Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1100: Các Kiểu Người đẹp

Chương 1100: Các Kiểu Người đẹp
“Ngoại trừ bạn Thi ra, Tống Thư Hàng mày còn quen biết người đẹp nào khác không? Mấy người chưa kết hôn ấy?”
Có đứa xáp lại gần hỏi.
“Tao nhớ học kỳ trước, có người từng thấy Tống Thư Hàng đi cùng với một người đẹp chân dài ơi là dài.”
“Chuyện này tao biết nè, là chị họ của Tống Thư Hàng. Từ lúc nhìn thấy chị họ Triệu Nhã Nhã của nó thì tao biết ngay nó chính là em vợ tương lai của tao rồi.”
Tống Thư Hàng:
“Mày đi chết đi!”
“Có điều mấy cô nàng xinh đẹp bên cạnh Thư Hàng đều có chất lượng rất cao. Thư Hàng, nếu mày không mở hậu cung thì giới thiệu vài em gái cho mấy anh em làm quen đi.”
“Tao tìm đâu ra nhiều người đẹp như vậy cho bọn mày làm quen chứ?”
Tống Thư Hàng than thở.
Đang lúc nói chuyện, cửa phòng học lại xuất hiện một bóng người.
Đây là một người đẹp vóc người cao gầy, trông cao hơn người bình thường một cái đầu, body bốc lửa, trên mặt đeo khăn lụa. Mặc dù không nhìn rõ thấy khuôn mặt cô nàng, nhưng chỉ riêng bằng dáng người bá đạo và đôi mắt sáng ngời kia thì cô nàng này tuyệt đối không thể nào tệ được.
“Thư Hàng.”
Người đẹp cao gầy gọi Tống Thư Hàng, trong tay còn cầm theo một hộp đựng thức ăn tinh xảo.
“Lại là tìm mày kìa.”
Cao Mỗ Mỗ nói.
“Còn nói mình không quen biết người đẹp, đây đã là người thứ hai trong hôm nay rồi.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Là Biệt Tuyết Tiên Cơ, sao Tiên Cơ lại chạy đến đây nhỉ?
“Ta mang thức ăn cho Bạch, Bạch Hạc vừa chạy đến chỗ ta đặt một bàn Tiên Trân yến. Sau đó bảo ta đưa cái này đến cho ngươi… Nghe nói ngươi có thể đưa nó cho Bạch à?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ mỉm cười đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng rồi đưa hộp đựng thức ăn tinh xảo kia cho hắn.
Thì ra là thế.
Chỉ khi nào đối tượng mua thức ăn là Bạch Tôn Giả thì Biệt Tuyết Tiên Cơ mới giao hàng tận nơi thế này.
“Ừm, cứ giao cho ta đi.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Còn nữa.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cúi người, ghé sát vào tai Tống Thư Hàng nói:
“Ta sẽ tha cho con ngựa giống tinh kia một mạng. Nó quả thật bị người khác lừa nên mới chạy đến chỗ ta. Ta đang nghĩ cách moi ra tên ác ý lừa gạt kia. Con ngựa giống tinh nọ thiếu ngươi một ân tình rồi đấy.”
Tống Thư Hàng gật đầu, xem như ngựa giống tinh lại tránh thoát một kiếp.
Về phần ân tình của ngựa giống tinh… thôi bỏ đi, chỉ cần thứ này đừng chui ra làm bẩn mắt hắn là tốt rồi.
“Ngoài ra, trong tay ngươi có bao nhiêu mầm hành thế? Ta và ngươi trao đổi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhỏ giọng nói:
“Đúng lúc ta bảo người mang theo rất nhiều linh thú tinh đến.”
Lúc Biệt Tuyết Tiên Cơ nói chuyện, hơi thở ngọt ngào phun ra từ miệng cô khiến tai Tống Thư Hàng ngưa ngứa.
“Vẫn còn một chút, giao dịch ngay bây giờ ư?”
Tống Thư Hàng hỏi. Lần trước sau khi Thông Nương cuồng bạo thì liên tục dùng chiêu “hành ra khỏi võ”, có không ít mầm hành.
“Ta mở một huyễn thuật, giao dịch ngay bây giờ đi. Ta cần dùng gấp.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Sau đó, cô dùng một huyễn thuật loại nhỏ bao lấy bản thân và Tống Thư Hàng. Tiếp theo, cô lấy ra một cái rương màu đen, bên trong đầy linh thú tinh tam phẩm và tứ phẩm ra.
Tống Thư Hàng thì lấy tất cả mầm hành mà mình có ra, có đến mấy bó.
“Nhiều đến vậy à? Nói vậy lần này số linh thú tinh ta mang đến không đủ rồi. Như vầy đi, lần tới ta sẽ bù thêm linh thú tinh cho ngươi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Tống Thư Hàng:
“Không thành vấn đề.”
Hai người hài lòng hoàn thành giao dịch.
Thông Nương khóc ngất trong túi thu nhỏ một tấc, đống mầm hành kia đều là của cô mà.
Thế nhưng cô lại không dám khóc thành tiếng. Bởi vì Biệt Tuyết Tiên Cơ đang ở bên cạnh, cô sợ mình khóc quá lớn tiếng thì ngay cả nhựa hành cũng bị Biệt Tuyết Tiên Cơ lấy đi.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Biệt Tuyết Tiên Cơ tán đi huyễn thuật rồi vẫy tay chào Tống Thư Hàng, tao nhã rời đi.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên túi thu nhỏ một tấc, có thể đổi được nhiều linh thú tinh như vậy đều nhờ công lao của Thông Nương cả.
“Hức hức hức, mầm hành của ta.”
Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ đi xa, Thông Nương mới khóc rống thành tiếng. Có điều âm thanh của cô vẫn bị hạn chế trong túi thu nhỏ một tấc.
“Đừng khóc mà, mầm hành của cô để đó cũng vô dụng, thà đổi thành tài nguyên tu luyện còn hơn.”
Tống Thư Hàng truyền âm nhập mật nói.
“Hứ, ngươi cắt đầu mình xuống rồi đổi thành tài nguyên tu luyện thử xem? Hơn nữa ta cũng không dùng được linh thú tinh.”
Thông Nương nói.
“Vậy ta đổi tài nguyên tu luyện khác cho cô nhé, ví như… hạt sen Đao Ý Thông Huyền này? Nước suối nguồn sự sống này? Đan dược dùng để tu luyện này? Nói thật, cảnh giới của Thông Nương cô tăng quá chậm. Giờ mà mới tới nhị phẩm, nếu cứ như vậy thì sao ta có thể để cô làm yêu sủng được chứ?”
Tống Thư Hàng nói.
“Xin lỗi, ta tu luyện quá chậm nên làm ảnh hưởng đến tổ quốc.”
Trong lòng Thông Nương đắng chát.
Chờ chút đã?
Cái mặt mo của ngươi nhá, ta biến thành yêu sủng của ngươi từ khi nào hả?


“Thư Hàng, người đẹp vừa rồi là ai vậy?”
Có đứa hỏi.
“Tao phát hiện tao lại yêu lần nữa rồi, mất đi bạn Bạch Hạc, tao lại phát hiện tình yêu mới.”
“Cô chủ Biệt Tuyết, cô ấy là chủ của một chuỗi nhà hàng.”
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười nói:
“Ngoài ra, cô ấy và bạn Bạch Hạc là tình địch. Nên bọn mày đừng có mơ hão mà hao mỡ.”
“...””
“Tại sao có thể như vậy chứ.”
“Nhưng không phải vừa rồi bạn Bạch Hạc mua thức ăn ở chỗ cô ấy sao?”
Tống Thư Hàng giơ hộp đựng thức ăn lên:
“Bởi vì đây là bữa ăn dành cho người mà bọn họ cùng yêu.”
“Thư Hàng à, mày giới thiệu một người đẹp chưa có người thương cho tụi tao làm quen được không?”
Thổ Ba nói.
Tống Thư Hàng nhún vai:
“Tao thật sự không biết…”
“Này Thư Hàng, các ngươi tan học chưa?”
Cửa phòng học, lại có một vị tiên tử dáng người lả lướt tiến vào, sau đó lên tiếng gọi Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“...””
Hôm nay gió gì thổi vậy, cả nhóm hẹn nhau đến tìm hắn tập thể?
Người đến chính là Đông Phương Lục Tiên Tử, trong tay cô đang cầm một chiếc mũ bảo hiểm xe máy. Xem ra bằng lái của cô còn chưa làm lại được? Nhà của Tuyết Lang Động Chủ vẫn còn nguyên vẹn chứ?
“Vẫn chưa đâu, còn một tiết nữa.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Tiểu Thải đâu? Ta dẫn nó ra ngoài dạo một lát nhé.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói, cô vừa tìm được một chỗ siêu độ tốt, định qua đây mang Tiểu Thải đi siêu độ.
Lực lượng công đức trên người Tiểu Thải giờ đã có hình thức ban đầu, nếu cứ tiếp tục thì sẽ có hy vọng che giấu được yêu khí trên người cô ta.
“Hôm nay Tiểu Thải ở nhà nghỉ ngơi chứ không theo ta đến trường. Tiền… chị cứ đến thẳng nhà tìm cô ấy là được.”
Tống Thư Hàng nói.
Hôm qua Tiểu Thải đã trải qua vụ nổ từ thiên kiếp bom nguyên tử và thiên kiếp bom nhiệt hạch nên tinh thần mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ lấy sức.
“À, hiểu rồi. Đưa chìa khóa cho ta, ta đi tìm nó.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng lấy chìa khóa ra đưa cho Tiên Tử.
“Ngoài ra, lần tới xin gọi ta là em Đông Phương nhé.”
Đông Phương Lục Tiên Tử chớp mắt:
“Trông ta trẻ hơn ngươi nhiều.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Ta cũng có già gì đâu?
“Gặp lại sau.”
Đông Phương Lục Tiên Tử xoay lưng, duyên dáng cất bước.
Sau khi Đông Phương Lục Tiên Tử rời đi.
“Em Đông Phương đúng là đẹp khỏi chê, trái tim tao đang đập thình thịch thình thịch đây này.”
“Đúng là yêu nghiệt mà.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói:
“Đừng mơ nữa, vị này cũng có đối thượng rồi.”
Có người nói Lưu Long của Thiên Sơn tông vẫn luôn cuồng nhiệt theo đuổi Đông Phương Lục Tiên Tử, tuy là vẫn chưa theo đuổi thành công.
Thổ Ba:
“Cho nên hãy để một em gái chưa có đối tượng đến đây đi.”
“Đừng mơ nữa, tao…”
Tống Thư Hàng nói được một nửa, ở cửa lại xuất hiện một bóng người, trên thân người nọ tỏa ra sóng lực lượng rất ôn hòa.
Tống Thư Hàng nói đến một nửa thì lập tức dừng lại.
Lại nữa ư?
Lần này lại là vị tiền bối nào đây?
Tống Thư Hàng xoay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cô gái mặc vest trắng đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn quanh trong phòng học.
Lại tìm hắn ư?
“Lần này là ai?”
Cao Mỗ Mỗ đẩy Tống Thư Hàng.
“Lần này tao thật sự không biết.”
Tống Thư Hàng lắc đầu.
Lúc này, cô gái mặc vest trắng kia nhìn thấy Tống Thư Hàng. Cô mỉm cười, tao nhã cất bước đi tới chỗ Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chú ý tới, khoảng cách mỗi một bước mà cô bước ra đúng chuẩn tựa như đã dùng thước đo đạc vậy.
Sau mấy bước, cô đã đến gần Tống Thư Hàng.
“Vị tiền… tiên sinh này, ngài.”
Lúc vừa nói được nửa câu, giày cao gót dưới chân cô gái mặc vest trắng tao nhã kia bị trật một cái, thân hình ngã xuống đất.
“Cẩn thận!”
Tống Thư Hàng vô thức vươn tay chuẩn bị đỡ cô.
Nhưng đúng vào lúc này, cô gái mặc vest trắng kia vươn tay chống xuống đất, người bật lên cao, sau đó xoay một vòng giữa không trung, bộp một tiếng, vững vàng đáp xuống đất.
Trong phòng học của Tống Thư Hàng lập tức lặng ngắt như tờ.
Một chuỗi động tác này thuộc đẳng cấp của vận động viên thể thao thế giới luôn rồi. Hơn nữa cô gái này còn đang mang giày cao gót đấy.
Đây là một người đẹp cool ngầu!
“Mang giày này khó chịu thật, phát minh của tên ngu ngốc nào thế không biết.”
Cô gái mặc vest trắng lẩm bẩm.
Tống Thư Hàng:
“...””
Tuy mang giày cao gót khá là khó chịu, nhưng khi người đẹp mang nó vào sẽ rất đẹp. Hơn nữa nghe nói, lúc thứ này vừa được phát mình ra là để cho đàn ông mang thì phải? A ha ha ha.
“Khụ, chào cô, cô tìm ai vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tìm ngài.”
Cô gái mặc vest trắng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa lần nữa. Còn dùng tôn xưng “ngài” nữa.
“Đóng dấu ư?”
Tống Thư Hàng thử hỏi.
“Gì cơ?”
Vẻ mặt cô gái mặc vest trắng lấy làm khó hiểu.
Xem ra không phải người mà các đạo hữu trong nhóm giới thiệu đến nhờ hắn đóng dấu. Vậy tiên tử xa lạ này tìm hắn có chuyện gì thế này?
“Mặc dù không biết đóng dấu là có ý gì, có điều ta tìm ngài là vì chuyện khác.”
Cô gái mặc vest trắng nói rồi phóng linh lực trong cơ thể mình ra.
Trong linh lực cô phóng ra ẩn chứa rất nhiều khí tức của lực lượng linh thú, ẩn trong đó dường như còn có tiếng rống của ba mươi ba loại thần thú.
Tống Thư Hàng khựng lại, khí tức của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công!
“Ngài có thời gian không? Ta muốn tìm ngài nói chút chuyện.”
Cô gái mặc vest trắng nói.
Rõ ràng cô đang lấy thân phận ‘hậu bối’ tới gặp Tống Thư Hàng. Và tất nhiên cô cũng đã thấy hình ảnh Tống Thư Hàng ‘nhân tiền hiển thánh’.
“Đi theo ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn đứng lên, nói với Cao Mỗ Mỗ:
“Lão Cao, lát nữa Sở Sở quay lại thì mày bảo cô bé ấy chờ tao một chút.”
“Được.”
Cao Mỗ Mỗ đáp.
Tống Thư Hàng đứng dậy, đi về hướng sân thượng cùng cô gái mặc vest trắng kia.
“Tìm ta có chuyện gì không?”
Vừa đi, Tống Thư Hàng vừa truyền âm nhập mật hỏi.
“Ta tới tìm tiền bối là vì đệ tử của ta, hình như hắn đang ở chỗ ngài.”
Cô gái mặc vest trắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận