Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1790: Đừng lo, con không cần cha dượng

Chương 1790: Đừng lo, con không cần cha dượng
Ta cho mỗi người các ngươi một phát Cường Giả Giám Định thuật để các ngươi nhìn rõ chính mình có phải cường giả tuyệt thế hay không ngay bây giờ đấy, tin không? Mắt trái của ta đang bốc cháy, muốn tỏa sáng rồi đây này!
“Tiểu trợ lý lưới rồng, nghe thấy tiếng ta nói không?” Tống Thư Hàng dùng ý niệm liên hệ với tiểu trợ lý lưới rồng ở thế giới Hắc Long xa xôi.
Ở Thực Tiên yến, Tống Thư Hàng đã dùng Thánh thành không bao giờ thất thủ để lên sàn một lần rồi. Khi nó xuất hiện lần nữa thì vẫn rất đáng ngạc nhiên, nhưng không còn cảm giác mới lạ nữa.
Tống Thư Hàng tự nhận mình là người đàn ông theo chủ nghĩa hoàn hảo, thích thay đổi từng ngày, cho nên lần này phải chơi thêm trò mới cho các đạo hữu ở đây có trải nghiệm khác biệt mới được.
“Quản lý viên Bá Long, ta có thể nghe thấy tiếng của ngươi.” Tiểu trợ lý lưới rồng trả lời.
“Có thể chiếu hình Húc Nhật Vương Tọa ra sau lưng ta được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Chỉ dùng hình chiếu thì sẽ không làm tiêu hao quá nhiều lực lượng, đã vậy còn cực kì khí thế. Các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đã kí khế ước với Húc Nhật Vương Tọa đều đang đứng trên Thánh thành không bao giờ thất thủ, có thể cộng hưởng với hình chiếu ở mức cao nhất.
“Không thành vấn đề, thưa quản lý viên Bá Long. Bắt đầu chiếu hình…” Tiểu trợ lý lưới rồng trả lời.
Sau đó tiểu trợ lý lưới rồng kết nối với Tống Thư Hàng, chiếu hình Húc Nhật Vương Tọa lên.
Phía sau Thánh thành không bao giờ thất thủ, một vầng mặt trời nhỏ chói chang hiển hiện.
Trong mặt trời nhỏ này có bóng của rất nhiều vương tọa như ẩn như hiện. Trên mỗi vương tọa có một thánh giả uy nghiêm. Những thánh giả này vừa hay lại đối ứng với các Cổ Thánh đang đứng trên Thánh thành không bao giờ thất thủ.
“Đây… lại là một mặt trời khác ư? Đột nhiên ta thấy nóng quá.”
“Ba mặt trời, bọn họ muốn góp đủ mười mặt trời hay sao?”
Hôm nay thời tiết sáng sủa, mặt trời chói chang, bên trái là mặt trời nhỏ của Linh Điệp Tử Cổ Thánh, bên phải lại là mặt trời nhỏ của Bá Tống Huyền Thánh, ai nấy đều cảm thấy nhiệt độ tăng lên rất nhiều, miệng đắng lưỡi khô, pháp y trên người dường như cũng sắp bốc cháy.
“Từ từ, hình như ta phát hiện ra điều gì đó. Các ngươi nhìn vương tọa phía bên phải hàng giữa trong vầng mặt trời ở sau lưng Bá Tống Huyền Thánh đi, có phải bóng người trên đó rất giống Linh Điệp Tử Cổ Thánh không?”
“Đâu đâu? Trời ạ, ta cũng nhìn thấy, đúng là hơi giống thật.”
“Nói mới để ý, các ngươi có thấy bóng người trong vầng mặt trời sau lưng Linh Điệp Tử Cổ Thánh trông rất quen không? Cứ nhìn thấy hắn là ta tê dại cả da đầu, thậm chí bụng còn thắt lại, cứ như thấy Bá Tống Huyền Thánh vậy!”
“Dường như ta vừa phát hiện ra một chuyện đáng sợ.”
“Bá Tống Huyền Thánh và Linh Điệp Tử Cổ Thánh cũng là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối ư?”
“Hay là… bọn họ tu luyện công pháp song tu nào đó?”
“Tóm lại, bọn họ chắc chắn có quan hệ với nhau.”
“Nhà Linh Điệp Thánh Quân có ba Huyền Thánh… đáng sợ quá!”
“Không… không thể chọc vào, không thể chọc vào được.”
“Sau này gặp người nhà Linh Điệp Thánh Quân thì phải cẩn thận, tuyệt đối đừng có mà xung đột. Theo đà này, hệ phái nhà Linh Điệp Thánh Quân có khi còn sinh ra nhiều Huyền Thánh hơn nữa đấy.”
“Không chỉ một nhà ba Huyền Thánh đâu, các ngươi nhìn đám Cổ Thánh bát phẩm mà Bá Tống Huyền Thánh đang đánh xe cho kia đi. Những Cổ Thánh này có thể khiến Bá Tống Huyền Thánh cúi mình đánh xe, chắc chắn giữa bọn họ có liên hệ và giao dịch gì mờ ám!”

Thất Tu Thánh Quân giật giật khóe miệng… Má nó, mạch não của Tống Thư Hàng hôm nay còn khó đoán hơn so với thường khi. Hắn là lão tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, đã được rửa tội qua vô số lần đạo hữu trong nhóm lên cơn thần kinh, nhưng lần này hắn vẫn không thể nào hiểu được phương thức tư duy của Tống Thư Hàng.
Linh Điệp Thánh Quân nghe tiếng bàn tán đang nổi lên xung quanh: “…”
Hắn nhìn mặt trời nhỏ sau lưng Vũ Nhu Tử, quan sát bóng người hư ảo nằm giữa nó hồi lâu, rồi lại nhìn sang Tống Thư Hàng đang ở phía xa. Quả là ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, Linh Điệp Thánh Quân càng nhìn càng thấy bóng người này giống Tống Thư Hàng.
Tại sao trong hình chiếu mặt trời nhỏ sau lưng Vũ Nhu Tử lại có Bá Tống tiểu hữu chứ?
Linh Điệp Thánh Quân gọi khẽ: “Vũ Nhu Tử.”
Vũ Nhu Tử: “Dạ?”
“Con thấy Tống tiểu hữu thế nào?” Linh Điệp Thánh Quân cố gắng hết sức khiến giọng điệu của mình nghe thật dịu dàng, thật nhẹ nhàng, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp.
Vũ Nhu Tử trả lời không chút do dự: “Tống Thư Hàng rất thú vị, à, chuyện xảy ra xung quanh hắn cũng rất thú vị. Lần nào đi ra ngoài với hắn, gia cũng gặp những chuyện rất kích thích.
“Đúng vậy, Tống tiểu hữu quả thật rất thú vị.” Linh Điệp Thánh Quân mỉm cười: “Nhưng tuổi hắn còn trẻ, không đủ trưởng thành, không đủ chín chắn.”
“Tiền bối trưởng thành chín chắn thì lại không vui, cũng không chơi cùng với gia được.”
Nét cười trên mặt Linh Điệp Thánh Quân càng ngày càng rạng rỡ: “Đúng, không sai, hắn thực sự rất hợp để làm bạn với con. Nhưng trong tương lai con phải tìm một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, có thể che mưa chắn gió cho con. Cho nên con phải nhìn xa trông rộng, phải phân biệt rõ ràng chuyện chơi với chuyện tương lai.”
Con gái của ta phải vĩnh viễn đáng yêu như thế. Cho dù tương lai có một ngày nó rời xa vòng tay của ta thì nhất định cũng phải có một người đàn ông chín chắn vững vàng ngăn cản mưa gió cuộc đời cho nó, để nó mãi duy trì sự ngây thơ quý báu này, cả đời không phiền không lo.
Con gái của ta, vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của ta.
Nghe Linh Điệp Thánh Quân nói xong, Vũ Nhu Tử nhìn cha mình đầy kinh ngạc: “A cha, a cha muốn tìm cho gia một người cha khác à?”
Linh Điệp Thánh Quân: “…”
“Gia không cần đâu a cha ơi. Gia chỉ cần một mình a cha là đủ rồi, không muốn có thêm cha dượng nữa đâu.” Vũ Nhu Tử an ủi: “A cha yên tâm đi, gia không muốn tìm cha khác, a cha đừng suy nghĩ nhiều.”
Linh Điệp Thánh Quân: “???”
Cha dượng là cái quái gì?
Sau khi con gái mình ra khỏi nhà thì mạch não càng ngày càng quái dị. Ta sắp sửa không theo kịp tiết tấu mạch não của nó nữa rồi, phải làm sao đây? Ta phải trả lời câu hỏi của con gái thế nào đây?

Lệ Thánh Quân ở phía đối diện nhìn thấy Tống Thư Hàng đang đến gần thì sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.
Nghìn năm đệ nhất thánh là một sự tồn tại cực kì phiền phức.
Bất kể năng lực của hắn như thế nào, chỉ cần ba lần hiển thánh là đủ để chứng minh năng lực gây sự và điểm đặc biệt của hắn.
Còn một xe ba chục Cổ Thánh sau lưng hắn nữa.
Ba mươi Cổ Thánh đứng cùng nhau và thánh ấn của bọn họ mang đến cho người khác áp lực nặng nề.
Tuy Lệ Thánh Quân có thể cảm giác được ba mươi Cổ Thánh này có vấn đề, nhưng cả ba mươi người này đều được Thánh thành không bao giờ thất thủ của Tống Thư Hàng bảo vệ. Khí tức bát phẩm của Thánh Thành tỏa ra mãnh liệt khiến cho Lệ Thánh Quân không thể cảm ứng được trạng thái cụ thể của ba mươi Cổ Thánh kia.
Đặt giả thiết hai phần ba trong ba mươi Cổ Thánh này có vấn đề đi.
Thế mười Cổ Thánh còn lại thì sao?
Thế này thì còn chơi cái khỉ gì?
Hắn chỉ có một thân một mình, thế mà số Huyền Thánh của đối phương thì tính bằng xe! Dù toàn thân hắn có là sắt thép thì cũng không thể đấu một chọi mười được.
Lệ Thánh Quân không tự tin đến thế.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lệ Thánh Quân tiến thoái lưỡng nan. Đánh giáp lá cà thì phần thắng quá nhỏ. Nói lời xã giao “Đi trước một bước”? Hay là quơ quào mấy chiêu rồi đi? Hay đề nghị cạnh tranh hòa bình?
“Không ngờ Bá Tống Huyền Thánh cũng là người của phe các ngươi.” Lệ Thánh Quân bình tĩnh nói, ánh mắt dời đi, không tiếp xúc với mắt của Tống Thư Hàng vì sợ mang thai.
Song hắn lại dùng một pháp khí để giám sát chặt chẽ trạng thái của Tống Thư Hàng, để một khi Tống Thư Hàng phóng ánh nhìn mang thai là hắn có thể lập tức tránh đi.
Khi ánh nhìn mang thai đã phóng ra thì không thể nào tránh né được, chỉ có thể dự đoán trước khi nào Bá Tống Huyền Thánh phóng nó ra để né tránh mà thôi!
Thất Tu Thánh Quân bình tĩnh nói: “Dù sao chúng ta cũng chỉ là Huyền Thánh mới tấn thăng, nếu muốn tranh cướp Thiên Cương với các tiền bối thì không thể không họp đoàn được. Bởi vậy nên ta mới hợp tác cùng Bá Tống Huyền Thánh.”
“Ta không tranh Thiên Cương với các ngươi, đừng có tính cả ta vào.” Yêu Mộng Thánh Quân liếm khóe môi: “Nhưng ta rất có hứng thú với Bá Tống Huyền Thánh.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Vậy thì chúng ta hãy đấu bằng bản lĩnh đi.” Lệ Thánh Quân ung dung nói: “Ai cướp được thì Thiên Cương thuộc về người đó. Thiên Cương chỉ là khởi đầu, phía sau còn nhiều thứ tốt đáng để mọi người thu hoạch hơn. Chắc các ngươi không muốn kiệt sức vì tranh cướp Thiên Cương chứ?”
Tất cả mọi người đều là Huyền Thánh, không gặp lúc này thì gặp lúc khác, cần gì phải vì một cái Thiên Cương mà gây sự với nhau.
“Ta cũng đồng ý, mỗi người phải cạnh tranh bằng thủ đoạn của mình. Nhưng làm thế nào để xác định việc ‘cướp được’ đây?” Thất Tu Thánh Quân nắm chặt Cửu Tu Phượng Hoàng đao: “Chỉ cần cầm Thiên Cương trong tay là được? Hay phải cất Thiên Cương vào pháp khí càn khôn của mình mới được?”
Thiên Nhân Huyền Thánh: “Chút cha chút chít!”
“Vậy ai cất nó vào pháp khí càn khôn của mình trước thì tính là của người đó, được không?” Yêu Mộng Thánh Quân đề nghị: “Vì chỉ cầm trong tay thôi thì chưa dám chắc. Để ta làm trọng tài cho.”
“Ta đồng ý.” Lệ Thánh Quân lắc lắc mái tóc dài: “Yêu Mộng đạo hữu hãy nể mặt mái tóc dài xinh đẹp và tình thế lấy ít địch nhiều của ta, làm trọng tài phải ưu ái ta nhé.”
“Nếu đạo hữu để đầu trọc thì ta còn xem xét ưu ái cho.” Yêu Mộng Thánh Quân liếm môi dụ hoặc: “Mặt khác, tất cả mọi người, ai có hứng thú với Thiên Cương và cho rằng mình có bản lĩnh thì đều có thể thi triển bản lĩnh của mình. Bất kể là ai, chỉ cần cất được Thiên Cương vào pháp khí càn khôn thì đều được tính!”
“Yêu Mộng Thánh Quân… chịu chơi thật.” Lệ Thánh Quân cười khổ nói.
“Thiên Cương không phải là của bất kì ai trong chúng ta. Ở đây ai cũng có tư cách tranh cướp nó.” Yêu Mộng Thánh Quân nằm nghiêng trên biển vàng của mình, thân là Cổ Vu, tính cách của cô chính là khó đoán như thế đó.
Nhưng không những phải cướp được Thiên Cương, mà còn phải cất nó vào pháp khí càn khôn, đã thế hành động vĩ đại này còn được thực hiện trước mặt một đám Huyền Thánh đang nhìn chằm chằm… Không có dùi kim cương, ai dám ôm đồ sứ!
[Dùi kim cương là một trong hai dụng cụ dùng để sửa chữa đồ sứ vỡ, ý cả câu là nếu không có năng lực thì không thể làm những chuyện vượt quá khả năng của mình]
“Xem ra còn có đạo hữu khác đang che giấu thực lực rồi.” Nói xong, Thất Tu Thánh Quân đột nhiên ra tay, Cửu Tu Phượng Hoàng đao chém ra như chớp.
Hỏa diễm hóa thành phượng hoàng tung cánh che trời, xông thẳng tới Thiên Nhân Huyền Thánh và trận Thiên Nhân dưới chân cô ta.
“Bắt đầu rồi sao?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn Lệ Thánh Quân: “Tiền bối, đắc tội rồi.”
Mắt trái của hắn lóe lên ánh quang kì lạ.
“Má!” Lệ Thánh Quân vội vàng tránh né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận