Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2487: Côn Vương Tiền Bối Là Một Vị Tiền Bối Mà Ta Tôn Kính

Chương 2487: Côn Vương Tiền Bối Là Một Vị Tiền Bối Mà Ta Tôn Kính
Côn Vương lúc này đã không còn hy vọng gì nữa.
Tuyệt vọng lớn nhất đời người chính là… lúc ngươi cho rằng mình còn hy vọng, hy vọng lại tự tay dùng tư thế tàn nhẫn nhất đẩy ngươi vào vực sâu tuyệt vọng. Bến bờ của hy vọng mới là tuyệt vọng tàn khốc nhất.
Lúc đôi tay nhỏ bé kia của Tạo Hóa Tiên Tử trang trọng nhận lấy trứng Côn Vương từ tay Uyên Tử, Côn Vương lập tức biết mình đi đời trứng rồi. Ý ngay trên mặt chữ, nó… đi, đời, trứng, rồi.
“Là ~ là ~ ngốc ~” Tạo Hóa Tiên Tử vui vẻ cầm trứng Côn Vương, giơ nó lên cao. Tựa như vận động viên nhận được huy chương vàng, khoe giải thưởng của cô cho người đời xem.
Đối diện, Kiếp Tiên Uyên Tử vẫn mặt không biểu cảm, đẹp trai bức người, lẳng lặng giữ gìn niềm vui của Tạo Hóa Tiên Tử.
Tống Thư Hàng hai tay chống cằm. Mất đi hai tay chống đỡ từ Tạo Hóa Tiên Tử, đầu hắn có chút không trụ nổi, dường như sẽ rớt từ trên cổ xuống bất kỳ lúc nào.
Vẫn duy trì động tác hai tay chống cằm giả moe khá mắc ói đó, Tống Thư Hàng nhìn Côn Vương, mỉm cười nói: “Muốn đi cuối cùng cùng sẽ đi…”
“Muốn lưu lại cuối cùng cũng sẽ trở về.” Mỹ nhân rắn công đức nhanh chóng cướp lời thoại của Tống Thư Hàng, mỗi lần cô cướp lời thoại đều là cướp bóng tinh chuẩn, chưa từng sẩy tay!
Tạo Hóa Tiên Tử giơ trứng Côn Vương, tiếp tục mở miệng hát: “A ~ duyên phận ~ chính là thứ ~ kỳ diệu vậy đấy.”
“Tống tiền bối, chưa từng luyện lời thoại này, ta phải tiếp lời kiểu gì đây?” Vũ Nhu Tử da đen nhỏ giọng hỏi.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta cũng không biết phải tiếp lời thế nào!
Lúc này, tia chớp màu trắng sau lưng do bạch long tỷ tỷ biến thành hạ xuống, cô cũng làm một cú drift hoàn mỹ, treo long thể lên cổ Tống Thư Hàng.
Suýt chút nữa làm bay luôn cả đầu của Tống Thư Hàng!
Tống Thư Hàng cố gắng ổn định cổ và tư thế ngồi của mình, cười nói: “Xem này, bạch long tỷ tỷ. Côn Vương còn tự mình đưa tới cửa cơ đấy.”
Bạch long tỷ tỷ nhìn trứng Côn Vương giơ cao trong tay Tạo Hóa Tiên Tử, thở dài: “Nếu biết trước nó sẽ tự đưa tới cửa, ta cũng không cần đuổi theo làm gì cho mệt.”
“Không có kim long khăn quàng cổ một đường đuổi theo, nói không chừng Côn Vương đã trốn đến vị diện khác lâu rồi. Cho nên, lần này kim long khăn quàng cổ tiên tử lập công lớn rồi.” Sợi tóc ngố Sở các chủ an ủi.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Bên cạnh, bốn vị Kiếp Tiên Nho gia tiến lên, bắt lấy Uyên Tử mặt không biểu cảm, đẹp trai bức người.
Mặc dù vẫn không cách nào tra ra được ‘Côn Vương’ trong cơ thể Uyên Tử, nhưng sự thật đã chứng minh trong thân thể Uyên Tử có vấn đề.
Bọn họ cần dẫn Uyên Tử vào thế giới Kim Liên, tiến hành trị liệu hoàn thiện cho hắn.
“Bá Tống đạo hữu, bọn ta cần tiến hành kiểm tra toàn diện hơn cho Uyên Tử. Gặp lại trong thế giới Kim Liên nhé!” Nhị ngốc ngốc Ôn Tử lên tiếng.
“Chư vị sư huynh nếu cần giúp đỡ xin phóng tín hiệu cho ta bất cứ lúc nào. Một mũi tiễn xuyên mây, chân trời góc bể sẽ gặp lại!” Mỹ nhân rắn công đức phát ra một đoạn lời thoại phim cổ trang, trả lời thay Tống Thư Hàng.
Bốn Kiếp Tiên Nho gia không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng.
“Ừm, ý ta là vậy đấy.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Bốn Kiếp Tiên Nho gia mỉm cười, kéo Uyên Tử vào thế giới Kim Liên.
Dù là lúc bị bốn sư huynh đệ kéo đi, Uyên Tử vẫn duy trì tư thế anh tuấn, người đàn ông anh tuấn đến trong xương, cho dù bị vác đi thì khí chất cũng không giảm.
Côn Vương: “…”
Nó trơ mắt nhìn thân thể Uyên Tử bị mang đi, lại bất lực không làm được gì.
“Lại nói, Thư Hàng ngươi định xử lý quả trứng Côn này thế nào? Phiu phiu ~” Sợi tóc ngố Sở các chủ hỏi, âm tiết quái dị cuối cùng kia khẳng định không liên quan đến thổi bong bóng nước.
Bạch long tỷ tỷ gật đầu phụ họa: “Trước kia ta từng ăn Côn Bằng, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là chưa từng ăn trứng Côn.”
“Bởi vì Côn không sinh trứng.” Xích Tiêu kiếm tâm ma hữu nghị nhắc nhở, người ta đẻ con, đương nhiên không có trứng Côn rồi.
“Cho nên quả trứng Côn này mới quý giá.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Côn Vương giữ yên lặng, không dám lên tiếng.
Tống Thư Hàng xoa cằm, bắt đầu trầm tư.
Nói thật, Tống Thư Hàng cũng chưa nghĩ ra nên xử lý Côn Vương như thế nào.
Loại chuyện như ăn tươi Côn Vương… đương nhiên không có khả năng rồi. Hắn nào có bản lãnh kia, ăn một con cá Côn cấp Trường Sinh Giả? Thực lực không đủ, căn bản không có tuổi.
Hơn nữa, hiện nay hắn cũng không tìm ra tiên trù có thể xử lý Côn Vương cấp Trường Sinh Giả.
Vậy nên xử lý trứng Côn Vương thế nào đây?
“Bán mình không, Côn Vương tiền bối?” Đột nhiên Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch long tỷ tỷ: “? ? ?”
Sợi tóc ngố Sở các chủ: “! ! !”
Hai vị tiên tử đều bị vấn đề của Tống Thư Hàng làm chấn kinh.
Trứng Côn Vương trong tay Tạo Hóa Tiên Tử run rẩy dữ dội.
“Nói thật, Côn Vương tiền bối, ta và ngươi vừa gặp đã thân. Lúc ta nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ta và ngươi thân thiết bội phần, trời sinh có duyên.” Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
“Đừng có mơ, cho dù chết, ngươi cũng đừng hòng có được ta.” Côn Vương trầm giọng trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Côn Vương thà chết chứ không chịu khuất phục, thật làm người ta hao tâm tổn trí.
“Được rồi, Tạo Hóa Tiên Tử cô định xử lý Côn Vương thế nào?” Tống Thư Hàng ném vấn đề này cho Tạo Hóa Tiên Tử, dù sao cũng là quà tặng trứng mà Uyên Tử ngàn dặm xa xôi mang về cho cô.
Tạo Hóa Tiên Tử cầm trứng Côn Vương, sau khi suy tư chốc lát, cô nhét trứng Côn Vương vào tay Tống Thư Hàng, chuyển quyền xử lý Côn Vương cho hắn.
Nếu vào thời kỳ Nho gia thịnh thế năm đó, thời đại của Thánh Nhân, Tạo Hóa Tiên Tử còn có thể nghĩ cách mượn lực lượng của lão sư áp chế Côn Vương. Nhưng bây giờ, cô căn bản không làm gì được trứng Côn Vương.
“Không ăn à?” Bạch long tỷ tỷ tiếc nuối nói.
“Côn Vương tiền bối là một vị tiền bối mà ta tôn kính, sao chúng ta có thể ăn nó được.” Tống Thư Hàng trưng ra vẻ khí tiết chính trực nói.
Dứt lời, hắn mở danh sách bạn bè trên mạng chat Tu Chân của mình ra.
Nếu Côn Vương tiền bối không đồng ý bán mình làm công đổi lấy tự do, như vậy… cầm nó trả nợ đỡ vậy.
Vừa hay hắn đang có món nợ nhân quả khổng lồ từ Nhân Quả đao.
Xem xem trong các vị tiền bối, có ai có hứng thú với Côn Vương không, nhân cơ hội giảm bớt một đợt nhân quả?
Sau khi Tống Thư Hàng mở danh sách bạn bè thì kéo ảnh chân dung của Bạch tiền bối, Bạch tiền bối two, Rồng Đốm tiền bối, nữ sĩ lưới rồng, cùng với Thiên Đế ra, gửi tin tức về trứng Côn Vương qua đó.
Đồng thời, hắn lại lợi dụng ấn ký ‘Tán Tài Vương Tọa’, liên hệ tiền bối ba mắt, cũng gửi sang một phần tin tức về trứng Côn Vương.
“Các vị tiền bối ~ các ngươi có ai có hứng thú với trứng Côn Vương không?” Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
[Xấu, từ chối.] Đại lão Rồng Đốm two là người đầu tiên trả lời.
[Ngay cả mắt cũng không có, không phù hợp với điều kiện thu nô bộc của ta.] Tiền bối ba mắt cũng trả lời.
[Ting ~ tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận. Xin thử lại vào mười lăm ngày sau.] Đây là tin nhắn phản hồi từ Thiên Đế.
[Không cần.] Nữ sĩ lưới rồng trả lời. Cô xin miễn với Trường Sinh Giả hiện thế, Hà Chỉ Ma Đế năm đó lừa cô thảm rồi, cô không muốn nhận thêm Trường Sinh Giả hiện thế đến thế giới Hắc Long nữa.
[Bận.] Bạch tiền bối đang bận rộn, trong lúc cấp bách vẫn bớt thời gian trả lời Tống Thư Hàng một chữ.
Tống Thư Hàng nhìn trứng Côn Vương.
Thân là trứng Trường Sinh Giả, thế mà Côn Vương lại không bán được!
Ánh mắt Tống Thư Hàng lại rơi vào cái tên của đại lão cái gì cũng có thể bán trong danh sách bạn bè, hay là liên lạc với vị đại lão này thử xem?
Bạn cần đăng nhập để bình luận