Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2525: Tình cảnh bi tráng

Chương 2525: Tình cảnh bi tráng
Tình cảnh có hơi xấu hổ.
Việc này giống như lúc đang cùng thằng bạn âm thầm lập mưu đùa dai với ba thằng bạn, bỗng nhiên quay đầu lại phát hiện ba thằng bạn đang đứng sau lưng.
“Khụ.” Tống Thư Hàng ho nhẹ một tiếng nói: “Đạo hữu vất vả rồi, tà vọng nơi này cứ giao cho ta giải quyết đi! Đạo hữu mời lui ra phía sau, thả kết giới phong ấn ra.”
Vô m Tử thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng dậy hành lễ với Tống Thư Hàng: “Ta thay mặt dân chúng bản địa, cảm tạ Bá Tống tiền bối xuất thủ.”
Mặc kệ Bá Tống tiền bối vì nguyên nhân gì mà giết tà vọng, đối với sinh linh sinh tồn ở nơi này, đây đều là một việc may lớn.
“Không cần đa tạ, trên thực tế, ta cũng chỉ cố gắng duy trì yên ổn cho cố hương thôi.” Tống Thư Hàng cười nói.


Vô m Tử lui ra phía sau mấy bước, không duy trì kết giới nữa.
Tà vọng kia rốt cuộc cũng xông ra tầng tầng phong tỏa, dẫn theo sương trắng dày đặc, tựa như sóng lớn dâng trào lao ra ngoài. Sương trắng cuồn cuộn tựa như thủy triều vỗ về phía mọi người.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu, hờ hững nhìn sương trắng.
Ánh sáng công đức trên người hắn tăng vọt lên!
Ánh sáng công đức khủng bố hóa thành một vầng thái dương nhỏ, chói sáng đến lóa mắt.
Ngay sau đó, làn sóng sương trắng phách lối kia, chợt quéo!
Sóng lớn gắng gượng rụt về.
Xác nhận qua tầm mắt, là người không chọc nổi.
Sương trắng tà vọng bắt đầu dùng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, rụt về sau.
“Muốn đi? Định!” Lúc này, sợi tóc ngố Sở các chủ trên đầu Tống Thư Hàng khẽ quát một tiếng.
Ầm ầm ầm ầm ~
Trong hư không, bỗng dưng xuất hiện một làn hơi nước rộng lớn, hóa thành hơn tám mươi cột nước, trấn áp xuống.
Tám mươi cột nước hóa thành một kết giới phong ấn mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đóng đinh sương mù tà vọng tại chỗ, khiến chúng nó nửa bước khó đi.
[Bá Tống tiền bối xuất thủ lại khủng bố đến thế!] Vô m Tử đạo trưởng chấn kinh nghĩ.
Phương pháp phong ấn cột nước này, uy lực vô ngần. Nói thật, loại thuật phong ấn đẳng cấp này lại dùng để đối phó tà vọng trong khuôn viên trường cũ đúng là lãng phí!
Có suy nghĩ giống vậy còn có Thương Hải Thư Sinh và Diệp Thanh Đạo Cô phía sau.
Bá Tống Huyền Thánh xuất thủ… tựa như dùng đạn hạt nhân làm nổ con muỗi vậy!
[Nhưng mà, có lẽ đối với Bá Tống tiền bối mà nói, loại phong ấn đẳng cấp này đã là thủ đoạn có uy lực nhỏ nhất rồi nhỉ?] Đồng thời, trong lòng mọi người đều hiện lên suy nghĩ như thế.
Dù sao cũng là người đàn ông năm lần liên tục Huyền Thánh giảng pháp, được cho là tuyển thủ hạt giống hiện đang tranh đoạt vị trí Thiên Đạo, chứng đạo bất hủ.
Trên thực tế, không chỉ có đám người Thương Hải Thư Sinh, ngay cả Tống Thư Hàng cũng bị Sở các chủ xuất thủ làm hết hồn.
[Sở tiền bối, bất quá là tà vọng chừng ngũ lục phẩm, cần dùng đại trận dữ vậy không?] Tống Thư Hàng truyền âm hỏi.
[Ta đã cố gắng khống chế uy lực xuất thủ đến mức nhỏ nhất rồi.] Sợi tóc ngố Sở các chủ khẽ lắc lư. Gần đây cô đã tiến vào khâu sinh trưởng ‘bờ eo thon’, bộ phận thân thể này tương quan với ‘khí hải đan điền’ của tu sĩ. Mặc dù năng lượng toàn thân của Kiếp Tiên cửu phẩm đã không giới hạn trong khí hải đan điền nữa, nhưng sau khi sắp khôi phục lại bộ phận thân thể này, lực lượng mà Sở các chủ có thể phát huy ra bắt đầu tăng vọt.
[Ngoài ra, đừng lãng phí thời gian, tiến vào bắt đám tà vọng này trước đi. Ta không thích đám tà vọng này, cảm thấy chúng rất ồn.] Sợi tóc ngố Sở các chủ lại nói.
Mắt rồng của bạch long tỷ tỷ sáng lên, nói: [Có phải đám tà vọng này khơi gợi một vài hồi ức không tốt cho tóc ngố tiên tử không?]
[Khăn quàng cổ đạo hữu suy nghĩ nhiều rồi.] Sợi tóc ngố Sở các chủ lắc nhẹ.
“Tống tiền bối, lợi hại!” Hòa thượng tây dựng thẳng ngón cái lên, phong cách của Tống tiền bối lúc này phù hợp hoàn mỹ với hình tượng trong tưởng tượng của hắn.
Một thân ánh sáng công đức khủng bố tựa mặt trời, trước mặt ánh sáng công đức này, bất kể là yêu ma quỷ quái, tà vọng vong linh, toàn bộ đều phải tránh lui, không dám gần người!
Lúc quát nhẹ một tiếng là có pháp thuật cường đại hạ xuống, trấn áp yêu ma!
Nếu như đổi tám mươi cột nước này thày chày kim cương của Phật môn thì càng hoàn mỹ hơn.
“Vừa rồi, có phải mao mao trên đỉnh đầu Bá Tống Huyền Thánh phát ra âm thanh không?” Vô m Tử nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bạch long tỷ tỷ nắm lấy cơ hội: [Mao mao tiên tử chào cô.]
[Khăn quàng cổ tiên tử, cô khỏe chứ.] Sợi tóc ngố Sở các chủ quả quyết mắng trả lại.
“Khụ.” Tống Thư Hàng ho khan một tiếng, cắt ngang hai vị tiên tử.
Ngay sau đó, hắn nhấc chân bước nhanh vào khuôn viên trường cũ nơi tà vọng đang ở.
Trong đầu hắn, tri thức liên quan đến tà vọng nhanh chóng được lật ra, bắt đầu so sánh với tà vọng trước mắt.
“Tống tiền bối, con tà vọng này là tà vọng loại hình dung hợp hiếm thấy, chúng nó bị lực lượng công đức khắc chế.” Sau lưng, hòa thượng tây cùng theo vào, cũng lên tiếng nhắc nhở.
“Tà vọng loại hình dung hợp? Thì ra là thế.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Mỹ nhân rắn công đức hiện lên từ sau lưng hắn.
Cô hóa ra hình thái công đức, cao hơn mười mét.
Sau đó, cô phồng má, thổi mạnh một hơi về phía trước.
Sau một hơi này của cô, toàn bộ sương trắng bao phủ khuôn viên trường cũ trước mặt đều biến mất.
Bản thể chân chính của tà vọng hiện ra trước mặt đám người Tống Thư Hàng.
Đó là tà vọng hình người đen nhánh, cũng không phải một con, mà là một đám.
Đám tà vọng này, thân cao chừng hai mét, có béo có gầy. Trong đó có một bộ phận bị cột nước của Sở các chủ áp chế, sống chết không rõ.
Sau khi không còn sương trắng bao phủ, dường như đám tà vọng hình người này có chút hoảng sợ.
Một bộ phận trong đó cố gắng trốn vào mặt đất, nhưng trong phong ấn của Sở các chủ, chúng nó lên trời không đường, xuống đất không động.
“Hình người thì không tiện hạ mồm cho lắm.” Tống Thư Hàng có chút tiếc nuối nói.
Hòa thượng tây, Vô m Tử đạo trưởng, Thương Hải Thư Sinh, Diệp Thanh Đạo Cô: “? ? ?”
Không tiện hạ mồm là có ý gì?
Chẳng lẽ Bá Tống tiền bối còn định ăn đám tà vọng này ư?
“Tà vọng không có hình thái cố định, đặc biệt là tà vọng loại hình dung hợp, nói không chứng chúng nó còn có thể dung hợp thành các hình thái khác.” Bia đá đạo hữu nhắc nhở.
“Hú a, hú a!” Lúc này, đám tà vọng đối diện bắt đầu chuyển động.
Một đám tà vọng hình người tập họp thành hàng.
Trên đầu bọn nó thậm chí còn có hình dáng ngũ quan.
“Hố la, hố la!” Có một con tà vọng đặc biệt cường tráng bắt đầu đầu hét lên.
Khuôn mặt nó hung ác, trợn to hai mắt, phun ra đầu lưỡi, bày ra tư thế đe dọa.
“Hố la la, hố a la!” Phía sau, tất cả tà vọng bắt đầu chỉnh tề kêu to lên, dùng phương thức ca hát đề gầm rú một vài âm tiết.
Đồng thời, bọn chúng dậm mạnh chân, quơ cánh tay, bày ra từng động tác vô cùng có khí thế.
Vừa dùng phương thức ca hát để gầm rú, đồng thời chúng nó bắt đầu dậm chân tập thể, chậm rãi tới gần đám người Tống Thư Hàng!
Tới gần, lại tới gần!
“Hố la la ~ la la la ~ hố la la ~” Nhóm tà vọng căng cổ họng rống hát.
Tống Thư Hàng thậm chí có thể nghe được trong đó có vài con tà vọng, bởi vì hét quá lớn tiếng, hét đến bể giọng.
“Chúng đang làm gì vậy?” Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.
“Có lẽ… là muốn dọa chúng ta ra ngoài chăng?” Vũ Nhu Tử suy đoán.
Tô Thị A Thập Lục bình luận: “Còn rất có khí thế, loại tiếng ca gầm rú này có hương vị chiến ca. Hơn nữa động tác chúng nó chỉnh tề, tựa như một loại chiến vũ?”
Tống Thư Hàng lặng lẽ gật đầu, ghi nhớ lại một màn này.
Có lẽ tương lai có thể phát huy được tác dụng.
Dù sao hắn có một đám khỉ có thể sử dụng.
Sau khi ghi nhớ xong, Tống Thư Hàng búng tay nhẹ một cái.
Ngón tay của mỹ nhân rắn công đức nhắm ngay tà vọng, chỉ vào liên tục.
Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt ~
Trong nháy mắt có vô số hào quang nổ tung.
Tà vọng đang khiêu vũ rống hát ngã xuống đất từng mảng tựa như lúa mạch.
Tràng diện nhất thời trở nên vô cùng bi tráng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận