Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1099: Ta Phiền Não Cái con khỉ Ấy!

Chương 1099: Ta Phiền Não Cái con khỉ Ấy!
Bà xã trên mạng của Đậu Đậu chạy đến đại học Giang Nam tìm ta, ta phải làm sao đây, online chờ gấp.
Sở Sở chớp mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Học kỳ này cô đã học lớp mười hai, học kỳ sau sẽ thi vào đại học, mục tiêu đương nhiên là thi vào đại học Giang Nam.
Hôm nay cô cố ý xin nghỉ, chạy đến đại học Giang Nam gặp Đậu Đậu. Cô muốn xem thử có phải Đậu Đậu ở đại học Giang Nam thật hay không.
Cô rất may mắn, chẳng mấy chốc đã tìm được Đậu Đậu.
Đậu Đậu trông còn đẹp trai hơn cả trên mạng, cỏn bảnh hơn lúc đóng Cao Thăng sư huynh nữa. Cảm giác nhìn thế nào cũng không chán, mỗi góc độ đều rất có khí chất, còn đẹp hơn mấy ngôi sao gì gì đó mà bạn của cô hâm mộ nữa.
Chỉ là giọng của Đậu Đậu nghe cứ là lạ thế nào ấy…
Tống Thư Hàng lúng túng sờ mũi, phát hoảng khi bị cô bé kia nhìn chằm chằm.
“Một mình em chạy tới đại học Giang Nam à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Dạ.”
Sở Sở gật đầu:
“Có điều không phải em lén chạy đến, em đã nói với ba là muốn đến khu Giang Nam gặp bạn, ba em cũng đồng ý.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Ba của cô bé này thoáng tới vậy à? Có phải ba ruột không thế?
Rắc rối nhất chính là phải giải thích quan hệ giữa mình và Đậu Đậu với cô bé này thế nào đây?
Từ mặt lý trí mà nói, thì kể thẳng ra với cô là tốt nhất. Nếu không, một lời nói dối cần dùng nhiều lời nói dối hơn nữa bù vào, đến lúc đó sẽ càng rắc rối hơn.
Nhưng vấn đề là, Đậu Đậu là một con chó. Hắn phải nói chuyện của Đậu Đậu với em gái này thế nào đây?
Kỳ thật, kẻ chơi game cùng em bao lâu nay chính là một con chó Kinh Ba nho nhỏ rất đáng yêu. Em gái này sẽ phát điên mất.
“Ngồi xuống trước đi.”
Tống Thư Hàng nhích sang bên cạnh, cho Sở Sở ngồi xuống trước.
“Dạ.”
Sở Sở cười ngọt ngào, ngồi xuống kế bên Thư Hàng, hai tay vặn xoắn lại với nhau, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.
“Này, Thư Hàng… cô bé này là ai vậy? Không phải mày đang hẹn hò với cô giáo Tô à?”
Cao Mỗ Mỗ tới gần Tống Thư Hàng, ghé vào lỗ tai hắn hỏi nhỏ.
Lẽ nào thằng Tống Thư Hàng này muốn bắt cá hai tay à?
“Nói ra thì dài dòng lắm, chuyện này không phải do tao, lát nữa tao sẽ giải thích cho bọn mày hiểu.”
Tống Thư Hàng đau đầu xoa huyệt thái dương.
“Đậu Đậu, anh không muốn em đến đây sao?”
Sở Sở thấy vẻ mặt phiền nào của Tống Thư Hàng thì rụt rè hỏi lại. Trong đầu cô lập tức nhớ tới mấy câu chuyện yêu đương máu chó trên mạng.
“Không, không phải chuyện này.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Chờ chút….
Mình đau đầu cái con khỉ ấy!
Đây là chuyện của Đậu Đậu mà? Vì sao mình phải xoắn xuýt thay nó cơ chứ?
Mình cũng không phải Đậu Đậu, người đi tán gái trên mạng cũng chẳng phải mình. Chuyện tình cảm của mình còn đang rối nùi đây này, làm gì có thời gian giải quyết chuyện tình cảm thay cho Đậu Đậu chứ?
Phải giải thích và ứng phó với em gái Sở Sở thế nào là chuyện của Đậu Đậu mới đúng.
“Kỳ thật chuyện này nói ra rất dài dòng, Sở Sở em chờ một chút, anh gọi điện thoại.”
Tống Thư Hàng nói.
“Dạ.”
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Thư Hàng lấy di động ra, mở danh bạ, sau đó tìm và bấm gọi cho Đậu Đậu.
Nghe nói bây giờ Đậu Đậu đang bị Hoàng Sơn Chân Quân chốt lại, mong là có thể gọi được cho nó!
Rất may mắn… điện thoại của Đậu Đậu đã gọi được.
“Gâu, quỷ chết bầm, gọi cho ta làm gì thế?”
Giọng của Đậu Đậu phát ra từ di động.
Tống Thư Hàng:
“...””
Đậu xanh, quỷ chết bầm là cái xưng hô gì thế hả?
“Ê? Này? Không nói lời nào là sao? Bỏ điện thoại trong túi nên bị ấn nhầm nút gọi rồi hử?”
Đậu Đậu la lên.
Tống Thư Hàng:
“Không, không có gọi nhầm đâu. Ta chỉ đang câm nín trước xưng hô quái dị của ngươi dành cho ta thôi.”
“Không phải ta đang luyện tập sao… Vì phản kháng Hoàng Sơn ngu ngốc gả ta ra ngoài, nên gần đây ta đang tập xem phải làm sao để tạo ấn tượng xấu nhất ngay khi vừa gặp mặt ấy mà.”
Đậu Đậu lấy làm đắc ý.
Tống Thư Hàng:
“Ta cảm thấy ngươi không cần luyện tập làm gì đâu, chỉ cần dựa vào bản năng của ngươi thì bảo đảm có thể để lại ấn tượng đầu tiên tồi tệ nhất cho người ta rồi.
“Thế hử? Ta lợi hại như vậy sao? Ha ha ha ha, thật là ngại quá đi hà.”
Đậu Đậu cười nói.
Tống Thư Hàng đau răng:
“Không phải ta đang khen ngươi đâu.”
“Hứ, đáng ghét, người ta ngượng quá đi hà.”
Đậu Đậu nói
Tống Thư Hàng sởn hết cả gai ốc:
“Đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
“Gâu, gọi điện thoại cho ta có chuyện gì thế?”
Đậu Đậu hỏi.
“Sở Sở tới rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Gì cơ?”
Đậu Đậu ngẩn người.
“Sở Sở tới đại học Giang Nam tìm ta, giờ đang ngồi bên cạnh ta.”
Tống Thư Hàng lặp lại:
“Bây giờ ngươi tự nói chuyện với cô ấy đi nhé?”
Đậu Đậu:
“...””
“Việc anh đây có thể giúp ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi. Kế tiếp, tự ngươi nói chuyện rõ ràng với Sở Sở đi, cũng giải thích mọi chuyện với cô ấy luôn đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn đưa điện thoại cho Sở Sở đang mang lấy làm khó hiểu ở bên cạnh.
“Đây, nói chuyện với Đậu Đậu đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Sở Sở ngu người:
“Nói chuyện với Đậu Đậu? Vậy anh là ai?”
“Anh không phải Đậu Đậu.”
Tống Thư Hàng cười ôn hòa nói.
Sở Sở há to miệng, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy vẻ khiếp sợ và không dám tin.
“Thực ra, Đậu Đậu… có bộ dạng rất giống anh. Nên thường có người nhận nhầm anh với nó.”
Tống Thư Hàng cười ha ha nói.
Dù sao thì con chó ngốc Đậu Đậu còn chưa hóa hình, chờ khi nó đến ngũ phẩm thì bảo nó chú ý một chút, biến thành dáng vẻ hao hao với hắn thì sẽ không thành vấn đề.
“Là như vậy ư?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đỏ bừng lên, sau đó cô nhận lấy điện thoại của Tống Thư Hàng, rụt rè hỏi thử:
“Đậu Đậu?”
“Gâu, là anh đây, bà xã.”
Giọng nói quen thuộc của Đậu Đậu truyền ra từ di động.
m thanh này, giọng điệu này, không sai… Đây mới là Đậu Đậu mà cô biết.
Nhưng cái anh Tống Thư Hàng ở đại học Giang Nam là sao đây?
“Bã xã, em tìm một chỗ yên tĩnh đi, anh và em nói chuyện riêng. Cách cái tên Tống Thư Hàng kia xa một chút, đừng để hắn nghe được.”
m thanh của Đậu Đậu vang lên.
Tống Thư Hàng:
“...””
“Dạ.”
Sở Sở gật đầu, sau đó cô đứng lên, gật đầu xin lỗi với Tống Thư Hàng rồi mới chạy ra khỏi phòng học.
Sau khi nhìn cô gái nhỏ rời đi, Tống Thư Hàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Này, Thư Hàng… cô bé vừa rồi có quan hệ gì với mày vậy?”
Đám người Thổ Ba tò mò hỏi.
“Là người mà bạn tao cua trên game online.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
“Cái gì? Em gái hẹn hò trên game online mà lại có chất lượng cao như vậy à?”
Thổ Ba trừng to mắt:
“Game gì thế?”
“Tao cũng không rõ lắm, tao cũng không chơi cái game đó.”
Tống Thư Hàng nhún vai.
“Vậy sao cô bé ấy lại chạy đến đại học Giang Nam tìm mày?”
Cao Mỗ Mỗ nhướng mày:
“Trong đó nhất định có gian tình.”
“Tổ sư mày.”
Tống Thư Hàng nói:
“Thực ra đây cũng là chuyện làm tao phiền não. Thằng bạn kia của tao khá dị, lúc em gái này hỏi nó trông thế nào thì nó lại gửi hình của tao cho em gái đó.”
Cao Mỗ Mỗ:
“...””
Thổ Ba:
“...””
Dương Đức:
“...””
Bạn học Hùng Đổng Hoa bên cạnh:
“Đậu má, cho tao xin một tá bạn bè như vậy đi!”
Vì sao cậu ta lại không gặp được loại bạn thân nghĩ đến hạnh phúc cả đời cho bạn mình, tán gái giúp bạn mình như thế chứ?
“Người bạn kia của mày còn thiếu đồng đội hay vật trang sức gì không?”
Thổ Ba nghiêm túc nói:
“Bảo nó lần sau mà chơi game thì gửi hình của tao đi! Gửi luôn địa chỉ nhà tao cũng được, tao thật sự không ngại đâu.”
Dương Đức:
“Thư Hàng, chúng ta là bạn bè đúng không?”
“Mày muốn nói cái gì đây?”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật.
“Nếu chúng ta đã là bạn tốt thì bạn bè của mày cũng là bạn bè của tao ha.”
Dương Đức vỗ ngực nói:
“Anh đây có một bộ ảnh nghệ thuật trông đặc biệt ngầu lòi. Mày giúp tao gửi cho bạn mày làm tư liệu sống đi, lần tới khi cần gửi ảnh chụp cho em gái nào thì bảo nó cứ gửi hình của tao. Tao trao toàn quyền luôn đấy, không thu phí bản quyền đâu.”
“Bọn mày vã tới vậy à?”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
“Mày có cô giáo Tô rồi, sao có thể hiểu được nỗi khổ của đám FA bọn tao chứ? Gần đây muốn tìm một người đẹp khó như lên trời ấy.”
Thổ Ba cảm thán.
“Thật ra vừa gặp thì tao đã yêu Bạch Hạc rồi.”
Dương Đức nhếch miệng nói:
“Mấy ngày nay mỗi khi nhớ lại là tao lại thấy bạn Bạch Học có nét đẹp phi cmn giới tính ấy, hơn nữa trên người ẻm còn có loại cảm giác ấm áp như thiên sứ vậy. Thư Hàng, mày thấy nếu tao tỏ tình với ẻm thì sẽ thế nào?”
Dương Đức lại thích Bạch Hạc Chân Quân á?
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy hài hước thế nào ấy…
Được rồi, Bạch Hạc tiền bối hình thái thiên về phái nữ quả thực rất cute. Dương Đức thích cô cũng không có gì lạ. Dù sao thì con trai đều là đám yêu bằng mắt, thích cái đẹp đã là bản năng rồi.
“Khụ, nếu như mày tỉnh tò với ẻm thì có lẽ sẽ bị ẻm đánh bẹp cớt đấy.”
Tống Thư Hàng nói:
“Bởi vì ẻm đã có người thương rồi.”
“Đậu xanh, là ai thế? Nói cho tao biết tình địch của tao là ai đi!”
Thổ Ba nói.
Tống Thư Hàng:
“...””
Không phải Dương Đức thích Bạch Hạc sao? Thổ Ba mày nhảy vào làm cái quần gì thế?
“Bạn học Bạch Hạc đã có người thương ư? Trúa ơi, không phải đấy chứ.”
“Đừng mà, nữ thần mới của tao đã có người thương rồi ư?”
“Tàn nhẫn quá đi, rõ ràng bạn Bạch Hạc vừa chuyển trường tới thôi mà, tao vừa yêu mà đã thất tình ngay và luôn rồi ư.”
Lại có một đám bạn học kêu rên.
Tống Thư Hàng:
“...””
Người thầm thích Bạch Hạc tiền bối nhiều như vậy cơ à?
“Nói nghe xem, rốt cuộc là bạn Bạch Hạc thích ai thế?”
Cao Mỗ Mỗ tò mò hỏi.
“Bọn mày đều biết cả, nam chính trong Trận Chiến Mạt Pháp đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Dương Đức:
“Thánh thần thiên địa ơi, tim tau đau quá man.”
Chỉ cần nghĩ tới chàng trai như trích tiên nơi phàm trần kia, cái loại tồn tại đẹp đến phi nhân loại kia thì cậu ta đã hết hy vọng luôn. Tình địch thế này thì đúng là bít cửa rồi.
“Lão Tống, vậy em Thi có bạn trai chưa?”
Lúc này, một âm thanh vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
“Đậu móa!”
Tống Thư Hàng nói, cầm thú cỡ này cơ á?
Bé Thi còn nhỏ như vậy mà cũng có đứa muốn xuống tay với cô nhóc à?
Có tin hắn báo chú công an không.
“Chấm mút trước ba năm, tử hình cũng không lỗ!”
Giọng phía sau lại nói tiếp.
“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm.”
Lại có người nói hùng hồn hơn.
“Chỉ cần nuôi mấy năm thì em Thi tuyệt đối không thua gì bạn Bạch Hạc đâu.”
“Cam sành lột vỏ còn chua, thương em còn nhỏ anh cua để dành, mắc công mai mốt lại có cả đống thằng giành giật với mình.”
Tống Thư Hàng:
“...””
Bạn cần đăng nhập để bình luận