Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1792: Ở đâu có người, ở đó có giai cấp

Chương 1792: Ở đâu có người, ở đó có giai cấp
Vì sao Bá Tống Huyền Thánh lại giao một mẩu Thiên Cương cho hắn? Vì sao giọng nói của Bá Tống Huyền Thánh vang lên bên tai hắn lại là giọng nói dịu dàng êm tai của một cô gái chứ?
Lệ Thánh Quân chẳng hiểu gì cả.
“Gọi ta là ba ba!” Đúng lúc này, khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp hiện lên trên mặt Bá Tống Huyền Thánh như một lớp mặt nạ. Đó chính là công đức chi thân của Bá Tống Huyền Thánh – xà nữ đế công đức kia.
Tống Thư Hàng: “…”
Mỹ nhân rắn công đức vẫn còn đang bận rộn tạo ra mạng lưới trong thế giới hạch tâm, không hề ngơi tay. Đây là một công trình lớn mà không biết phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành.
Lần này cô ló đầu lên chỉ để chơi một chút giữa lúc bận bịu mà thôi.
“Tiên tử, đừng quậy.” Tống Thư Hàng đặt tay lên mặt mình, đẩy mỹ nhân rắn công đức vào thế giới hạch tâm mà không thèm để ý đến kháng nghị của cô.
“Ta ~ sẽ còn quay lại ~” mỹ nhân rắn công đức đọc lời thoại kì quái, bị đẩy vào trong, tiếp tục đan mạng lưới không biết khi nào mới có thể hoàn thành.
Đồng thời, Tống Thư Hàng tò mò liên hệ với Sở các chủ: “Sở tiền bối biết Lệ Thánh Quân à?”
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.” Sở các chủ đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Vậy tại sao Sở các chủ lại muốn giao một đoạn Thiên Cương cho Lệ Thánh Quân chứ? Chẳng lẽ vì thấy Lệ Thánh Quân thuận mắt ư? Dù trông Lệ Thánh Quân cũng đẹp trai đấy, nhưng hắn có phải là loại hình mà Sở các chủ yêu thích đâu?
Từ từ, hình như trước đó Sở các chủ đã xác nhận đạo hiệu của Lệ Thánh Quân.
Lẽ nào nguyên nhân là đạo hiệu?
Đạo hiệu của Lệ Thánh Quân có chỗ nào đặc biệt sao?
“Mộc?” Ánh mắt Tống Thư Hàng sáng ngời lên, hắn cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng: “Chẳng lẽ vì trong đạo hiệu của Lệ Thánh Quân có một chữ Mộc, nên Sở tiền bối nhìn vật nhớ người, nhớ tới Tống Đầu Gỗ sao?
“Có tin ta dùng tóc siết ngươi chết tươi luôn không?” Sở các chủ chậm rãi nói.
Trong hư không, một sợi trong mái tóc dài rợp trời cuốn lên, ngoe nguẩy trước mặt Tống Thư Hàng. Đồng thời, để đề phòng đột biến lại xảy ra, Sở các chủ dùng một lọn tóc cuốn lấy Thiên Cương rồi đưa nó vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vội vàng thò tay bắt lấy sợi tóc kia: “Chẳng lẽ ta đoán sai?”
“Trong thiên hạ có biết bao nhiêu người có chữ “Mộc” trong đạo hiệu, chẳng lẽ ta cứ thấy ai là nhớ người ấy à?” Sở các chủ chế giễu: “Chỉ cần có não là biết đây là chuyện không thể!”
“Thế thì chỉ còn một khả năng thôi, người đó là con cháu cố nhân của tiền bối à?” Tống Thư Hàng lại hỏi.
“Miễn cưỡng có thể coi là vậy.” Sở các chủ khoan thai đáp.
Trước khi gặp Tống Thư Hàng, Bích Thủy Các đã trôi nổi rất lâu trong chư thiên vạn giới, trong khoảng thời gian đó, đôi khi nó sẽ hạ xuống Trái Đất hiện thế, đôi khi giáng lâm đến một nơi khác trong chư thiên vạn giới, đôi khi lại lơ lửng vô định giữa trời sao.
Đã có rất nhiều tu sĩ tiến vào Bích Thủy Các thực tại ảo nhưng không phát hiện ra sự khác thường của nó. Bọn họ sinh sống trong Bích Thủy Các như thế ngoại đào nguyên một thời gian, nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của các thành viên trong các, chẳng khác gì ở nhà.
Có vài vị tu sĩ trong số đó tiếp xúc với Sở các chủ và nhận được bảo vật mà Sở các chủ tặng cho, hoặc là được Sở các chủ chỉ điểm, học tập một vài pháp thuật trong Bích Thủy Các.
Tiên tổ hoặc là trưởng bối trong sư môn của Lệ Thánh Quân đã từng vào Bích Thủy Các.
Mái tóc dài của Sở các chủ rút hết vào thế giới hạch tâm. Bây giờ cô chỉ còn một cái đầu, lực lượng trên người cũng chẳng còn lấy 1%, hành động vừa rồi đã khiến cô tiêu hao rất lớn. Về sau không biết cô phải thổi bao nhiêu bong bóng thì mới tích góp đủ lực lượng được thêm một lần nữa.
“Thì ra là thế.” Nghe Sở các chủ giải thích xong, Tống Thư Hàng đã vững lòng hơn.
Hắn nhìn Lệ Thánh Quân với ánh mắt phức tạp, rồi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lệ Thánh Quân cũng nhìn lại Tống Thư Hàng, nhưng rồi lại nghiêng đầu đi ngay, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen dài của Lệ Thánh Quân theo gió tung bay.
“Lệ đạo hữu.” Tống Thư Hàng chậm rãi nói: “Tìm hiểu Tăng Phát Thuật một chút không?”
Lệ Thánh Quân: “…”
Linh Điệp Thánh Quân: “…”
Thất Tu Thánh Quân: “…”
Yêu Mộng Thánh Quân đầu tiên hơi sững ra, sau đó cô cười đến lăn lộn trên mặt đất: “Ha ha ha, ha ha ha ~”
“Đương nhiên ta không thể dạy cho ngươi ngay được, vì bản quyền của pháp thuật này thuộc về Tạo Hóa Pháp Vương.”
Tạo Hóa Pháp Vương: “…”
Mục tiêu của ta là trở thành ca sĩ đứng đầu chư thiên vạn giới chứ không phải là chuyên gia chăm sóc tóc nhé!
“Bá Tống đạo hữu, ta nợ ngươi một nhân tình.” Lệ Thánh Quân chắp tay với Tống Thư Hàng rồi nói: “Lần sau nếu có gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ không chối từ.”
Lệ Thánh Quân bề bộn nhiều việc, hôm nay hắn xuất hiện ở đây chỉ vì trùng hợp đi ngang qua mà thôi. Sau đó hắn còn chuyện quan trọng phải làm.
Khi đi ngang qua đây, hắn nhìn thấy Thiên Cương vừa bay lên trời, lại nghĩ đến một thí nghiệm của mình cần dùng Thiên Cương nên mới nảy ra ý tưởng cướp lấy nó mà thôi.
Bây giờ đã có Thiên Cương, hắn phải nhanh chóng đi làm chuyện quan trọng.
Mặc dù không biết vì sao tự nhiên Bá Tống Huyền Thánh lại cho mình một đoạn Thiên Cương, nhưng hắn vẫn sẽ ghi nhớ ân tình này. Lần này hắn đi gấp quá, trên người chẳng có gì thích hợp để làm quà trả lễ ngoài một trang bị không gian nhét toàn linh thạch.
Nhưng nếu đưa linh thạch cho Bá Tống Huyền Thánh thì tục quá.
Sau này hắn sẽ chuẩn bị một món quà thích hợp để tặng lại cho Bá Tống Huyền Thánh vậy.
Tống Thư Hàng cũng thấy dáng vẻ bận bịu của Lệ Thánh Quân, bèn chắp tay trả lời: “Lệ đạo hữu lên đường bình an.”
“Bá Tống đạo hữu, lần sau gặp lại, chúng ta sẽ cùng nâng chén chuyện trò.” Lệ Thánh Quân chắp tay rồi nhảy lên xe long mã.
Cây cầu bắc ngang trời dời đi. Xe long mã đưa Lệ Thánh Quân về nơi xa xăm.
Sau khi lên xe, Lệ Thánh Quân nhìn về phía Tạo Hóa Cổ Thánh trên thánh thành.
Tăng Phát Thuật à… Nếu lần sau có thời gian rảnh thì hắn phải bái phỏng Tạo Hóa đạo hữu này. Không biết Tăng Phát thuật có hữu hiệu với kẻ bị nguyền rủa trọc đầu như hắn hay không.
Lệ Thánh Quân đi xa, Thiên Cương được Bá Tống Huyền Thánh bỏ vào trong túi.
Đợt tán tài tiếp theo còn chưa bắt đầu.
Bầu không khí của khu vực tán tài vẫn nóng rực.
Một đám tu sĩ mạnh mẽ lấy người của Bạch Bích Tam Sinh Đao làm chủ lực không ngừng tấn công vào trận Thiên Nhân, không cần nói nhiều, chỉ giao lưu bằng nắm đấm.
Phe Thiên Nhân có Thiên Nhân bát phẩm áp trận, phe tu sĩ thì có Yêu Mộng Thánh Quân nhìn chòng chọc vào đám Thiên Nhân.
Mục tiêu của gia tộc Bạch Bích Tam Sinh Đao là báo thù Thiên Nhân. Yêu Mộng Thánh Quân lại cần Thiên Nhân sống để làm ổ ươm cổ trùng, hai bên phối hợp cùng nhau rất nhịp nhàng ăn ý.
Đồng thời, Đông Qua Thánh Quân, Linh Điệp Thánh Quân và Thất Tu Thánh Quân cũng bắt tay trợ giúp, tiến hành kiềm chế với chiến lực cấp cao của Thiên Nhân.
Số lượng Thiên Nhân bắt đầu giảm sút.
Xèo!
Đúng lúc này, từ vị trí Thiên Cương bắn ra lúc nãy có một vòng xoáy mới sinh ra.
Trong vòng xoáy có vô số bảo quang thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đến rồi!” Thất Tu Thánh Quân nghiêng người thoát ra ngoài vòng chiến.
Hắn lia mắt tìm kiếm trong những bảo quang kia. Với tu vi Huyền Thánh bát phẩm, hắn chỉ cần quét mắt qua là phân biệt được các loại bảo vật này.
Một lát sau, hắn đã tìm thấy thứ mình cần. Đó là một vật hình cầu trông như tròng mắt, là bảo vật thiết yếu để cứu thoát Lục Tu Tiên Tử khỏi sự trói buộc của Cửu Tu Phượng Hoàng đao.
Thất Tu Thánh Quân thả người nhảy lên, lao thẳng vào vòng xoáy. Nhìn thế nào thì vòng xoáy này cũng giống cạm bẫy, nhưng dù đó có là địa ngục thì Thất Tu Thánh Quân vẫn sẽ xông vào.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu.

Cùng lúc đó, người tu luyện các hệ đang vây xem cũng nhao nhao vọt vào vòng xoáy kia.
Các tu sĩ nhảy vào vòng xoáy đều nhận ra sự kì lạ của nó, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy nó quái dị rồi.
Nhưng trong vòng xoáy có quá nhiều báu vật, món nào món nấy đều là tinh phẩm. Đối với đa số tu sĩ ở đây, trong đó có những món chí bảo và thần đan đáng giá để họ đánh đổi cả sinh mệnh.
Có thuốc tăng tuổi thọ, có bảo vật chưa trị mầm họa ngầm, có ngọc giản truyền thừa công pháp, có cả pháp khí càn khôn quý giá…
Chỉ cần cướp đoạt được một thứ là có thể bước lên con đường đỉnh phong, hoặc tăng mấy trăm năm tuổi thọ, hoặc chữa trị được mầm họa ngầm trên người.
Rất nhiều người có lý do để liều mạng.
Đương nhiên có một vài người trông chờ vào may mắn, chỉ đoạt một món rồi đi. Có người mang theo bí bảo, dù cho rơi vào khốn cảnh cũng có thể phá cục mà ra.
Muôn hình muôn vẻ người tu luyện, muôn hình muôn vẻ tư tưởng khác nhau, tạo thành thế giới thiên hình vạn trạng.
Thất Tu Thánh Quân có thực lực cao nhất và tốc độ cũng rất nhanh.
Ngay khi nhảy vào vòng xoáy, hắn đã cảm thấy thế giới đảo ngược.
Trên dưới đảo chiều.
Thân hình hắn lộn ngược một cái, chân đạp hư không, ổn định trọng tâm.
Khi lộn ngược lại, hắn phát hiện ra trong vòng xoáy có một cầu thang.
Tất cả bảo vật trong vòng xoáy đều quay xung quanh cầu thang nọ.
Thất Tu Thánh Quân hơi dừng một lát rồi cất bước đi lên cầu thang.
“Thất Tu tiền bối vào rồi, chúng ta có vào không?” Vũ Nhu Tử cất tiếng hỏi.
Linh Điệp Thánh Quân: “Thất Tu đạo hữu nóng lòng quá. Những lúc thế này nên để con rối hoặc phân thân vào thăm dò trước là tốt nhất.”
“Nhưng Thất Tu tiền bối có lý do không thể không vào ngay lập tức.” Tống Thư Hàng nói.
Bảo vật có thể giải cứu Lục Tu Tiên Tử chỉ có một mà thôi.
Nếu không nhanh chân thì rất có thể sẽ bị những người khác lấy đi mất.
“Trông có vẻ không nguy hiểm, chúng ta cùng vào đi.” Vũ Nhu Tử không kìm nén được: “Ta thấy không có nguy hiểm gì lớn, ngược lại còn cực kì kích thích.”
Cô thích những trò mạo hiểm thế này.
“Chờ một chút, đừng nóng vội.” Linh Điệp Thánh Quân nói.
“Vậy thì các ngươi cứ chờ đi, ta vào trước đây.” Cuồng Đao Tam Lãng cười ha hả rồi nhảy xuống từ thánh thành, phóng mình vào trong vòng xoáy.
Trên người hắn có ba pháp khí hồi sinh, trạng thái tốt chưa từng có trước nay.
“Ta cũng vào đây.” Đông Phương Lục Tiên Tử cũng nhảy xuống khỏi thánh thành . Dường như cô cũng đã phát hiện ra bảo bối mà mình nhất định phải đoạt được.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Linh Điệp tiền bối, ta cũng vào đây. Ta phải trông chừng Tam Lãng tiền bối và Đông Phương Lục Tiên Tử.”
Nếu trong vòng xoáy này có dị biến thì thế giới hạch tâm của hắn có thể kịp thời bảo vệ cả Tam Lãng tiền bối và Đông Phương Lục Tiên Tử.

Thất Tu Thánh Quân chạy vội lên cầu thang.
Năm trăm bậc là một tầng, hắn lướt một mạch lên tầng bảy, đến vị trí của bảo vật trông như con mắt kia.
“Ơ? Vì sao ta lại không thể lên được nữa?” Cùng lúc đó, có tiếng hô hoán vang lên từ phía dưới.
Những tu sĩ vào vòng xoáy sau loạn cào cào.
Có người bị chặn ở tầng thứ tư, lại có người lên đến tầng thứ năm thì không thể tiến thêm được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận