Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2697: Ngươi biết quá nhiều rồi, cần phải diệt khẩu

Chương 2697: Ngươi biết quá nhiều rồi, cần phải diệt khẩu
Thiên Đế vô cùng nhạy cảm đối với giọng nói này, đối với cô giọng nói này cũng giống như âm báo thức ‘tít tít tít ~ tít tít tít ~” vào mỗi buổi sáng với người bình thường vậy.
Tuy rằng giọng nói này vì đau đớn mà vặn vẹo nhưng chỉ vừa nghe Thiên Đế đã nhận ra ngay, đây là giọng của Tống Thư Hàng.
Vấn đề là, tại sao Tống Thư Hàng lại xuất hiện ở đây!
Phải biết rằng để đề phòng tên chuyên gây họa Tống Thư Hàng đến đảo thần bí quấy rối kế hoạch truyền ngôi Thiên Đế của mình, cô đã bố trí từ sớm, tranh thủ sắp xếp Tống Thư Hàng ở thật xa.
Hơn nữa trước khi xác nhận truyền ngôi, cô còn cố ý theo dõi trạng thái của Tống Thư Hàng, bây giờ bản thể của hắn bị treo trên đại thụ ở Mộng Giới, phân thân thì ở thế giới thiên kiếp, Tống U U phân thân lại ở thế giới ma hải Cửu U, phân thân bọc thép bị phong ấn ở mặt trời nhỏ của mình.
Vì thế, tại sao Tống Thư Hàng lại xuất hiện ở đây?
Chẳng dễ dàng gì ta mới sắp xếp cho ngươi đi thật xa, tại sao ngươi vẫn xuất hiện chứ?
[Tình huống này… lại nhập mộng rồi à?]
Lúc này, giọng nói buồn rầu của Tống Thư Hàng vang lên:
[Nhưng tiết tấu lần này không đúng, làm gì có lần nào vừa vào đã chịu hình phạt đau đớn đâu? Đau đầu quá… hít thở sau, hít thở sâu, ta cần một chút thời gian để thích ứng với cơn đau này.]
Thiên Đế: “…”
Kim Quái áo trắng:
“Đau đau đau…”
Một lúc sau.
[A, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều rồi. Cũng may trong kho dữ liệu của ta có loại hình đau đớn tương tự, chỉ cần thích ứng một chút, đau đớn thế này chỉ là chuyện vặt với ta thôi.]
Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên lần nữa, giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo.
Kim Quái áo trắng:
“Đau đau đau…”
Vị đại lão không biết tên đang đau đớn này, nguyên lý chịu đựng đau đớn của ngươi là gì thế, có thể phân tích cho ta biết không? Để ta được xuất sắc như ngươi, nhanh chóng thích ứng với cơn đau nổ đầu này!
Thiên Đế: “…”
Lúc này Thiên Đế đã nhạy cảm phát hiện ra, giọng nói của tên Tống Thư Hàng này không phải Tống Thư Hàng của ‘hiện tại’ mà chắc là Tống Thư Hàng của ‘tương lai’!
Cô am hiểu thời gian chi đạo nên phát hiện ra trạng thái không ngang bằng của trục thời gian thuộc về tên Tống Thư Hàng này.
Lúc này trong lòng Thiên Đế vô cùng suy sụp, tinh thần sụp đổ đến nơi rồi.
Cô ngàn phòng vạn ngăn, nhưng lại không đề phòng được Tống Thư Hàng đến từ tương lai!
Cô đã cố gắng sắp xếp để Tống Thư Hàng của hiện tại không thể nhúng tay vào cơ hội truyền ngôi của mình, nhưng thật không ngờ Tống Thư Hàng tương lai lại sử dụng một cách nào đó mà vượt qua thời gian, đến được hiện tại, nhập vào người Kim Quái áo trắng.
[Suỵt ~ để ta xem xem, lần này ta nhập mộng vào ai? Tại sao ta đang bế quan yên lành lại tự nhiên nhập mộng chứ? Không có cơ hội để kích hoạt gì mà.]
Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên lần nữa.
“Tống tiền bối… ngươi đúng là oan gia của trẫm mà!”
Thiên Đế không nhịn được mà nói.
[Nhìn trời, Thiên Đế, là cô à!]
Giọng nói của Tống Thư Hàng đầy kinh ngạc:
[Cô phát hiện ra ta ư?]
Thiên phú nhập mộng này rất tiện lợi, nhưng đôi lúc nhập mộng tiếp xúc với một số đại lão, rất dễ bị đối phương bắt được tại chỗ.
Thiên Đế gật đầu:
“Ừm.”
Thân là ‘nhân vật chính của lễ truyền ngôi’, lúc này Kim Quái áo trắng lại trở thành nhân vật phụ đứng xem, hắn thộn mặt ra: “???”
Tống tiền bối? Tống tiền bối của Thiên Đế? Đây là một vị đại lão nào đó của thời kỳ viễn cổ ư?
Có thể được Thiên Đế cao ngạo tôn xưng một tiếng ‘tiền bối’, rốt cuộc vị Tống tiền bối này có lai lịch gì?
Còn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, tại sao hắn cứ cảm thấy giọng nói của Tống tiền bối này có hơi quen tai thế nhỉ?
[Ừm… thực ra ta đang nghiêm túc bế quan, cứ bế cứ bế nên có lẽ ngủ quên mất. Lần này ta đến đây hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, thế nên Thiên Đế Tiên Tử à, chi bằng cô cứ coi ta như không khí, không nhìn thấy nhé?]
Tống Thư Hàng nhỏ giọng đề nghị
“Coi như không khí không nhìn thấy? Tống tiền bối, ý của ngươi là bảo ta xem ngươi rắm à?”
Thiên Đế hơi tựa người ra sau, hai đóa hoa sen lớn xuất hiện trong không trung, đỡ lấy cơ thể của cô tựa như một chiếc ghế.
Tống Thư Hàng: […]
“Ngươi là ai?”
Đúng lúc này, Kim Quái áo trắng đau đớn hỏi. Hắn muốn hỏi thân phận của Tống Thư Hàng, nếu như có thể, hắn muốn thỉnh giáo bí quyết ‘chịu đựng đau đớn’.
[Đạo hữu đừng hoảng, ta chỉ là Tống vô danh tình cờ đi ngang qua thôi, đạo hữu coi như không nhìn thấy ta là được.]
Thiên Đế đáp, tất cả những người có quan hệ với Thiên Đế đều là một phiền toái lớn tiềm tàng, hắn không muốn để lộ thân phận của mình.
“Tống vô danh?”
Gương mặt của Kim Quái áo trắng đau đớn đến vặn vẹo.
“Tống tiền bối khiêm tốn quá, trong chư thiên vạn giới này, ai dám nói ngươi là vô danh cơ chứ?”
Thiên Đế nhếch miệng.
Ni cô Cửu Đăng bên ngoài kết giới nhìn Thiên Đế và đại tiền bối như nhìn một đàn khỉ, rõ ràng chỉ có hai người nhưng Thiên Đế và đại tiền bối cứ làm như đang nói với người thứ ba vậy.
Nhưng cô nhìn hồi lâu mà không tìm được kẻ thứ ba có thể đang tồn tại kia.
[À mà Thiên Đế Tiên Tử đang làm gì vậy? Tại sao ta vừa đến đây mà đã đau đầu dữ dội thế này?]
Giọng nói của Tống Thư Hàng lại vang lên, hắn có cảm giác Thiên Đế đang mưu hại mình.
Thiên Đế lắc đầu đáp:
“Chỉ có chuyện này là ta không muốn để Tống tiền bối biết.”
Cô vừa dứt lời, giọng nói của Tống Thư Hàng lại vang lên lần nữa:
[Đợi đã… tin tức khổng lồ này là gì, trường sinh chi đạo ư?]
Thiên Đế: “…”
Kim Quái áo trắng: “!!!”
“Mệt não quá Tống tiền bối.”
Thiên Đế đau hết cả đầu:
“Sự xuất hiện của ngươi lần này đúng là không thích hợp chút nào.”
[Đợi đã, giọng nói vừa rồi của ta là ‘suy nghĩ trong lòng’, không nói ra miệng mới đúng chứ. À đúng rồi… ta đang ở trạng thái đặc biệt. Ơ khoan đã nào, hình như ta có đầu mối rồi, ta cảm thấy có một phần trí nhớ trong đầu đang được kích hoạt.]
Giọng nói của Tống Thư Hàng lại vang lên.
Một lúc sau.
Đảo thần bí, ký ức bị phong ấn, đại tiền bối thích thỏ, túi thu nhỏ một tấc… những trí nhớ ngắt quãng đó hiện lên. Suýt nữa Tống Thư Hàng quên mất mình còn có những ký ức bị phủ bụi như thế.
Thực ra với quan hệ xã giao của Tống Thư Hàng, muốn giải trừ phong ấn ký ức không phải là chuyện khó, có điều do giao hẹn nên hắn vẫn không chủ động giải trừ phong ấn này, cùng lắm chỉ là sau khi chịu một vài kích thích, trong não hải hiện lên một vài hình ảnh mà thôi.
Mà bây giờ phần ký ức phủ bụi này dường như được mở ra, các hình ảnh liên tục hiện lên.
Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng phát hiện ra đối tượng nhập mộng của mình là chủ nhân của đảo thần bí, chính là vị đại tiền bối thích thỏ, lúc nói chuyện thích đọc theo bản thảo vô hình kia!
Có lẽ phong ấn ký ức chính là bước ngoặt khiến hắn kết nối với vị đại tiền bối ấy trong lần nhập mộng này.
[Nói cách khác, nơi này là đảo thần bí à? Như thế cũng không cách thời gian của ta xa lắm nhỉ? Thiên Đế cô có kế hoạch lớn ở đảo thần bí à?]
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tống tiền bối, ngươi biết nhiều quá rồi.”
Thiên Đế xoa huyệt thái dương, nói với vẻ nghiêm túc:
“Lần này, ta nhất định phải diệt khẩu ngươi á!”
Tống Thư Hàng: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận