Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2239: Kiến Trúc Như Thế Là Kiến Trúc Không Có Linh Hồn!

Chương 2239: Kiến Trúc Như Thế Là Kiến Trúc Không Có Linh Hồn!
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử mỉm cười, cô nhẹ nhàng hất mái tóc dài màu lam của mình lên, tiếp đó vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình về phía Tam Lãng.
Cuồng Đao Tam Lãng trưng ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Nắm tay ta nào.” Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử dịu dàng truyền âm.
“Vân Tước Tử tiền bối đồng ý rồi à?” Cuồng Đao Tam Lãng không trực tiếp nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Vân Tước Tử mà cảnh giác hỏi lại.
Dù sao… số lần hắn bị gài hàng cũng không ít.
“Đừng có nói nhảm nữa.” Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vươn tay nắm lấy Tam Lãng.
Sau đó, cô tăng nhanh tốc độ ngự kiếm phi hành: “Thời gian của ta rất quý giá, sao có thể lãng phí trong vũ trụ được chứ? Bây giờ chúng ta tăng nhanh tốc độ trở về trái đất thôi. Nắm chặt nào, Tam Lãng!”
Hai luồng độn quang lóe lên trên không trung, lao nhanh về phía trái đất.
Trong đó một luồng độn quang vui thích lập lòe, một luồng độn quang khác lại lộ ra mùi vị tuyệt vọng.
Bên kia, trên Linh Điệp đảo.
Linh Điệp Thánh Quân nhìn điện thoại di động của mình: “…”
Một lát sau, hắn lẳng lặng móc quẻ bói ra. Nghe nói Tam Lãng đang trở về từ mặt trăng, hắn định tính xem lúc nào thì Cuồng Đao Tam Lãng sẽ đến trái đất.
Đừng để hắn tính ra kết quả quẻ bói, nếu không lúc lễ mừng năm mới ở Linh Điệp đảo năm nay, hắn sẽ giết một tên Cuồng Đao Tam Lãng để tế trời!
Năm nay giết Tam Lãng, năm sau giết Tứ Lãng, mỗi năm giết một tên Lãng dùng để trấn khí vận của Linh Điệp đảo.


Trên mặt trăng.
Bạch tiền bối duỗi lưng một cái, bên trong hố đã lót một lớp phi kiếm dùng một lần.
A Bạch mới là vừa tán gẫu vừa làm việc thật sự mà không phạm sai lầm gì.
Hắn có thể tận dụng cành cây của ‘thân thể bằng gỗ’ để chat chit, phía bên kia, hai tay hắn đang không ngừng chế tác phi kiếm dùng một lần bản phá phòng tối.
Lúc buôn dưa lê trong nhóm chat xong thì ‘hố’ trong động phủ cũng được phủ kín phi kiếm dùng một lần.
Bước đầu tiên nhanh chóng được hoàn thành!
“Tiền bối, cần thêm kiếm gỗ nữa không?” Vũ Nhu Tử da đen ngoan ngoãn hỏi, bàn tay nhỏ bé của cô đang run nhẹ. Gọt liền tù tì nhiều phi kiếm như vậy, bàn tay của cô đã sinh ra một loại quán tính. Dù trong tay không còn cành cây nữa thì nó cũng bất giác làm ra động tác gọt phi kiếm.
Có lẽ cô là tâm ma đầu tiên trên thế giới cần cù như vậy đấy.
Bạch tiền bối sờ đầu Vũ Nhu Tử da đen lần nữa: “Vất vả rồi, tạm thời không cần nữa.”
“Bước tiếp theo là xây động phủ đúng không? Bạch đạo hữu chuẩn bị làm thế nào?” Xích Tiêu kiếm tâm ma hỏi.
Bạch tiền bối vươn tay vẫy nhẹ một cái, thi triển một huyễn thuật thị giác đơn giản.
Sau đó có vài loại động phủ phong cách lướt qua trên hố.
Cái đầu tiên là động phủ phong cách cổ xưa, loại phong cách này cũng là xu hướng chính trên mặt trăng, phù hợp với thẩm mỹ của tu sĩ mấy trăm năm thậm chí là hơn một nghìn năm trước. Hiện tại xem ra cũng có một loại phong vị đặc thù.
Tay Bạch tiền bối vẽ một cái, một động phủ phong cách khoa học viễn tưởng chế tạo từ sắt thép hiện ra, tựa như phong cách trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình khoa học viễn tưởng vậy.
Tiếp đó còn có phong cách ma huyễn, phong cách điền viên tự nhiên, phong cách rừng rậm nguyên thủy…
Đủ các loại động phủ phong cách lóe lên bên trên.
[Chẳng lẽ Bạch đạo hữu muốn xây cho Tống Thư Hàng một cái động phủ huyễn thuật ư?] Xích Tiêu kiếm tâm ma thầm nghĩ.
Lúc này, Bạch tiền bối dò hỏi: “Các ngươi cảm thấy loại nào thì tốt hơn?”
[Thì ra không phải muốn làm động phủ huyễn thuật, chỉ là xem phong cách thiết kế.] Xích Tiêu kiếm tâm ma có chút thất vọng.
Nhưng mà lần này nó đã có kinh nghiệm, ngoan ngoãn phối hợp đáp lời: “Ta cảm thấy loại động phủ phong cách nguyên thủy, hình dạng sơn động vừa rồi vô cùng thích hợp với Thư Hàng.”
Nếu như xây thành động phủ như vậy, mỗi ngày lúc Thư Hàng đi ra khỏi động phủ thì có thể đứng ở cửa sơn động, ngửa mặt lên trời thét dài, thú vị biết bao nhiêu?
“Kỳ thật ta cảm thấy dù sao cũng đã có sẵn hố, cứ trực tiếp bỏ quan tài đá của Tống Thư Hàng vào rồi đắp đất lên đi. Sau đó dựng bia đá đạo hữu lên trên, còn có thể trồng cây công đức cũng lên, một động phủ đơn giản thực dụng lập tức thành hình.” Cọng tóc ngố Sở các chủ dùng giọng điệu lười nhác để nói.
“Sở các chủ, Tống tiền bối sẽ khóc đấy.” Vũ Nhu Tử da đen nói.
Cọng tóc ngố Sở các chủ cười nói: “Không đâu, đến lúc đó phụ trách khóc đã có bầy khỉ kia của hắn. Nếu thật sự không được thì Khốc Lão Nhân trước kia cũng rất thích hợp đấy. Dù sao đều ở trên mặt trăng cả, mời hắn qua đây cũng không mất bao lâu.”
“Chắc chắn các ngươi đều bị Tam Lãng lây bệnh… Ai cũng nhiễm bệnh cả rồi, chừng nào về ta sẽ giúp các ngươi kiểm tra thân thể.” Bạch tiền bối nói. Động phủ hiện tại hắn muốn xây là mồi nhử, đến lúc đó kẻ vào ở chính là ‘Tống Thư Hàng’ do hắn dịch dung.
Nếu là mồi nhử thì không thể làm trò trẻ con như vậy được.
“Nghiêm túc mà nói, ta cảm thấy tòa tháp cao kia trông rất đẹp, chính là tháp cao có kết cấu hình trụ, thoạt nhìn rất thu hút.” Vũ Nhu Tử da đen nghiêm túc nói: “Ngoài ra ta đề nghị có thể trang trí một con mắt thánh khổng lồ đang bốc cháy trên đỉnh của tòa tháp cao kia để làm dấu hiệu. Dấu hiệu của Tống tiền bối chính là con mắt Thánh Nhân, người khác vừa nhìn thấy tháp cao hình trụ và con mắt thánh đang bốc cháy thì có thể lập tức đoán ra đây là động phủ của Tống tiền bối.”
Lúc dựng tháp cao lên, tu sĩ ở khu vực mặt trăng này đều bị bao phủ dưới cái nhìn lom lom từ ‘thánh nhãn rực lửa’ của Tống tiền bối, nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị con mắt Thánh Nhân chi phối.
Sau khi Bạch tiền bối suy xét một lúc thì gật đầu: “Được, vậy quyết định thế đi. Ghi thêm một điểm công lao cho Vũ Nhu Tử nhé, đến lúc ta phát quà năm mới sẽ gửi cho cô và bản thể của cô mỗi người một món.”
“Cảm ơn Bạch tiền bối.” Vũ Nhu Tử da đen lộ ra nụ cười thục nữ vô cùng điềm tĩnh.
“Kế tiếp… bắt đầu xây dựng thôi.” Bạch tiền bối bấm pháp quyết ‘Bình Thổ Chú’, hố trên mặt đất được lấp lên một tầng, bao trùm toàn bộ phi kiếm dùng một lần.
Nhưng Bạch tiền bối vẫn chưa kết thúc, linh lực không ngừng chuyển động.
Dường như mặt đất nhận được mệnh lệnh, lấy hố làm cơ sở, lăn mình về phía trước rồi ngưng tụ lại, chồng lên tầng tầng, hóa thành tháp cao tựa như in 3D vậy.
“Tháp cao tạo như vậy là tháp cao không có linh hồn!” Xích Tiêu kiếm tâm ma nhịn không được mà phỉ nhổ.
“Chúng ta không có dư thời gian đến vậy… Đành phải tạo vỏ bọc đại khái trước đã.” Bạch tiền bối giải thích.
Rất có thể dư đảng Thiên Đình đã tập kết và bắt đầu hành động, vậy nên không thể tạo ra từng tầng tháp cao một cách nghiêm túc.
Chỉ đành tạo vỏ ngoài trước rồi tiến hành ngụy trang sau vậy.
Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì lại nghiêm túc tạo ra một cái nữa là được.
Trong tiếng vang ầm ầm, một tòa tháp cao chừng năm trăm mét thành hình.
“Chắc cũng đủ rồi.” Bạch tiền bối ngừng pháp quyết Bình Thổ Chú, hài lòng gật đầu.
“Nhưng kế tiếp làm sao chế tác con mắt hỏa diễm đây?” Cọng tóc ngố Sở các chủ hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử chớp mắt, sau đó cô làm ra động tác ‘móc mắt’: “Tống ~ a móc nha ~”
“Hay là thôi đi, con mắt lưu ly của Tống tiền bối cũng tặng cho bốn vị Kiếp Tiên Nho gia rồi. Nếu lại móc mắt, lỡ như không mọc ra được nữa thì làm sao đây?” Vũ Nhu Tử da đen nói.
Lúc này, mỹ nhân rắn công đức chợt khựng lại, cô nhận được mệnh lệnh của Tống Thư Hàng.
Tiếp đó cô vươn tay mở thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng ra, cầm lấy một con mắt khổng lồ đang bốc cháy từ trong đó.
Lai lịch của con mắt này không hề tầm thường.
Nó đã từng là một con ngươi ‘thần linh’ tương đương với Kiếp Tiên cửu phẩm.
Kết quả lần đó, Bạch tiền bối two cho Tống Thư Hàng mượn 2346 hư ảnh thánh viên… Con ngươi thần linh đã bị đập nổ tung, để lại con mắt khổng lồ đang bốc cháy này, nó vẫn luôn ở trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
“Không tệ.” Bạch tiền bối cười lớn nhận lấy con mắt này.
Sau đó… hắn phong tỏa quan tài đá của Tống Thư Hàng triệt để, ngay cả ‘thần thức’ cũng khóa kín, không cho hắn nhìn trộm bên ngoài nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận