Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1112: Đậu Móa Nó, Đậu Móa Nó, Đậu Móa Nó

Chương 1112: Đậu Móa Nó, Đậu Móa Nó, Đậu Móa Nó
Pháp khí bản mệnh cực kỳ quan trọng đối với một vị tu sĩ. Tốt nhất là luyện chế ra pháp khí bản mệnh lúc ở cảnh giới tứ phẩm. Một món pháp khí bản mệnh tốt có thể làm tăng xác suất độ thiên kiếp ngũ phẩm thành công của tu sĩ lên trên ba thành!
Hơn nữa, pháp khí bản mệnh có thể không ngừng thăng cấp theo cảnh giới của chủ nhân. Sau khi ngẫu nhiên đạt được một ít tài liệu quý giá thêm vào pháp khí bản mệnh cũng có thể khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn.
Bá Tống Huyền Thánh trước mắt đã tấn thăng đến bát phẩm mà vẫn chưa luyện chế pháp khí bản mệnh! Nói cách khác, Bá Tống tiền bối vẫn luôn có xác suất độ thiên kiếp thấp hơn tu sĩ bình thường chừng ‘ba thành’.
Vậy mà hắn vẫn trở thành nghìn năm đệ nhất thánh như thế, từ đó có thể thấy được thực lực của hắn khủng bố ra sao. Thảo nào lúc trước vị Tôn Giả thất phẩm thoạt nhìn rất ngầu lòi kia lại bị giết chết trong nháy mắt.
Phù Sinh Tiên Tử cảm thấy Bá Tống Huyền Thánh đúng là quá khí phách, không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh. Mấy tin tức nội bộ này đủ cho cô tán dóc với đám chị em bạn dì thân thiết lâu ơi là lâu rồi ấy chứ.
“Có điều, Phù Sinh đạo hữu này. Đúng lúc ta có chút nghi hoặc liên quan đến pháp khí bản mệnh của Tam Thập Tam Thú Thần Tông muốn hỏi thăm cô.”
Tống Thư Hàng quay ghế lại đối mặt với Phù Sinh Tiên Tử.
Phù Sinh Tiên Tử lập tức dùng khuôn mặt nghiêm túc trả lời:
“Bá Tống tiền bối cứ nói.”
“Không cần nghiêm túc vậy đâu, ta cũng chỉ có chút vấn đề nhỏ thôi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Pháp khí bản mệnh của Tam Thập Tam Thú Thần Tông tổng cộng có ba mươi ba loại, mỗi một loại đều phối hợp với một hệ tu luyện ‘thú’ ư?”
“Đúng vậy.”
Phù Sinh Tiên Tử đáp.
“Vậy… mỗi pháp khí phối hợp đều là loại hình pháp khí tổ hợp ư?”
Tống Thư Hàng hỏi. Hắn nhớ tà ma chuột Hamster từng đề cập với hắn, Bạch tiền bối two đã từng nói pháp bảo bản mệnh bí truyền của Tam Thập Tam Thú Thần Tông rất thú vị, là loại pháp bảo tổ hợp.
Nhưng nghe Phù Sinh Tiên Tử giới thiệu hắn lại cảm thấy có gì đó không sai sai.
“Pháp bảo tổ hợp ư? Không có. Mỗi một pháp bảo phối hợp với một hệ đều khác nhau, hơn nữa đều là đơn độc, cũng không phải pháp khí tổ hợp gì cả.”
Phù Sinh Tiên Tử đáp.
“Trong Tam Thập Tam Thú Thần Tông có loại pháp bảo tổ hợp bí truyền nào không?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Phù Sinh Tiên Tử lắc đầu:
“Không có, trên dưới trong tông môn bọn ta đều dùng pháp khí tương ứng với công pháp. Ngoài phương pháp luyện chế của mấy hệ đã thất truyền như cá voi hay lạc đà các kiểu ra, ta chưa từng nghe nói đến loại hình pháp khí tổ hợp gì đó.”
Tống Thư Hàng khẽ nheo mắt lại.
Phù Sinh Tiên Tử không nói dối… Mà Bạch tiền bối two khẳng định cũng sẽ không nói sai.
Đã như thế thì chỉ có một khả năng. Ba mươi ba loại pháp khí của Tam Thập Tam Thú Thần Tông kia chính là pháp khí tổ hợp. Luyện chế ra toàn bộ ba mươi ba loại pháp khí là có thể tổ hợp thành một món pháp khí hoàn chỉnh.
Tống Thư Hàng càng nghĩ lại càng cảm thấy có lý, cũng chỉ có loại pháp khí tổ hợp khổng lồ như này mới có thể khiến Bạch tiền bối two hứng thú, được hắn khen ngợi.
“Nói đi nói lại, Bạch tiền bối two tán thưởng sự tuyệt diệu của pháp khí bản mệnh tổ hợp, vậy trong tay hắn có thể có bản hoàn chỉnh của tổ hợp thần khí hay không nhỉ?” Lúc Tống Thư Hàng nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức sáng lên.
Nếu như có thể tìm được Bạch tiền bối two.
Nhưng nghĩ một chốc, hắn lại thở dài.
Bạch tiền bối two xuất quỷ nhập thần, chỉ có hắn tìm mình, sao mình có thể tìm được Bạch tiền bối two cơ chứ?
Tà ma chuột Hamster có thể liên lạc với Bạch tiền bối two, nhưng nó tuyệt đối sẽ không giúp mình liên lạc. Trừ khi sau này mình đánh bại nó lần nữa, thì đưa ra đánh cược khiến nó hỗ trợ.
“Cũng không biết Bạch tiền bối two đã chạy đi đâu.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
“Hả?”
Phù Sinh Tiên Tử tò mò hỏi.
[Tìm ta có chuyện gì?] Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Tống Thư Hàng, là giọng của Bạch tiền bối two.
Tống Thư Hàng:
“...””
Sau đó, đầu tiên hắn mỉm cười khoát tay một cái với Phù Sinh Tiên Tử, tiếp đó hắn nhắm mắt lại, bắt đầu giao lưu với Bạch tiền bối two: [Bạch tiền bối two, ngươi đã từng nhắc tới ‘pháp khí bản mệnh tổ hợp của Tam Thập Tam Thú Thần Tông’, có phải là ám chỉ việc luyện chế toàn bộ ba mươi ba loại pháp khí bản mệnh phối hợp rồi tổ hợp lại không?]
Bạch tiền bối two: [Biết ca hát không?]
Tống Thư Hàng: [Hơ?]
Bạch tiền bối two: [Hát một đoạn đi, hát xong ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi. Vốn muốn bảo ngươi kể chuyện cười tiếp, nhưng chuyện cười ngươi kể nhạt nhẽo quá, còn không bằng đám chuyện cười lạnh của yêu sủng nhà ngươi.]
Tống Thư Hàng: […]
Bạch tiền bối two: [Có hát hay không? Không hát thì ta đi nhé?]
“Hát chứ!”
Tống Thư Hàng cắn răng nói, thế nhưng phải hát bài gì đây? Nhắc đến ca khúc thì hắn cũng có rất nhiều bài yêu thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên chọn bài nào mới tốt.
“Hả?”
Phù Sinh Tiên Tử nghi hoặc nói.
Ánh mắt Tống Thư Hàng sáng lên, thuận miệng hỏi:
“Phù Sinh đạo hữu, cô có bài hát yêu thích nào không?”
Ánh mắt Phù Sinh Tiên Tử sáng lên, nói:
“Có!”
“Bài gì? Nói nghe một chút, ta đột nhiên muốn hát, nếu như ta cũng biết hát bài đó thì sẽ song ca với cô nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
“Gần đây ta điên cuồng say đắm nhạc heavy metal, trong tiếng ca có loại cảm giác tối tăm tới chết cực kỳ kích thích luôn.”
Phù Sinh Tiên Tử nói.
(*Heavy metal “thường được gọi tắt là metal, là một thể loại nhạc rock)
Tống Thư Hàng:
“...””
Phù Sinh Tiên Tử rốt cuộc là loại khuyển nương gì đây?
“Gần đây ta thích nhất là ban nhạc Good_luck, mặc dù họ chỉ là ban nhạc mới, nhưng mỗi lần ca sĩ chính của ban nhạc cất tiếng hát thì sẽ mang đến cảm giác tử vong, mỗi lần nghe hắn hát, ta đều có loại cảm giác muốn hôn mê.”
Phù Sinh Tiên Tử tiếp tục nói.
“Ban nhạc Good_luck? Ban nhạc may mắn ư?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nói, hắn chưa từng nghe qua về ban nhạc này:
“Tác phẩm tiêu biểu là gì?”
Nghe Phù Sinh Tiên Tử giới thiệu, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới một vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1. Nhưng đầu óc hắn cự tuyệt khả năng này, cự tuyệt nhớ tới vị tiền bối này, thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng cự tuyệt nhớ tới theo bản năng.
“Không có tác phẩm tiêu biểu, nói đúng ra thì mỗi một ca khúc của ban nhạc này đều là kinh điển, trong giới nhạc metal tăm tối thì mỗi một ca khác của ban nhạc này đều là truyền kỳ. Mỗi lần có liveshow, lúc ca sĩ chính hát xong, ngay cả đội viên đều phải sùi bọt mép ngã xuống đất! Người có thể đứng đến cuối cùng trong toàn bộ liveshow đều không quá mười người. Fan ca nhạc đều lấy việc có thể đứng đến cuối cùng làm kiêu ngạo! Để ta nói về bài hát mới của ban nhạc này đi, bài ‘Thất sát ca’ trong album gần đây đặc biệt rất phiêu. Ta hát một lần cho tiền bối ngài nghe nhé.”
Dứt lời, Phù Sinh Tiên Tử tháo búi tóc của mình ra một cách ngầu lòi, khiến cho tóc dài xõa tung ra.
Đậu má, quả nhiên là Tạo Hóa tiền bối. Hắn lập ban nhạc hồi nào vậy trời? Còn lấy tên nước ngoài là ban nhạc Good_luck nữa? Gài hàng người ta cũng đừng chơi như vậy chứ.
“Đừng!”
Tống Thư Hàng la lên.
Thế nhưng Phù Sinh Tiên Tử đã khàn cả giọng mà bắt đầu hát lên:
“Giết giết giết, vạn vật đều có thể giết, Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa đều có thể giết! Kẻ nghịch thiên đứng chết quỳ cũng chết!”
Phù Sinh Tiên Tử quả nhiên là một mỹ nhân cool ngầu, khi cô headbang ngầu lòi thì tóc dày bay múa, thoạt nhìn có loại vẻ đẹp phản nghịch khác thường.
Nhưng đáng sợ là, cô là fan true love của Tạo Hóa Pháp Vương, hơn nữa giọng hát của cô đã được luyện tập một cách khắc khổ, hát lên rất có phong vị của Tạo Hóa Pháp Vương.
Tống Thư Hàng cảm thấy trong tai mình có độc. Tiếng ca của Phù Sinh Tiên Tử đương nhiên không có lực lượng kỳ dị có thể đưa người khác vào bệnh viện như Tạo Hóa Pháp Vương, thế nhưng khi nghe tiếng hát của cô, Tống Thư Hàng lại bất giác mà nhớ tới bản ‘Thất sát ca’ của Tạo Hóa Pháp Vương, hơn nữa còn là phiên bản ‘Thất sát ca’ Pháp Vương được upgrade thêm Đại Phong Xa của Lệ Chi Tiên Tử.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy, Tống Thư Hàng cảm thấy não phát đau, huyệt thái dương nảy lên vừa cao vừa căng.
Hắn cảm thấy sao miệng mình cứ tiện vậy không biết, lúc nghe thấy sở thích của Phù Sinh Tiên Tử là nhạc metal tối tăm thì còn hỏi thêm làm gì cơ chứ!
Lý ra hắn nên lập tức đánh gãy cái đề tài này mới đúng. Tìm đường chết như vậy, lại ngốc moe như vậy, Phù Sinh Tiên Tử không phải husky đó chứ?
[Hát hay lắm!] Lúc này, giọng nói của Bạch tiền bối two vang lên trong đầu: [Từ lời nhạc đến giai điệu của bài hát này đều tuyệt vời, nghe rất êm tai. Ta muốn nghe bài này, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi hát đi.]
Nói thật… trình độ trên phương diện âm luật của Tạo Hóa Pháp Vương rất cao. Nếu giao bài hát của hắn cho người khác hát thì mỗi một bài đều là kinh điển, nhưng để chính hắn hát thì mỗi một bài đều có thể mang đến tuyệt vọng cho người ta.
[Đổi bài khác được không?] Tống Thư Hàng cười khổ.
[Không, bài này đi. Ta thích nó. Hát đi, ngươi hát càng hay thì lát nữa ta sẽ cho ngươi biết càng nhiều tin tức.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng nghiếng răng nghiến lợi. Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận, hắn nhất định phải lấy mấy tấn.
“Tiền bối, cảm thấy thế nào?”
Lúc này Phù Sinh Tiên Tử đã hát xong ‘Thất sát ca’, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Cô hát rất hay.”
Tống Thư Hàng nói một cách chân thành:
“Rồi, đúng lúc ta cũng từng nghe qua bài Thất sát ca này, chúng ta cùng hát một lần nhé?”
“Không thành vấn đề! Lúc này đây ta nhất định có thể càng hát xuất thần hơn.
Hai mắt Phù Sinh Tiên Tử sáng lên, tri âm! Hiếm lắm cô mới tìm được một vị tiền bối có sở thích giống cô:
“Ta có bản âm gốc của bài hát này, chúng ta có cần mở nó lên không?”
Sắc mặt Tống Thư Hàng lập tức trắng bệch, bản gốc của Tạo Hóa Pháp Vương ư? Đáng sợ, nếu mở cái thứ đó lên người trong phòng này đều tèo hết mất.
“Không cần, chúng ta hát là được rồi. Uy lực của bản gốc vô cùng mạnh mẽ, mở nó lên hai chúng ta sẽ không hát được.”
Tống Thư Hàng miễn cưỡng tìm một cái cớ.
“Không sao đâu, tiền bối. Ta có thể điều chỉnh nó làm beat, chỉ cần có nhạc nền để chúng ta hát theo là được.”
Phù Sinh Tiên Tử nói.
“Vậy… Được rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Vì vậy, Phù Sinh Tiên Tử vui vẻ lấy điện thoại ra thiết lập trong chốc lát, sau đó bắt đầu phát lên.
Nhạc dạo đầu của ‘Thất sát ca’ với nhịp điệu nhanh vang lên.
Phù Sinh Tiên Tử hát mở màn trước.
“Giết giết giết, vạn vật đều có thể giết, người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa đều có thể giết! Kẻ nghịch thiên đứng chết quỳ cũng chết!”
Phù Sinh Tiên Tử bắt đầu lắc mạnh đầu.
Tống Thư Hàng kiên trì hát theo.
[Chính là hương vị này, hì hì hì hì] Trong đầu, Bạch tiền bối two cười vui vẻ.
Hát rồi lại hát, điện thoại của Tống Thư Hàng đột nhiên vang lên. Hắn vừa hát vừa lấy di động ra.
Là một số lạ, hình như là số điện thoại cố định từ nước ngoài.
Vì vậy, hắn tiện tay kéo một đường trên màn hình di động.
“Alo, Thư Hàng tiểu hữu à. Ta là Tạo Hóa Pháp Vương đây, Đấu Chiến Phật Tông của ta có vài đệ tử xuống núi, đến lúc đó sẽ tìm ngươi đóng dấu, trong hai ngày này sẽ đến khu Giang Nam. Í? Giai điệu này… không phải ‘Thất sát ca’ của ta sao? Thư Hàng tiểu hữu các ngươi đang hát bài này à? Các ngươi thích bài hát này ư? Đến đến đến, đừng cúp máy, ta và các ngươi cùng hát nhé! Giết giết giết giết giết ~~”
Tống Thư Hàng:
“...””
Đậu móa nó, đậu móa nó, đậu móa nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận