Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1781: Ta đến ngay đây

Chương 1781: Ta đến ngay đây
Trái tim Tống Thư Hàng như bị búa tạ nện vào:
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, đâm tim nhau quá.”
Xết cho cùng, hắn không thể phản bác lời nói của Xích Tiêu Kiếm tiền bối cũng do quá nghèo, vì quá nghèo nên khi nói đến chuyện tiền thì mới hụt hơi như thế.
“Không đâm tim ngươi thì ta lại sợ ngươi sẽ kiêu ngạo.”
Xích Tiêu Kiếm nói lời thấm thía … Hơn nữa nó sợ nếu Tống Thư Hàng mà cứ tiếp tục nói thì ngươi bị đâm tim sẽ là mình.
Để mình bị đâm tim thì thà đi đâm tim Tống Thư Hàng cho rồi, vì thế Xích Tiêu Kiếm tiền bối không chút do dự nào mà đâm mạnh vào tâm can của Tống Thư Hàng.
“Tiền bối, chúng ta đừng nói chuyện tiền nong nữa, sau mệnh luân thì sao?”
Tống Thư Hàng lại chủ động chuyển chủ đề.
Xích Tiêu Kiếm tiếp tục xoay thân kiếm lại, viết lên không trung.
“Sau mệnh luân là ‘thập trọng thiên’… Ừm, chắc là tên này. Tên không quan trọng, chúng ta hiểu nó là một tiểu cảnh giới là được rồi. Tiểu cảnh giới này vô cùng quan trọng, đây là cảnh giới kết hợp tất cả cơ sở mà tu sĩ đã xây dựng trước đây thành một thể.”
“Tứ trọng thiên đầu tiên của thập trọng thiên đại diện cho khiếu huyệt của tu sĩ nhất phẩm, tiểu đan điền nhị phẩm, bốn kỳ mạch của tam phẩm và chín tiên cốt của tứ phẩm. Tứ trọng thiên này là những bước mà tất cả các tu sĩ lục phẩm đều có thể ngưng tụ. Chỉ cần sống đủ lâu, chăm chỉ cẩn thận là có thể đạt đến tứ trọng thiên, mà muốn ngưng tụ trọng thiên thứ năm cần phải có tiền đề là ‘kim đan bốn long văn’.”
Kim đan bốn long văn là mức độ tối thiểu để tấn thăng lên Chân Quân lục phẩm. Nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên, những tu sĩ có từ một đến ba long văn đều sẽ dừng bước ở cảnh giới ngũ phẩm.
“Thế nhưng, hạn chế tiềm lực của bốn long văn chính là ở đây. Nếu như không có kỳ ngộ lớn, kim đan bốn long văn chỉ có thể dừng bước ở ngũ trọng thiên.”
“Lên tiếp nữa, tu sĩ năm, sáu long văn có thể tiến thêm một bước, ngưng tụ lục trọng thiên. Sau lục trọng thiên, tu sĩ có thể lựa chọn tiếp tục tiến về phía trước hoặc là đi thẳng tới tiểu cảnh giới tiếp theo.”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Vậy thất, bát, cửu trọng thiên tiếp theo tương ứng với số long văn tương tự à?”
Vũ Nhu Tử hỏi tiếp:
“Thập trọng thiên thì sao? Chẳng lẽ lại là mười long văn?”
“Hai người các ngươi đều là tu sĩ mà sao tư tưởng có thể cứng nhắc như thế?”
Mũi kiếm của Xích Tiêu Kiếm tiền bối hơi ngẩng lên:
“Những lúc thế này các ngươi nên nghĩ linh hoạt một chút, ngoại trừ long văn, còn có thứ gì ảnh hưởng đến ‘mệnh luân’, từ đó tác động đến ‘thập trọng thiên’ không.”
Vũ Nhu Tử chớp mắt:
“Thiên Cương và pháp khí bản mệnh.”
“Trả lời chính xác, ở trọng thiên thứ bảy đến mười, có một tầng liên quan đến ‘Thiên Cương và pháp khí bản mệnh.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối gật chuôi kiếm đầy hài lòng.
Vũ Nhu Tử cười hì hì:
“Ta giỏi nhất là trả lời câu hỏi đấy.”
“Vậy là tầng nào có liên quan đến Thiên Cương và pháp khí bản mệnh thế?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Các ngươi đoán thử xem, những lúc thế này phải động não đi chứ.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói, hình như nhớ tới chuyện gì đó, nó lại tiếp:
“Đúng rồi, Tống Thư Hàng ngươi trả lời 50 câu mà chỉ đúng có vài câu, không có thiên phú về mặt này, thôi đi vậy.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn lại lướt tay một cái, hai phát ‘Dưỡng Đao thuật’ lại rơi xuống người Xích Tiêu Kiếm tiền bối:
“Tiền bối, tiết lộ chút xíu được không? Gợi ý một chút đi mà?”
“Tốt lắm, tuy rằng không có thiên phú trả lời câu hỏi, nhưng ngươi rất biết cách làm người đấy.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối vui vẻ nói:
“Đáp án là… ta cũng không biết. Ta có thể biết nhiều chuyện như thế của đẳng cấp từ lục phẩm tấn thăng lên thất phẩm đã là giỏi lắm rồi, những chi tiết thế này ta cũng không hiểu lắm.”
“Cảm ơn Xích Tiêu Kiếm tiền bối.”
Tống Thư Hàng lại trượt tay lần nữa:
“Vậy mấy tiểu cảnh giới phía sau thì sao?”
Vũ Nhu Tử cảm thấy cách mà Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Kiếm tiền bối chung sống với nhau rất thú vị, đủ để quay một bộ phim ngắn với tựa đề ‘Thân Bất Do Kỷ’.
“Các bước sau thập trọng thiên chính là hai hoạt động mà mọi người đều biết, chính là ở lục trọng thiên có thể quyết định xem tiếp tục hay là trực tiếp ‘hóa liên’, sau khi sinh ra hoa sen rồi thì bắt đầu nuôi dưỡng chúng. Đợi nuôi dưỡng đủ thời gian, hoa sen sẽ dẫn thiên kiếp tới. Sau khi độ kiếp, Nguyên Anh sẽ thành hình trong hoa sen, từ đó tiến vào cảnh giới Tôn Giả thất phẩm.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Nuôi dưỡng ‘hóa liên’ cần bao nhiêu thời gian?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Phải xem căn cơ mà ngươi xây dựng, ngắn thì tám mười năm là nuôi dưỡng thành công rồi. Dài thì cũng có thể là trăm năm, hay nghìn năm gì đó.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Vậy thứ mà Vũ Nhu Tử cần trải nghiệm trong tương lai cũng chỉ có cảnh giới ‘hóa liên’ thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Kim đan của Vũ Nhu Tử không có long văn, theo như kinh nghiệm của Bạch tiền bối two, kim đan không có long văn sẽ như một hạt giống chìm xuống đáy hồ, được nuôi dưỡng… Rồi một ngày kia, kim đan hóa sen, sen nở thành Nguyên Anh.
Mà Tống Thư Hàng không chắc sau này mình sẽ giống như những tu sĩ bình thường khác hay giống như ‘kim đan không long văn’ của Vũ Nhu Tử.
Cho nên trước tiên hắn phải tìm hiểu cả hai phương án trước, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.


“Thế cho nên, nếu như nguyên nhân đám Thiên Nhân tập trung lại thật sự là vì Thiên Cương, vậy thì nó chính là một thứ rất quan trọng đối với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối bổ sung:
“Nếu như là Thiên Cương hạ phẩm thì không có ý nghĩa quá lớn đâu. Nhưng nếu như là Thiên Cương trung phẩm trở lên thì nó đúng là vật mà các tu sĩ bảy long văn trở lên tấn thăng lên lục phẩm cần phải tranh giành.”
“Vậy phải đợi tin tức của Hoàng Sơn tiền bối rồi, nếu như tin tức là thật, nói không chừng chúng ta cũng phải tranh giành ‘Thiên Cương’ này một phen.”
Tống Thư Hàng nói.
Huống hồ vốn dĩ Thiên Nhân đã ở phe đối địch, đánh chúng lại càng không có áp lực tâm lý gì.
“Có tin tức rồi.”
Vũ Nhu Tử vươn tay mở phần mềm chat:
“Hoàng Sơn tiền bối gửi tin nhắn về, đó thật sự là Thiên Cương!”
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu:
“Đúng như suy đoán của ta, Thiên Cương sắp sửa xuất thế. Nhưng nhìn khí tức mà Thiên Cương tỏa ra thì có lẽ đây chỉ là Thiên Cương trung phẩm. Ban đầu khi ta ngưng tụ mệnh luân, Thiên Cương thượng phẩm mà sư tổ đưa ta đi tìm có khí tức mạnh hơn thế này nhiều.”
“Thiên Cương trung phẩm cũng đủ rồi, đáng để tranh đấu một phen. Đợi khi linh hồ của chúng ta mở đến cực hạn, bắt đầu ngưng tụ mệnh luân, gặp được Thiên Cương thượng phẩm thì dùng Thiên Cương thượng phẩm, nếu không có thì Thiên Cương trung phẩm cũng là một lựa chọn không tồi.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
“Thiên Cương này có lớn không? Đủ cho bao nhiêu người dùng?”
Lệ Chi Tiên Tử hỏi.
Đồng Quái Tiên Sư:
“Chỉ cần phẩm chất cao thì Thiên Cương trung phẩm cũng đáng để tranh giành. Ta xin nghỉ giải lao để ra ngoài đây!”
Hoàng Sơn Tôn Giả đáp:
“Cụ thể thế nào ta chưa cảm ứng ra được, ta không dám đến quá gần. Thế nhưng ta cứ cảm thấy khí tức Thiên Cương sắp xuất thế là lạ kiểu gì ấy.”
“Có gì lạ? Có thể gửi ảnh qua không?”
Thất Tu Thánh Quân hỏi.
Hoàng Sơn Tôn Giả đáp:
“Ta cảm thấy Thiên Cương này không tự nhiên, đợi chút đã, để ta gửi ảnh cho. Ta phải cẩn thận một chút. Nếu như biết bọn Thư Hàng tiểu hữu đã về thì ta phải mượn cái chăn của Vũ Nhu Tử rồi.”
Một lát sau, Hoàng Sơn Tôn Giả gửi một tấm ảnh lên nhóm.
Thất Tu Thánh Quân:
“!!!”
“Ta tới ngay đây!”
Thất Tu Thánh Quân vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận