Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2019: Tống *nguyện vọng được thực hiện* Thư Hàng

Chương 2019: Tống *nguyện vọng được thực hiện* Thư Hàng
Khi nhìn thấy khung thông báo [Mất kết nối Internet] thì Tống Thư Hàng liền biết ngay sắp có chuyện chẳng lành.
Sim có hai vạch sóng nhưng lại không có tín hiệu mạng.
Bình thường những lúc thế này đáng lẽ tim phải đập nhanh, hô hấp dồn dập… Nhưng hiện giờ hắn chỉ còn lại một cái đầu, cơ thể bằng gỗ không thể phối hợp với hắn mà cho tim đập nhanh được.
Trước đây đã từng có người đùa rằng đầu năm nay… Internet chính là đường sống của con người, một khi thiếu Internet thì con người sẽ không thể nào thích ứng được.
Tống Thư Hàng cảm thấy mình nhất định là ngoại lệ.
Internet là đường sống á? Không thể nào, nếu như không có mạng thì hắn vẫn có thể đọc sách, coi cọp sách trong hiệu cho thuê sách vui hơn lên mạng nhiều.
Nhưng đến giờ phút này, hắn đã hoàn toàn hiểu được thế nào là ‘Internet chính là đường sống.
Ngón tay của hắn bấm liên tục trên màn hình điện thoại… Nhưng vẫn không thể kết nối được. Gặp ma rồi, đây là di động đã được cải tiến, dù là ở trong vũ trụ cũng có mạng đấy nhé!
Lúc này, Bạch tiền bối đã phong ấn xong và xoay đầu lại.
“Thư Hàng, phong ấn xong rồi đây này.”
Bạch tiền bối vẫy tay với Tống Thư Hàng:
“Nào, vươn tay ra.”
“Ta tới ngay đây.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn đột nhiên nảy ra một ý, lướt ngón tay, mở tính năng nhắn tin, kéo đến tên Hoàng Sơn tiền bối… Hắn định gửi tin nhắn cho Hoàng Sơn tiền bối, nhờ tiền bối sử dụng chức năng ‘chủ nhóm thu hồi tin nhắn’ để gỡ tin nhắn của hắn.
Ta đúng là cơ trí quá mà!
Ngón tay của Tống Thư Hàng gõ như bay trên bàn phím, chi trong nháy mắt đã viết xong tin nhắn và gửi cho Hoàng Sơn tiền bối.
Gửi tin thành công!
Tuy rằng không có mạng nhưng vẫn có sóng điện thoại.
Bây giờ chỉ cần giữ chân Bạch tiền bối, không thể hắn nhìn điện thoại ngay là được.
Tống Thư Hàng bình tĩnh lại, cất điện thoại đi rồi chạy bước nhỏ tới chỗ Bạch tiền bối, đồng thời giơ tay phải của mình ra.
Trong lúc đang chạy… chuông di động của Bạch tiền bối vang lên.
Bạch tiền bối một tay nhấc’ tâm ma kiếp’ đã bị phong ấn, tay còn lại lấy di động ra nghe máy:
“A lô, Bạch Hạc đấy à, có chuyện gì thế?”
Tống Thư Hàng dừng bước, toàn thân cứng đờ.
Tô thị A Thập Lục giơ tay che mắt lại.
“Bạch tiền bối, nghe nói ngươi định tìm bạn trăm năm trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ à? Ta báo danh trước có được không?”
Giọng nói hưng phấn của Bạch Hạc Chân Quân vang lên.
Bạch tiền bối nghi hoặc hỏi lại:
“Tìm bạn trăm năm?”
Xuất phát từ một loại trực giác của riêng mình, Bạch tiền bối giương mắt nhìn thẳng vào Thư Hàng tiểu hữu.
Thư Hàng tiểu đạo hữu như đang biểu diễn bước đi trong vũ trụ, nhìn có vẻ như đang tiến lên… nhưng thực ra là không ngừng lùi lại.
“Ha ha.”
Bạch tiền bối nheo mắt lại, nở một nụ cười tuyệt đẹp.
“Là Thư Hàng gửi thứ gì lên nhóm à?”
Bạch tiền bối mỉm cười hỏi.
Nhưng đến đây thì Bạch Hạc Chân Quân lại rất có nghĩa khí:
“Không phải, không phải Thư Hàng tiểu hữu. Đây là tin tức ta lấy được từ nguồn tin riêng.”
“Ừm, được rồi, ta biết rồi. Lát nữa nói sau nhé.”
Bạch tiền bối nói.
Sau đó, Bạch tiền bối cúp máy, vẫy tay với Tống Thư Hàng đang ở đằng xa.
Tống Thư Hàng tiểu hữu ở phía xa lúng túng cười ngượng.
“Tới đây đi, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi, ngươi tới nhận lấy tâm ma kiếp bị phong ấn này đi đã.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng liều mình đi tới bên cạnh Bạch tiền bối, run rẩy vươn tay phải ra… giống hệt một tên thổ dân đọc sai ‘Tam Tự Kinh’ sắp bị ăn đòn của Thất Sinh Phù Phủ Chủ vậy.
Bạch tiền bối mỉm cười đưa tâm ma kiếp đã bị phong ấn cho hắn.
Tống Thư Hàng dè dặt nhận lấy tâm ma kiếp.
Phong ấn không có vấn đề gì, tâm ma kiếp cũng sẽ không đột nhiên phá phong ấn thoát ra rồi nhảy lên người hắn.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm, thu ‘tâm ma kiếp’ vào trong thế giới hạch tâm, làm bạn với lôi kiếp. Sau đó hắn lại len lén liếc Bạch tiền bối một cái.
“Đi thôi.”
Bạch tiền bối nhấc Lưu Tinh kiếm lên, xoay người thật thần thái, trở lại pháp khí phi kiếm khổng lồ.
Tống Thư Hàng thộn mặt ra.
Chỉ thế thôi à?
Không có xoắn ốc thăng thiên? Không có du lịch vũ trụ với tốc độ siêu thanh? Không có xoay tròn kiểu gió lốc? Không có những trừng phạt đáng sợ khác ư?
Bạch tiền bối đây là đã tha thứ cho ta sao?
Tống Thư Hàng ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Có thể vì sắp được nếm thử ‘thiên kiếp kho tàu’ và ‘tâm ma kiếp Sashimi’ nên hôm nay tâm trạng của Bạch tiền bối rất tốt. Một khi tâm trạng của hắn mà tốt thì rất nhiều chuyện nhỏ đều được ngó lơ.
Hôm nay rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng hiểu giỏi trù nghệ là chuyện quan trọng cỡ nào rồi.
“Ta đến đây, Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng mỉm cười xán lạn, hắn vẫy tay với A Thập Lục:
“Thập Lục, Quy tiền bối, chúng ta đi thôi.”
“Ta cược rằng Thư Hàng tiểu hữu không sống qua đêm nay.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói.
Quy tiền bối nghiêm mặt phản bác:
“Đừng nói những lời xui xẻo như thế, ta cược hắn… ít nhất có thể sống đến chiều nay.”
Tô thị A Thập Lục bỏ bàn tay đang che mắt ra rồi rơi vào trầm tư.
Bạch long tỷ tỷ nói bên tai cô:
[Phản ứng của Bạch Thánh kỳ lạ quá, nói không chừng Bạch Thánh thật sự đang muốn tìm bạn trăm năm cũng nên?]
A Thập Lục lắc đầu.
Sau đó cô cưỡi lên bảo đao, đuổi theo Tống Thư Hàng.
Sau khi tất cả mọi người trở về pháp khí phi kiếm khổng lồ, pháp khí phi kiếm khởi động lần nữa, bay về hướng ‘thông đạo thú giới’.
Về phần bãi chiến trường còn sótlại sau độ kiếp thì cứ để cho thầy trò Đinh Cam tự xử lý.


Trong một phòng bao ở khu Giang Nam.
Ba Tống, mẹ Tống và bạn bè lại ngồi xuống tám chuyện trời nam đất bắc.
Do pháp thuật của Sở các chủ, tất cả mọi người vô thức bỏ qua hình ảnh ‘hiện tượng lạ’ bên ngoài cửa sổ vừa nãy.
Ấn tượng lưu lại trong đầu ba mẹ Tống là [Tống Thư Hàng lại bay lên trời rồi] và hai cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng sau đó.
.
Ba Tống và mẹ Tống liếc nhau, trong mắt hai vợ chồng đầy vẻ ăn ý.
***********
Pháp khí phi kiếm tiến lên phía trước với tốc độ cực nhanh.
Bạch tiền bối đổi chế độ phi hành thành ‘lái tự động’, không cần người điều khiển cũng có thể đến được thú giới an toàn.
Như thế thì hắn có thể nghỉ ngơi một lát.
Bạch tiền bối đan chéo hai tay, chống ở dưới cằm.
Hai mắt của hắn vẫn sáng ngời, lấp lánh như những vì sao.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra… hắn đã thất thần rồi.
Bên trong khoang pháp khí phi kiếm.
Quy tiền bối đang bổ sung tri thức tu luyện cho Thông Nương.
A Thập Lục ngồi dự thính cùng Tống Thư Hàng.
Bên cạnh Tống Thư Hàng không bao giờ thiếu Kiếp Tiên giảng bài và Trường Sinh Giả giảng pháp.
Khi Quy tiền bối nghiêm túc giảng bài thì nội dung bài giảng vô cùng tinh diệu… Năm đó Bắc Phương Đại Đế dạy dỗ nó thế nào thì nó lại dạy cho Thông Nương như thế.
Tống Thư Hàng nghe như si như mê.
Đột nhiên có một cơn gió cát thổi qua mặt hắn.
Trong cơn gió nóng bỏng mang theo mùi vị của sa mạc.
“Ớ?”
Tống Thư Hàng ngẩn ra.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra không biết từ lúc nào mình lại xuất hiện trên một sa mạc.
“Nơi này…”
Là ‘thực tại ảo’ của Bạch tiền bối – Sa mạc nóng bỏng mà?
“Bạch tiền bối lại thất thần nữa rồi à?”
Tống Thư Hàng ảo não xoa huyệt thái dương.
Sa mạc đến rồi, vậy tiếp theo là đến lượt bạch mã và thiếu niên áo xanh xuất hiện chứ nhỉ?
Leng keng~
Tiếng nhạc ngựa vui tai vang lên.
“Hay lắm.”
Tống Thư Hàng nói… Vốn hắn còn định tìm cơ hội vào sa mạc nóng bỏng của Bạch tiền bối một lần nữa. Không ngờ nguyện vọng lại thành hiện thực nhanh như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận