Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 589: Đảo Chủ Đánh Một Quyền Nổ Tung Biển Rộng!

Chương 589: Đảo Chủ Đánh Một Quyền Nổ Tung Biển Rộng!
Thất Sinh Phù Phủ Chủ buông điện thoại xuống. Vốn dĩ hắn định gọi về phủ điều hai tiên trù đến cho cư dân trên đảo nếm thử tiên trân mỹ vị, cộng thêm tăng cao tuổi thọ cho bọn họ.
Nhưng giờ thì bỏ đi!
Xem tối nay bản tọa hù chết đám các ngươi thế nào!


Đêm đến.
Tất cả thổ dân trên đảo tụ tập cùng nhau.
Sau đó, một thổ dân cao lớn vạm vỡ đứng ra, hắn là lãnh đạo của kế hoạch phản kháng lần này.
Hắn vung tay hô lớn:
“Hôm nay, ngay hôm nay đây, chúng ta phải chống lại ma kia!”
Có thổ dân bên dưới nghe thế thì sáng ngời cả mắt:
“Đúng! Chúng ta phải chống lại ác ma kia! Bài tập mỗi ngày phải giảm đi một nửa, không, phải giảm hai phần ba đi mới được!”
“Còn nữa còn nữa, tuyệt đối không được bắt nhịn đói hai bữa liên tiếp, tối đa chỉ được một bữa thôi, nếu không thì ta không chịu được!”
“Đúng lắm, còn khẽ tay nữa! Chỉ được khẽ một bàn tay! Nếu khẽ cả hai tay thì biết làm bài tập thế nào được?”
Đám thổ dân được hô hào tụ tập lại bắt đầu hô vang nguyện vọng của mình. Những nguyện vọng mới chất phác biết bao! Tối đa đói một bữa, tối đa đánh một tay, bị đánh rồi mà vẫn không quên làm bài tập.
Lúc này, thổ dân cao lớn quát lên:
“Không có tiền đồ!”
“Cả đám các ngươi chả có tí tiền đồ nào! Chúng ta lần này đi phản kháng ác ma là phải lật đổ hắn! Bài tập còn một phần ba? Làm sao mà đủ được? Chúng ta không làm bài tập nữa!”
Thổ dân cao lớn trầm giọng nói.
Đám thổ dân ngẩn ra, ừ nhỉ, sao chúng ta lại phải làm bài tập chứ?
“Không làm bài tập! Không làm bài tập!”
Đám thổ dân hô vang.
Thổ dân cao lớn nói tiếp:
“Chúng ta cũng không muốn phải nhịn đói, không muốn bị khẽ tay, không muốn bị treo lên đánh nữa!”
“Không muốn đói bụng! Không muốn bị khẽ tay! Không muốn bị treo lên đánh!”
Đám thổ dân lại hô vang.
Nếu thế giới này không có bài tập, không có khẽ tay, không bị treo lên quất, không bị đói bụng không cho ăn cơm thì đúng là thiên đường mà!
“Cho nên, chúng ta phải phản kháng, chúng ta phải lật đổ ách thống trị của hắn!”
Thổ dân cao lớn hô to:
“Đả đảo đảo chủ tàn bạo, đả đảo đảo chủ tàn bạo!”
Tất cả thổ dân sôi trào nhiệt huyết:
“Đả đảo đảo chủ tàn bạo, đả đảo đảo chủ tàn bạo!”
Thổ dân cao lớn ra sức nắm chặt nắm tay rồi làm tư thế mở đầu cho thời đại vẫy gọi:
“Trước khi phản kháng đảo chủ tàn bạo, chúng ta hãy vận động trước cho ấm người, điều chỉnh trạng thái thân thể tới mức tốt nhất nào!”
Ừm… cái chính là đảo chủ tàn bạo đáng sợ quá, cho nên trước khi hành động, thổ dân cao lớn phải luyện thần công để cổ vũ dũng khí cho chính mình cái đã.
Thế là đám thổ dân đã học tdvg ở bên dưới xếp thành hàng lối, trong mắt ai nấy đều ngập tràn hi vọng.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, hai, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám…”
Mấy trăm thổ dân học tdvg, quần ma loạn vũ, khí thế ngất trời.
Đây gọi là sức mạnh lòng quân sao? Chắc là ý này rồi.
Trong lòng thổ dân cao lớn thỏa mãn ghê lắm, thế nhưng vẫn còn tiếc nuối:
“Đáng tiếc thời gian luyện tập của chúng ta còn ngắn nên chưa thể đạt tới cảnh giới ‘đánh ra một quyền nổ tung không khí’ như sư phụ Joshep nói. Nếu không chỉ cần một phút là có thể đánh cho đảo chủ nằm sấp luôn rồi.”
Tiếc là bây giờ không còn thời gian nữa. Đảo chủ quá tàn bạo, bọn họ đã bị áp bức đến cực hạn rồi, hôm nay nhất định phản kháng! Nếu còn chần chừ không phản kháng thì huyết khí của họ sẽ bị mài mòn. Cho dù có thất bại thì cũng phải bắt đảo chủ nhìn cho rõ, bọn họ cũng có tâm huyết, cũng có lý tưởng riêng!
Hắn không muốn làm bài tập nữa!
Trời biết, hắn là chiến sĩ bắt cá mập trong bộ tộc, cả bàn tay toàn vết chai, mỗi khi cầm bút viết phải vất vả tới mức nào. Người khác viết được ba chữ rồi hắn mới miễn cưỡng viết được một chữ mà thôi.
Bút bình thường thì cũng thôi, chứ mỗi khi học viết bằng bút lông thì hắn đều cảm thấy cánh tay cường tráng lực lưỡng của mình run rẩy, nét nào viết ra cũng thành đường lượn sóng.
Bài tập là thứ đáng ghét nhất!
Nghĩ tới đây, ý chí của thổ dân cao lớn càng thêm kiên định.


Sau khi tập xong một lượt thời đại vẫy gọi, tất cả các thổ dân đều cảm thấy toàn thân mình ngập tràn sức mạnh.
Nhất định có thể làm được! Chúng ta đã không còn là chúng ta trước kia, chúng ta đã luyện được thần công, nhất định chúng ta có thể lật đổ ách thống trị của đảo chủ tàn bạo.
“Xuất phát, tới nhà của đảo chủ!”
Thổ dân cao lớn vung mạnh tay lên.
Thế là, dưới sự dẫn dắt của hắn, một đám thổ dân vây kín nhà của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Thế nhưng vì còn sợ uy nghiêm ngày xưa của Thất Sinh Phù Phủ Chủ nên đám thổ dân không dám xông thẳng vào nhà hắn.
“Chúng ta làm gì tiếp bây giờ? Xông vào sao?”
“Không ổn lắm, lỡ như gặp cạm bẫy thì làm thế nào?”
“Nếu xông vào đó, ở trong chỗ nhỏ hẹp như thế chúng ta sẽ không phát huy được lợi thế đông người.
Lúc này, thổ dân cao lớn trầm ổn bình tĩnh suy nghĩ rồi đề nghị:
“Chúng ta hãy ép đảo chủ ra đây! Nào, mình cùng vây quanh nhà đảo chủ rồi luyện công, hãy hét to lên từng tiếng, xem hắn có thể trốn trong nhà được bao lâu!
Các thổ dân nghe thấy lời này có lý lắm.
Thế là đám thổ dân biết thời đại vẫy gọi bèn xếp hàng thành hình vuông xung quanh nhà đảo chủ.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, hai, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám…”
Bọn họ bắt đầu đếm nhịp tập thể dục.
Đầu tiên, đứng thẳng người, giơ tay trái lên, mắt nhìn tay trái.
Bước tiếp theo, bước chân phải chếch lên phía trước, đồng thời hạ tay trái xuống trước người, hướng vào phía trong, mắt nhìn tay phải.
Sau đó rút chân phải về tư thế đứng thẳng, giơ hai tay lên cao (lòng bàn tay hướng ra ngoài), hơi ngẩng đầu lên.
Hít vào thở ra, khí thế ngất trời.
Ở phía sau lưng họ, những người không học thời đại vẫy gọi thì lớn tiếng hô vang để tăng cao khí thế phe ta.


Bọn họ đánh xong nửa bộ thời đại vẫy gọi mà vẫn không thấy trong phòng đảo chủ có động tĩnh gì.
Trong lòng đám thổ dân bắt đầu hơi hơi bất an.
Lúc này, thổ dân cao lớn suy nghĩ một lát rồi ngộ ra chân lý:
“Nhất định là đảo chủ tàn bạo sợ chúng ta rồi! Tiếp tục luyện thần công đi! Hô lớn lên thêm nữa, hắn sợ chúng ta nên trốn tịt trong nhà không dám thò ra đấy! Chúng ta phải làm cho hắn sợ hãi hơn nữa vào, ép hắn phải ra đây!”
Có được sự cổ vũ lớn lao, các thổ dân khác tươi cười hạnh phúc, bọn họ tập thể dục cũng càng ngày càng hăng hái hơn.
Một hai ba, nhịp đều nhịp.
Đảo chủ tàn bạo run sợ rồi!
Quả nhiên, đảo chủ cũng phải sợ hãi khi bọn họ đã luyện được thần công!
Đánh xong một lượt, bọn họ hưng phấn đánh thêm lượt nữa.
Tất cả đều chìm trong ảo tưởng về một thế giới tươi đẹp không có bài tập và hình phạt thể xác.
Tương lai tốt đẹp đang chờ đón chúng ta!
“Cố lên, tập thêm một lần nữa! Lần này chúng ta hãy tiến lên, vừa thi triển thần công vừa tiến lên! Xông vào nhà đảo chủ đi!”
Thổ dân cao lớn hô vang.
Rõ ràng chỉ là tập ba lần thời đại vẫy gọi, thế nhưng vì kích động nên mồ hôi đã chảy đầm mặt mũi hắn.
Thế là tất cả các thổ dân vừa tập thời đại vẫy gọi lần thứ tư, vừa tiến từng bước lên phía trước.
Mắt thấy đám thổ dân đi đầu đã sắp đâm thẳng vào nhà của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Thì đúng lúc ấy, một tiếng nổ mạnh ầm vang truyền tới từ phía xa.
Ầm ầm ầm ầm.
m thanh kia rền vang mang theo hồi âm cuồn cuộn như là sấm sét.
Sau đó là tiếng sóng nước, là tiếng sóng nước cuộn trào vang dội.
Đám thổ dân đang thi triển thần công lập tức dừng lại, tiếng la hét của đám thổ dân phía sau cũng bị cắt đứt.
“Chuyện gì thế này?”
Thổ dân cao lớn trầm giọng hỏi. Sét đánh à? Đâu có. Trời quang trăng sáng sao thưa, đâu có cơn mưa sấm sét gì đâu.
“Ở bờ biển! Ngoài đó có một cột nước bốc lên cao tới mười mét kìa!”
Có một thổ dân tinh mắt la lên.
“Ai đi xem có chuyện gì đi!”
Thổ dân cao lớn quát.
Hắn còn đang nói thì có một thiếu niên thổ dân chạy từ phía bờ biển về:
“Không ổn rồi, chúng ta tìm thấy đảo chủ rồi! Đảo chủ đang ở bờ biển ấy!”
Đảo chủ ở trên bờ biển chứ không ở trong nhà sao?
Cả đám tập thời đại vẫy gọi cho rằng đảo chủ đang run sợ núp trong nhà tức thì xấu hổ vô cùng.
“Đảo chủ đang ở bờ biển, vậy là tiếng sấm sét ban nãy có liên quan đến hắn à?”
Thổ dân cao lớn cắn răng một cái:
“Chúng ta ra bờ biển tìm hắn đi! Hãy duy trì khí thế ban nãy, chúng ta làm được! Hãy nghĩ đến bài tập nặng nề, hãy nghĩ đến thức ăn, nghĩ đến những tháng ngày không còn bị treo lên đánh, hãy khí thế lên nào!”
“Đúng vậy, khí thế lên!”
Tất cả thổ dân nói đầy quả quyết.
Thế là đám thổ dân lại trùng điệp kéo nhau ra bờ biển, muốn dùng khí thế ngút trời đè bẹp đảo chủ!


Đám thổ dân mau chóng hùng hổ kéo nhau ra bờ biển.
Sau đó thì cả đám ngây ra như phỗng.
Trong tầm mắt bọn họ, đảo chủ đang đứng bên bờ biển. Đảo chủ từ trước tới nay chỉ khoác áo gió đen lúc này đây lại mặc một bộ đồ luyện công trắng tinh, chân đi giày vải.
Hình như đảo chủ đang luyện công.
Đảo chủ nhảy lên thật cao, cao phải tới mười lăm mét! Đây là độ cao mà con người có thể nhảy lên hay sao? Đừng có đùa!
Ngay sau đó, đảo chủ đang nhảy vọt lên giữa không trung tung chân phải thẳng tắp, rồi liên tục đá ra.
Liên hoàn cước?
Và rồi, chuyện đáng sợ diễn ra ngay trước mắt đám thổ dân.
Mũi chân đảo chủ đá ra những luồng khí kình trắng xóa mắt thường có thể thấy được.
Những luồng khí kình ấy bay ra thật xa, hóa thành từng hình rồng hổ giữa không trung rồi đâm sầm xuống mặt nước.
Người tạo ra cảnh tượng huyền ảo này đúng là không phải người mà!
Đây là việc mà thần tiên mới làm được đúng không?
Ầm ầm ầm ầm
Đùng đùng đùng đùng
Khí kình hình rồng đâm xuống mặt biển thì nổ tung, để lại trên mặt biển những luồng lốc xoáy, lốc xoáy nối liền đến năm sáu giây liền, mặt biển mãi sau vẫn chưa yên ả trở lại.
Khí kình hình hổ đâm xuống mặt biển thì làm bốc lên cột nước cao tới hai chục mét, cột nước ngưng mãi không tan.
Rồng ngâm hổ gầm, vừa cool vừa ngầu!
Một đoàn thổ dân đang hùng hổ bỗng sợ rúm người.
Nếu đảo chủ đá bọn họ một phát thì có phải bọn họ sẽ bị đá thành thịt vụn luôn không?
Nhớ ngày đó khi đảo chủ chinh phục hòn đảo nhỏ này, hắn chỉ dùng có một bàn tay trần đã cướp hết vũ khí của thổ dân, rồi tung nắm đấm đánh cho hết thảy chiến sĩ đều nằm bò trên đất.
Không ngờ rằng hắn còn đáng sợ đến mức này.
Mẹ ơi, đầu gối của con nhũn ra rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận