếu—— ngón tay vàng.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Một ngón tay vàng trông còn dị hơn ấy. Người không biết còn tưởng rằng ngón tay của hắn bị cắt rồi, sau đó nối ngón tay giả bằng vàng khác lên trên ấy chứ.
. . .
. . .
Tay trái Tống Thư Hàng đã xảy ra biến dị, mà nghìn năm đệ tam thánh - Thường Viễn Tử bị treo cùng trên cành cây công đức cũng đã có vài thay đổi.
Trong miệng Thường Viễn Tử còn đang nói nhăng nói cuội gì đó.
Nhưng khi sức mạnh công đức liên tục ùa vào trong cơ thể, giọng của của hắn ngày càng nhỏ dần.
Khi cơn mưa công đức của Bạch tiền bối kết thúc, Thường Viễn Tử rốt cuộc mở mắt.
Trong mắt của hắn đã không còn hỗn loạn, mà một mảnh sáng ngời.
Tâm ma kiếp đã kết thúc.
Tu sĩ khắp chư thiên vạn giới lại nhịn không được mà bắt đầu bàn tán.
“Nghìn năm đệ tam thánh này may mắn thật đấy, gặp được Bạch Thánh, không ngờ lại có thể mượn sức mạnh công đức của Bạch Thánh để vượt qua tâm ma kiếp!”
“Nếu như vậy, nghìn năm đệ tam thánh này cũng có thể trở về hiện thế rồi nhỉ?”
“Hắn nợ Bạch Thánh một đại ân tình rồi!”
Nhưng Bắc Phương Đại Đế lại khẽ lắc đầu:
“Hắn thua rồi, thua bởi tâm ma kiếp.”
“Thua ư? Hắn không phải đã tỉnh lại rồi sao?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Quả thật hắn phải cảm ơn sức mạnh công đức của Bạch Thánh, nếu như không nhờ có sức mạnh công đức giúp đỡ, sau khi thua bởi tâm ma kiếp, hắn sẽ trực tiếp bị kiếp hỏa quấn thân, hình thần câu diệt. Mà đợt sức mạnh công đức này của Bạch Thánh đã bảo vệ cái mạng của hắn.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Lúc đang nói chuyện, Thường Viễn Tử nhảy từ trên cây xuống, hắn cúi người thi lễ một cái thật sâu với Bạch tiền bối,.
Hắn biết rõ kết quả thất bại thảm hại của mình ở trong tâm ma kiếp, tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ Bạch tiền bối nên hắn mới có thể sống sót.
“Thường Viễn Tử tạ ơn Bạch Thánh.”
Thường Viễn Tử nói một cách khổ sở.
Vị Bạch Thánh trước mắt này... Chính là người mà Thường Viễn Tử luôn hâm mộ, bởi vì hắn là người mà Biệt Tuyết Tiên Cơ yêu sâu đậm.
Nhưng bây giờ, hắn không thể không cúi đầu với tình địch của mình.
Sau khi cám ơn xong, Thường Viễn Tử lại đưa tay, tế ra Thánh Ấn của mình.
Lúc này, Thánh Ấn của hắn ảm đạm không chút ánh sáng, không có một tia uy nghiêm nào.
Thường Viễn Tử khẽ thở dài.
Hắn đã bỏ lỡ một cơ duyên lớn vì dùng “Huyền Thánh giảng pháp” để tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ, coi như hắn đã độ kiếp thất bại.
Lúc hắn thở dài, Thánh Ấn của hắn... Bắt đầu tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận