Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 266: Bạch tiền bối cột tóc hai chùm!

Chương 266: Bạch tiền bối cột tóc hai chùm!
Buổi chiều, Ba Tống ăn cơm xong thì quay về công ty trước, ông làm việc tại công ty điện lực quốc gia, công tác cũng không vất vả gì mấy... Bất quá Ba Tống đã hơi chán ngấy cuộc sống hiện tại.
Ông đã âm thầm dành dụm được ít tiền, chỉ đợi sau khi nuôi Tống Thư Hàng tốt nghiệp đại học xong thì ông sẽ cùng mở một phòng tập gym với hai người bạn của mình.
Trong hai năm nay, giá của mấy loại dụng cụ tập thể hình kia ngày càng rẻ, ba Tống đã rục rịch từ lâu. Nếu không phải ông lo lắng lỡ như làm ăn không tốt sẽ ảnh hưởng tới việc học của Tống Thư Hàng thì ông đã sớm từ chức đi mở một phòng gym với bạn rồi.
Chuyện này, ba Tống và hai người bạn kia vẫn lầm trong âm thầm, cả ba chẳng nói gì với người nhà... Bất quá, ba người bọn họ đã bắt đầu âm thầm lập kế hoạch, làm mấy thủ tục cần thiết để mở phòng gym. Ba năm, tối đa là ba năm nữa thôi, họ sẽ thành lập phòng gym ngay.
Lúc này, mẹ Tống đang ngồi tán gẫu với Triệu Nhã Nhã ở trong phòng khách.
—— mẹ Tống đang hỏi xem ở thành phố Văn Châu này có chỗ nào hợp với việc hẹn hò, đi chơi hay không...
Bà cảm giác với cái tình trạng mọt sách đần ơi là đần của Tống Thư Hàng mấy năm nay thì cho dù có muốn hẹn con gái nhà người ta đi chơi, chắc cũng không tìm được chỗ nào để đi. Là một người mẹ tốt biết lo lắng cho tương lai của con cái, bà phải chuẩn bị sớm một chút mới được.
Lúc hai người bọn họ trò chuyện, Tống Thư Hàng đẩy cửa phòng bước ra, chuẩn bị lấy mấy thứ ăn vặt.
Nhà Tống Thư Hàng luôn có sẵn mấy món ăn vặt —— ví như lúc mẹ Tống xem phim truyền hình dài tập, hay ba Tống xem phim hành động Mỹ thì đều lôi đồ ra ăn vặt cả.
“Mẹ, chị Nhã Nhã, hai người đang nói gì thế?”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi, sau đó ngồi xổm xuống lục hộc tủ lấy mấy bịch quà vặt.
“Đang hỏi xem có chỗ nào thích hợp để con đưa cô bé Vũ Nhu Tử kia đi chơi.”
MMẹ Tống thành thật đáp, mà nói mới thấy, tên của cô bé này lạ thật, Vũ Nhu Tử....
À mà thôi, tên gọi chỉ là mây bay. Quan trọng là con người ta xinh xắn, hiểu chuyện, còn thú vị nữa!
“Thư Hàng, chị để chìa khóa lại cho em nhé, ở thành phố Văn Châu có nhiều chỗ để đi chơi lắm, đưa con gái nhà người ta đi dạo đi. Cố gắng lên, chị ủng hộ hai người đấy!”
Triệu Nhã Nhã giơ ngón tay cái lên với Tống Thư Hàng.
“Phì, hai người nghĩ bậy gì thế?”
Tống Thư Hàng phì cười:
“Quan hệ giữa em và Vũ Nhu Tử không phải yêu đương trai gái đâu.”
Vũ Nhu Tử quả thật rất xinh đẹp... nhưng Tống Thư Hàng lại biết rõ tất cả. Hắn cũng không phải nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết ngựa đực, vung tay một cái thì có thể khiến các cô nàng chết mê chết mệt —— phải biết rằng Vũ Nhu Tử mới chỉ gặp hắn ở ngoài đời được có hai lần mà thôi!
“Hơn nữa tối nay Vũ Nhu Tử có việc, ngồi chơi một lát là phải đi rồi.”
Tống Thư Hàng nói thêm vào.
“Sắp đi rồi à?”
Mẹ Tống nghe thấy thế thì tiếc rười rượi.
“Con về phòng trước đây ạ.”
Tống Thư Hàng ôm lấy đồ ăn vặt, cười hắc hắc.
Sau đó, không đợi mẹ Tống kịp nói thêm gì, hắn đã co giò chạy như bay.
Lúc Tống Thư Hàng mở cửa phòng ra, vừa mở mắt ra nhìn một cái thì lập tức ngu người.
“A ha, Tống tiền bối ngươi về rồi đấy à.”
Vũ Nhu Tử quay lại, nhìn thấy Tống Thư Hàng thì ngượng ngùng cười khan.
Lúc này, Vũ Nhu Tử đang ngồi xổm bên cạnh Bạch tiền bối, giơ điện thoại lên chụp ảnh cho Bạch tiền bối.
Chụp ảnh cũng chẳng sao cả, vấn đề là tư thế của Bạch tiền bối lúc này không được đúng cho lắm.
Trên giường, Bạch tiền bối bị Vũ Nhu Tử chỉnh thành bộ dạng rất đáng yêu —— chìa hai ngón trỏ ra chỉ vào má.
“Phì!”
Tống Thư Hàng phì cười.
“À thì, Tống tiền bối, chỉ là ta thấy Bạch tiền bối đáng yêu quá, đột nhiên cảm thấy nếu Bạch tiền bối mà làm thế thì sẽ đáng yêu lắm. Ha ha ha.”
Vũ Nhu Tử cười gượng giải thích.
Cô đang sợ Tống Thư Hàng sẽ trách cô vô lễ với tiền bối.
Nhưng... phản ứng tiếp theo của Tống Thư Hàng lại vượt xa dự đoán của Vũ Nhu Tử.
Tống Thư Hàng giơ ngón tay cái lên:
“Good! Nếu như lại cột tóc của Bạch tiền bối thành hai chùm thì nhất định sẽ đáng yêu hơn đấy!”
—— Có lẽ là bị hai vị tiền bối Cuồng Đao Tam Lãng với Đồng Quái Tiên Sư trong nhóm ảnh hưởng, tự Tống Thư Hàng cũng không phát hiện, đôi lúc não của hắn cũng sẽ bị co giật mà đi làm mấy chuyện tự tìm đường chết.
Vũ Nhu Tử sững ra một lúc, sau đó hai mắt cô sáng rỡ lên:
“Đúng lắm! Tống tiền bối ngươi tinh mắt thật đấy.”
Sau đó, Vũ Nhu Tử đề nghị:
“Tống tiền bối này, hay là chúng ta cùng thử xem sao nhé?”
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới thấp thỏm hỏi lại:
“Liệu có đánh thức Bạch tiền bối không nhỉ?”
“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không có ác ý thì sẽ không thể kích thích được Bạch tiền bối đang bế quan đâu. Vụ này ta rành lắm!”
Vũ Nhu Tử vỗ ngực cam đoan —— chuyện này cô rành lắm! Cũng không biết có phải mỗi lần Linh Điệp Tôn Giả bế quan xong đều được làm một quả đầu phong cách hay không?
“Vậy thì thử xem nhé?”
Tống Thư Hàng cũng rất ngứa tay:
“Ta đi lấy dây thun cột tóc!”
“Ta có dây cột tóc đây!”
Vũ Nhu Tử nói, cô lấy ra một bịch dây cột tóc đủ màu, đủ kiểu. Tuy rằng cô rất thích xõa tóc dài, nhưng thi thoảng cũng sẽ đổi kiểu óc, mấy kiểu tóc con gái xinh xinh khác cô đều biết cả.
Cô đã chuẩn bị đủ cả rồi!
“Cột kiểu nào bây giờ?”
Tống Thư Hàng hỏi thử, tuy rằng hắn chưa từng cột tóc cho con gái, nhưng hắn cũng từng thấy rất nhiều cô gái cột tóc rồi.
Nên hắn biết, cột tóc cũng chia ra làm nhiều loại lắm.
Ví như cột hai bên, cột lệch, búi nữa này.
Còn có thể cột thẳng một chùm lên tuốt trên đỉnh đầu, thả một lọn tóc nhỏ rũ xuống bên tai, loại này trông thú vị lắm.
Cũng có thể cột hai chùm hai bên, cùng với tóc mái xinh xinh, vừa đáng yêu lại vừa có khí chất.
Cũng có thể cột xong vén tóc lên đằng trước vai, thêm vài phần tươi trẻ thanh thoát.
Lại thêm vài loại trang sức kèm theo, hoặc dùng dây buộc tóc thắt xen kẽ, quả thật là đủ kiểu luôn.
“Cứ thử hết xem!”
Vũ Nhu Tử dứt khoát nói:
“Hơn nữa không chỉ là cột hai chùm, chúng ta cũng có thể cột đuôi ngựa này, búi tóc này, bới hình hoa này! Ta biết nhiều kiểu làm tóc lắm!”
“Được, Vũ Nhu Tử cô cột nhé, ta phối hợp!”
Não của Tống Thư Hàng lúc này đã úng nước hoàn toàn, căn bản không hề nghĩ tói hậu quả.
Tiếp theo...
Tống Thư Hàng cẩn thận nâng lưng của Bạch tiền bối lên, còn Vũ Nhu Tử thì kéo tóc của Bạch tiền bối ra.
“Tóc của Bạch tiền bối dài thật đấy, lại còn nhiều nữa, vừa mềm vừa mượt.”
Vũ Nhu Tử cảm thán, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chải vuốt, chải cho suôn tóc của Bạch tiền bối xong mới nói:
“Tống tiền bối, ngươi cầm tóc, túm lên thành đuôi ngựa, để ta lấy dây cột lại.”
“Không thành vấn đề!”
Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng buông cổ của Bạch tiền bối ra, sau đó cầm lấy tóc của Bạch tiền bối từ tay của Vũ Nhu Tử. Dựa theo yêu cầu của cô, túm tóc lên hết, rồi cột thành một chùm ở gần lỗ tai.
Đúng là mềm thật đấy... Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng. Loại cảm giác này giống hệt như đang sờ vào tơ lụa thượng đẳng vậy, khiến người ta không nỡ buông tay.
“Tống tièn bối, ngươi nhích lên một chút, không thì cột xấu lắm.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tiếp theo, cô cầm hai cọng dây màu trắng, cột thành một cái nơ con bướm cực kỳ đẹp ở chỗ tay của Tống Thư Hàng.
“Bên kia, bên kia! Dây cột tóc màu trắng này hợp với mái tóc màu đen của Bạch tiền bối thật, đẹp quá đi mất!”
Vũ Nhu Tử hưng phấn nói.
“Ta cũng thấy thế!”
Tống Thư Hàng chuyển qua bên kia, phối hợp với Vũ Nhu Tử cột luôn phần tóc bên kia.
Xong xuôi!
Lúc này, Bạch tiền bối nằm yên trên giường, vẻ mặt điềm tĩnh. Mái tóc dài được cột thành hai chùm, để lộ toàn bộ gương mặt của hắn ra, còn đẹp hơn cả tranh vẽ.
Lại thêm hai chùm tóc kia... quả thật có cảm giác cạn hết lời.
“Tuyệt quá!”
Vũ Nhu Tử lấy điện thoại ra, chụp liền tù tì.
“Tống tiền bối, giơ hai tay của Bạch tiền bối lên, làm động tác chỉ vào má ấy!”
Vũ Nhu Tử hưng phấn nói —— giống hệt một đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích.
“Không thành vấn đề!”
Tống Thư Hàng phối hợp giơ hai tay của Bạch tiền bối lên, chỉa ngón trỏ vào má.
Qủa thật, thế này trông Bạch Tôn Giả đáng yêu vô địch thủ luôn.
Nếu không phải vì đã sống cùng Bạch tiền bối một quãng thời gian thì chắc lúc này tim của hắn đã đập rộn ràng lên rồi ấy chứ?
“Ôi, không được, ta muốn đưa Bạch tiền bối về nhà nuôi quá đi mất.”
Vũ Nhu Tử lẩm bẩm, sau đó cô lại giơ điện thoại lên chụp tanh tách.
“Ế, đợi đã, đừng có chụp dính ta vào.”
Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử lè lưỡi.
Đợi sau khi Tống Thư Hàng né ra tí xíu thì cô lại chụp tiếp.
“Tống tiền bối, đổi kiểu tóc!”
Vũ Nhu Tử chụp xong thì hớn hở nói.
....
Tiếp theo là cột đuôi ngựa cho Bạch tiền bối!
Bạch tiền bối cột tóc đuôi ngựa cũng đẹp quá đi mất —— chụp ảnh thôi!
Bạch tiền bối thắt bím đuôi tôm hai bên cũng xinh không chịu được luôn —— chụp ảnh tiếp!
Bạch tiền bối búi hai chùm cũng dễ thương gần chết nữa —— chụp chụp chụp!
Ủa, này là kiểu tóc gì nhỉ? Đầu sừng trâu hả? Ái chà, Bạch tiền bối để tóc này trông cũng đẹp quá —— chụp tiếp!
Bạch tiền bối bị chơi tan nát.
.....
Tống Thư Hàng cũng không nhớ nổi, rốt cuộc mình và Vũ Nhu Tử đã đổi bao nhiêu kiểu tóc, tạo bao nhiêu động tác cho Bạch tiền bối nữa.
Vũ Nhu Tử rốt cuộc cũng cảm thấy vừa lòng, cô lặng lẽ nhìn Tống Thư Hàng, cười hì hì —— Qủa nhiên Tống tiền bối vẫn là tốt nhất, chuyện thế này mà cũng chịu phối hợp với cô.
Cô vươn eo, nheo mắt nói:
“Hì hì, chụp nhiều bức đẹp quá, đợi ta về nhà nhất định phải cho a cha xem mấy bức ảnh này mới được. Đúng rồi, Bạch tiền bối, tới lúc đó ta sẽ chọn một bức đẹp nhất gửi cho ngươi nhé!”
“Ha ha ha, được... hả?”
Tống Thư Hàng cười được một nửa thì đột nhiên dứt chứng bệnh 'bại não ngắn hạn', đầu óc tỉnh táo lại hẳn.
Mẹ nó... đợi đã, khi nãy mình mới vừa làm gì thế này?
Nhớ lại những việc làm khi nãy, hai chân của Tống Thư Hàng đột nhiên mềm nhũn —— hắn cảm giác chứng bệnh sợ độ cao của mình đột nhiên lại phát tác.
“Khụ khụ, Vũ Nhu Tử này. Những bức ảnh này cô cứ lén giữ riêng là được rồi. Dù sao thì ngày nào ta cũng ở cạnh Bạch tiền bối, không gửi cho ta cũng được.”
Tống Thư Hàng ho khan hai tiếng, nói với vẻ cực kỳ chân thành.
“Ừ, tới lúc đó lại tính.”
Vũ Nhu Tử trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ —— dù gì thì đây cũng là thành quả lao động vất vả của mình và Tống tiền bối mà.
Đợi về nhà thì nhất định phải chọn ra một bức chụp đẹp nhất của Bạch Tôn Giả, lén gửi cho Tống tiền bối mới được....
Chương 267 : Tên trộm che mặt? Thích khách?
Ba giờ rưỡi chiều.
Vũ Nhu Tử từ biệt Mẹ Tống, chuẩn bị rời khỏi đây, đi đến chỗ thế gia của bạn cô.
Mẹ Tống nói với vẻ bịn rịn không rời: “Có rảnh thì tđến chơi nhiều vào nhé Vũ Nhu Tử.”
Thư Hàng thì bị đẩy đi ra ngoài tiễn Vũ Nhu Tử.
Sau khi xuống lầu xong, Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:
“Vũ Nhu Tử, tiếp theo cô định đến chỗ thế gia của người bạn kia kiểu gì?”
Hắn nhớ rõ Vũ Nhu Tử vẫn không biết ngự kiếm phi hành, như vậy là cần phải ngồi xe hoặc là đi máy bay à?
“Ngồi xe điện ngầm đến đó, xe điện ngầm có dừng lại một trạm xe nọ, có thể trực tiếp đến bên ngoài trấn nhỏ mà thế gia của cô ấy ở. Sau đó đi thêm một đoạn đường là có thể đến nhà cô ấy ngay.”
Nhu Tử hì hì cười nói:
“Tiền bối ngươi cứ yên tâm đi, ta đã học được cách mua vé xe điện ngầm rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!”
“Vậy ta đưa cô đến trạm xe điện ngầm.”
Tống Thư Hàng nói, nơi này còn cách ga xe điện ngầm một đoạn nữa.
“Được.”
Vũ Nhu Tử gật đầu nói.
“Ừm… Đi xe điện nhé?”
Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
Ba Tống đã lái xe đi làm rồi, may mà chiếc máy kéo mà mình lái về nhà đã bị hủy rồi, dù xe kéo không bị hỏng thì hắn cũng không muốn chạy thứ đó chở Vũ Nhu Tử tới nhà ga đâu.
“Xe điện? Ta cũng biết xe đó, ta biết lái.”
Vũ Nhu Tử đột nhiên trở nên hưng phấn.
Tống Thư Hàng luôn cảm giác, Vũ Nhu Tử không chỉ là dễ bị chọc cười, mà cũng dễ vui vẻ nữa. Cô gái sống thế này thì mỗi ngày tâm trạng đều cực kỳ tốt.
Một lát sau, khi Tống Thư Hàng đẩy chiếc xe điện dành cho nữ kia ra ngoài thì Vũ Nhu Tử lại van nài:
“Tống tiền bối, cho ta lái nhé, cho ta lái đi mà.”
“Được rồi, đội mũ bảo hiểm vào, đoạn đường chạy về phía ga xe điện ngầm kia kiểm tra rất nghiêm, không đội mũ bảo hiểm thì sẽ bị cảnh sát giao thông bắt đấy.”
Tống Thư Hàng đưa mũ bảo hiểm lên.
Lại nói… chắc là Vũ Nhu Tử sẽ không cho thêm một trận pháp gia tốc giống như Bạch tiền bối đấy chứ??
Vũ Nhu Tử đội mũ bảo hiểm lên xong, ngồi ở phía trước lái xe, chân của cô rất dài, tư thế cô ngồi khi lái xe điện nhãn hiệu cừu con thì cực kỳ bắt mắt.
Tống Thư Hàng vốn còn muốn sải hai chân ngồi vào ghế sau xe theo thói quen… Nhưng nghĩ đến phía trước là Vũ Nhu Tử, bèn thầm thở dài, yên lặng chọn ngồi nghiêng, khép nép giống như một cô gái.
Dù sao có một số việc. Không phải ý chí mạnh mẽ có thể khống chế được.


Từ đầu tới cuối Vũ Nhu Tử đều không cho thêm loại pháp thuật gia tốc nào lên xe, cô chỉ lái xe điện chạy rất bình thường mà thôi, cũng rất vui vẻ. Mặc dù ở Linh Điệp Đảo xe gì cũng có, nhưng cô chỉ có thể lái đi dạo trong Linh Điệp Đảo… có bao giờ được lái trên đường cái như thế này đâu?
Đáng tiếc, hiếm khi Vũ Nhu Tử không nghịch ngợm gì, nhưng xe điện lại không chịu hợp tác chút nào.
Chạy được nửa đường, thì tốc độ của xe điện càng lúc càng chậm lại.
“Ủa? Chuyện gì thế này? Tiền bối ơi?”
Vũ Nhu Tử nghi hoặc nhìn xe điện. Xoay tay cầm tăng lên đến tốc độ lớn nhất, nhưng không được gì cả.
“Là hết điện rồi à?”
Tống Thư Hàng nhoài người tới nhìn thoáng qua, thật đúng là hết sạch điện rồi.
Có thể là lâu lâu mẹ Tống lại lái xe ra ngoài, rồi lại quên sạc điện, mẹ Tống không có bằng lái, bà thi lấy bằng lái ba năm mà không qua, nên tức giận không thèm học nữa.
“Hết điện rồi? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vũ Nhu Tử hỏi với vẻ lo lắng, hơn nữa cô đang lái hăng mà, sao tự nhiên lại hết điện thế này.
“Không sao hết.”
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một pháp thuật nhỏ, nên nói:
“Ta có nạp điện thuật đây.”
Mặc dù nạp điện thuật kia chỉ dùng để sạc pin cho điện thoại với laptop, nhưng chắc là cũng có thể sạc điện cho xe điện chứ nhỉ. Cũng không biết phải tốn mấy lần mới sạc đầy điện cho xe này nữa?
...
Đáp án chính là ba mươi lần.
Một lần nạp điện thuật thì có thể sạc đầy pin cho một chiếc điện thoại di động, thật ra vẫn còn dư lại một phần rất nhiều. Bởi vì lượng điện nạp cho điện thoại và laptop đều chỉ cần dùng một lần là được.
Nạp điện thuật tốn rất ít khí huyết, nhưng sau khi dùng ba mươi lần nạp điện thuật xong thì mặt mày của Tống Thư Hàng cũng tái mét, nếu không phải hắn vừa mới mở tị khiếu được thì e là cũng phải dùng tới phần năng lượng dự trữ của linh quỷ mất rồi.
“Tiền bối biết cả nạp điện thuật sao? Pháp thuật này Tam Lãng tiền bối đã gửi lên nhóm lâu lắm rồi, nhưng khi ta xem qua thì cảm giác pháp thuật này hơi phiền, nên không học.”
Vũ Nhu Tử thầm lè lưỡi:
“Đầy điện rồi, tiền bối. Chúng ta đi tiếp thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
Tống Thư Hàng hơi thở dốc một chút, ngồi xuống yên sau lần nữa.
Xe điện được khởi động thêm lần nữa, mạnh mẽ đủ đầy.
Tiếng cười trong veo như tiếng chuông bạc của Vũ Nhu Tử lại vang lên lần nữa.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng cứ cảm giác có cái gì đó sai sai.
Mẹ nó. Mình sạc đầy điện làm gì nhỉ? Mình chỉ cần nạp đại một nửa là đủ cho mình chạy về một chuyến rồi còn gì?
Hôm nay mình bị cái gì thế nhỉ?
Sau khi tới nhà ga xong, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử mua vé xe, dõi mắt nhìn cô bước vào phòng chờ xong, hắn mới yên tâm rời khỏi.
...
Bữa tối, Tống Thư Hàng lại tiếp tục đóng hai vai. Đầu tiên là chính mình chạy ra ăn cơm, sau đó lại quay về phòng biến thành bộ dạng của Bạch Tôn Giả, đi ra ăn thêm nửa chén cơm.
Vũ Nhu Tử tạm thời cho hắn mượn cây ghim cài áo có thể biến ảo vẻ ngoài. Đồng thời cũng may nhờ sau khi Tống Thư Hàng tu luyện lên cao thì lượng cơm ăn vào cũng tăng lên, nếu không thì hắn chẳng nuốt trôi hai chén cơm to khủng bố kia.
Nhưng buổi tối mẹ Tống luôn nhìn Bạch Tôn Giả với ánh mắt tò mò lạ kỳ, lẽ nào mẹ Tống đã nhìn ra thứ gì hay sao?
Cũng may là ngày mai Bạch tiền bối đã tỉnh lại rồi, tới lúc đó hai người cùng nhau đi ra ăn một bữa cơm, mẹ Tống sẽ không nghi ngờ gì nữa. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
...
Linh Điệp Đảo.
Linh Điệp Tôn Giả nhấp một hớp linh mạch bích trà, loại hắn uống là do con gái tự tay chế ra. Tuy rằng lá trà này có chút vấn đề nhỏ, nhưng dù sao thì hắncũng có cảnh giới linh tôn, chút ảnh hưởng nhỏ đó không có tác dụng với hắn. Nên cứ để hắn lặng lẽ xử lý hết mớ trà này đi vậy.
Lúc này, có một con linh điệp bảy màu đáp xuống trước mặt Linh Điệp Tôn Giả, xoay người hóa thân thành một thiếu nữ mặc quần áo sặc sỡ. Đây là một điệp yêu đã ngưng tụ yêu đan, có thể hóa thân thành hình người.
Sau khi thiếu nữ đó đáp xuống thì cười nói:
“Sư tôn, đại sư huynh gọi điện thoại về. Báo rằng sư muội đã rời khỏi nhà của vị đạo hữu tên Tống Thư Hàng kia, cũng thuận lợi lên xe rồi.”
“Ồ, đã đi rồi à. Biết rồi, bảo Kiếm Nhất tiếp tục âm thầm bảo vệ Vũ Nhu Tử đi.”
Linh Điệp Tôn Giả bình tĩnh gật đầu, sau đó lặng lẽ đặt phi kiếm của mình vào lại bên trong hộp kiếm.
Nếu như con gái đáng yêu của hắn mà ngủ lại nhà của gã kia thì… ha ha ha.
Thiếu nữ nhìn thấy phi kiếm trong tay của sư tôn, cơ mặt co giật.
....
Màn đêm buông xuống.
Tống Thư Hàng cầm Ngộ Đạo thạch trong tay, đang nhắm mắt minh tưởng để tu luyện tinh thần lực.
Trên Ngộ Đạo thạch, Thông Nương đã hoàn toàn cắm rễ sâu vào, chồi lá bên trên tươi non mơn mởn, khiến người ta xem mà vui mắt.
Tống Thư Hàng còn định trấn lột cuốn Sư Hống pháp trong tay Thông Nương, nào ngờ nữ yêu tinh này lại muốn cướp Ngộ Đạo thạch của hắn. Sau khi cướp thất bại thì phải có giác ngộ là sẽ phải trả một cái giá đắt.
Nhưng… Không biết có phải Thông Nương không thể nói chuyện hay không, kể từ sau khi cô ta cắm rễ trên Ngộ Đạo thạch xong, mặc kệ Tống Thư Hàng thăm hỏi kiểu gì, cùng lắm thì cô chỉ run run cọng hành một cái thôi, chứ không hó hé một câu nào.
Chẳng lẽ là vì tu vi của cô bị cắt mất rồi nên biến thành một gốc hành tinh bình thường à?
Đêm về khuya, mọi thanh âm đều tắt ngấm.
Tống Thư Hàng có thể cảm giác được có lực lượng kỳ lạ từ Ngộ Đạo thạch liên tục truyền vào trong cơ thể của hắn, cổ dị lực này bắt đầu làm suy yếu bình cảnh nhĩ khiếu trong cơ thể của hắn.
Chỉ cần tu luyện thêm vài ngày nữa thôi, khí huyết trong nhĩ khiếu tràn đầy, là hắn có thể dễ dàng đột phá nhĩ khiếu rồi.
Ngoài ra... Tống Thư Hàng có thể cảm giác được tinh thần lực của mình cũng bị năng lượng kỳ lạ này ảnh hưởng.
Đạo năng lượng kỳ lạ kia cũng không hề hòa vào tinh thần lực, mà chỉ có tác dụng kích thích tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực của hắn biến thành cường đại và tinh thuần hơn.
“Hiệu quả của dị thạch còn cường đại hơn nhiều so với Bạch tiền bối giới thiệu. Nếu tiếp tục như thế, chẳng bao lâu nữa thì hắn có thể trùng kích được khiếu huyệt cuối cùng là khẩu khiếu rồi. Một khi khẩu khiếu được mở thì chính là lúc chuẩn bị vượt long môn rồi!”Tống Thư Hàng chậm rãi mở to mắt, cảm thán một tràng.
Khi hắn vừa mở mắt ra... thì đúng lúc nhìn thấy ở chỗ cửa sổ, có một đạo thân ảnh che mặt đang rón ra rón rén đẩy cửa số phòng của hắn ra.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng đúng lúc tiếp xúc với người che mặt này.
Ăn trộm à?
Trắng trợn cỡ này, nhìn thấy hắn còn ngồi trên giường như thế là biết thừa hắn còn chưa ngủ rồi. Thế mà tên ăn trộm này vẫn dám đẩy cửa sổ bước thẳng vào, coi hắn là không khí chắc?
Phải cho nó một bài học mới được.
Tống Thư Hàng thu Ngộ Đạo thạch lại, sau đó lập tức phát động thân pháp 'quân tử vạn lý hành', thân thể lao như chớp nhoáng về phía kẻ bịt mặt nọ. Tay phải biến thành trảo, bàn tay tựa như vuốt rồng chộp lấy bả vai của người bịt mặt nọ.
“Đáng chết.”
Người bịt mặt kia mắng thầm một tiếng, nhưng lại không chút kinh hoảng. Chỉ thấy người bịt mặt nó dựng tay thằng kiếm, nghênh đón trảo của Tống Thư Hàng.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng lập tức ngưng tụ lại, hắn biết ngay đây không phải gã ăn trộm bình thường.
Trong tay của đối phương ẩn ẩn có khí huyết chi lực vô cùng mạnh mẽ, là tu sĩ.
Vân Vụ đạo trưởng sao?
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới vị Llinh Hoàng kim đan của Không Không Đạo Môn kia.
Bất quá, lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều nữa, thân pháp 'quân tử vạn lý hành' bị Tống Thư Hàng phát huy tới mức tận cùng, tay phải sượt qua tay của nguòi nọ, muốn chụp lấy yết hầu của đối phương bằng một góc độ vô cùng quỷ dị.
“Tiểu bối, cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng… chậm quá.”
Giọng của kẻ bịt mặt nọ rất khàn, rõ ràng là giọng giả đã ngụy trang.
Đồng thời, tay của kẻ bịt mặt kia đột nhiên tăng tốc đâm tới.
Ngay cả lộ tuyến đâm ra cũng không thay đổi gì, nhưng trong nháy mắt đó, tốc độ lại được tăng lên tới cực hạn, biến chiêu của Tống Thư Hàng trở thành công cốc, bởi vì biến chiêu của Tống Thư Hàng chỉ mới đánh ra có một nửa thì kiếm chưởng của đối phương đã đâm tới trước người của hắn rồi.
“Thuẫn.”
Tống Thư Hàng tỉnh táo nói.
Hắn kích phát năng lực thiên phú của linh quỷ, lập tức có một tấm lá chắn mỏng màu vàng đột nhiên xuất hiện trước ngực của Tống Thư Hàng, ngăn chặn phía trước kiếm chưởng của đối phương.
Mặc dù phòng ngự không mạnh được như giáp phù, nhưng lá chắn màu vàng này cũng đủ để ngăn căn phần lớn đòn tấn công của phần lớn tu sĩ nhị phẩm.
Đồng thời, tay kia của Tống Thư Hàng chộp vào túi tiền.
Hắn còn dư lại một tờ kiếm phù cuối cùng.
Khi kiếm chưởng của kẻ bịt mặt kia đánh lên lá chắn của Tống Thư Hàng thì phát ra tiếng kim loại giao nhau.
“Xông.”
Kẻ bịt mặt quát khẽ một tiếng, chỉ thấy bên trên thủ chưởng của hắn phát ra kiếm quang màu trắng.
Chân khí.
Đây ít nhất là một vị tu sĩ nhị phẩm đổ lên.
Rắc rắc.
Trên lá chắn màu vàng xuất hiện vết nứt, đồng thời, có một cổ lực lượng cực mạnh ập lên người Tống Thư Hàng, đánh hắn bay ra ngoài.
Thân thể Tống Thư Hàng ngã lên Bạch tiền bối đang nằm trên giường.
Sau khi kẻ bịt mặt kia đắc thủ thì đuổi theo không buông, thân thể nhanh như chớp, lại đâm thêm một kiếm chưởng về phía người Tống Thư Hàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận