Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2663: Ta đặt cược hy vọng vào tương lai

Chương 2663: Ta đặt cược hy vọng vào tương lai
[Ngươi dám làm như thế thật sao, sao ngươi dám chứ! Ngươi đã hủy hoại tất cả mọi thứ của ta!]
Ông anh nóng nảy kia tức giận gầm thét bên tai Tống Thư Hàng.
Trong giọng nói này tràn đầy sự tức giận, cứ như muốn xé nát Tống Thư Hàng ra vậy. Nếu như số liệu hóa sự phẫn nộ này thành sức mạnh bùng nổ, ít nhất có thể giết chết Tống bú sữa cấn tay ba lần… Đáng tiếc kêu gào phẫn nộ này chẳng có chút ý nghĩa gì, chỉ là gầm lên một cách bất lực mà thôi.
Cho dù có kêu gào lớn tiếng hơn nữa cũng không thể thay đổi được bất cứ sự thật nào!
Theo động tác của đạo nhân ‘mặt Bá Tống’, hằng tinh đã tắt được thắp sáng một lần nữa, tựa như hiệu ứng domino, các hằng tinh khác cũng lần lượt phát sáng trở lại!
[Ngươi thật thiển cận, vị trí Thiên Đạo, cơ thể bất hủ chẳng qua chỉ là tạm bợ. Nếu chỉ tiếp tục giữ vị trí Thiên Đạo, tương lai của ngươi đáng thương lắm đấy, rốt cuộc làm thế nào mà một kẻ như ngươi mà ngồi lên vị trí Thiên Đạo được thế?]
Giọng nói nóng nảy kia dường như muốn phát điên lên.
“Ngươi nói đúng, ta đây tầm nhìn thiển cận, thực ra… bản thân ta vốn không có tư cách trở thành Thiên Đạo. Nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, ta vẫn trở thành Thiên Đạo.]
Bất hủ đạo nhân thong thả đáp.
[Bây giờ ngươi dừng lại vẫn còn kịp! Sau khi trở thành Thiên Đạo, ngươi sẽ bị trói buộc tại vị trí này, bất hủ chi đạo trói chặt ngươi và chư thiên vạn giới với nhau. Muốn được siêu thoát cũng sẽ bị thế giới trói buộc. Vì thế chỉ còn nước hủy diệt cả chư thiên vạn giới! Ta đợi hai lần luân hồi mới chờ được cơ hội này, đây là cơ hội của ta, cũng là cơ hội duy nhất của ngươi! Bây giờ ngươi hãy dừng lại ngay, chúng ta có thể cùng siêu thoát, chứng đạo bất hủ tự do chân chính, vượt khỏi hạn chế của chư thiên vạn giới này!]
Giọng nói kia vội vàng nói, nó sắp hết thời gian rồi.
“Nếu ta đã quyết định như thế thì sẽ không bỏ cuộc. Ngay từ đầu ngươi đã nhìn lầm ta, ngươi không nên tìm đến ta, ta không phải là đối tác lý tưởng của ngươi… Còn nữa, cho dù tầm nhìn của ta có thiển cận thế nào, ta cũng là người từng chứng đạo bất hủ. Đối với chuyện phá hủy thế giới để được siêu thoát, trong giớ khắc sụp đổ này, ta còn nhìn rõ hơn ngươi.”
Bất hủ đạo nhân nói:
“Hiện giờ chư thiên vạn giới có liên kết mật thiết với ta, cho dù thật sự có cơ hội siêu thoát, đó cũng sẽ chỉ là cơ hội của ngươi chứ không phải của ta.”
“Thậm chí đến ngươi cũng không có cơ hội siêu thoát.. Ngay từ đầu, phá hủy thế giới để được siêu thoát đã là một thí nghiệm sai lầm.”
Bất hủ đạo nhân bình tĩnh đứng trong không trung, đáp.
[Ngươi thì biết cái gì? Đến tận bây giờ ngươi vẫn không hiểu ta! Bỏ qua cơ hội này, ngươi sẽ không có tương lai nữa. Tất cả mọi thứ của ngươi đều kết thúc rồi, ngươi cho rằng mấy phương án thoát thân mà mình chuẩn bị có hiệu quả sao? Tất cả các phương án thoát thân của ngươi đều là tác phẩm thất bại. Bây giờ ngươi không còn sự lựa chọn nữa, chỉ có thể hợp tác cùng với ta thôi!]
Đến lúc này, rốt cuộc giọng nói kia cũng bình tĩnh trở lại, sự nóng nảy trong ngữ khí tan biến dần:
[Dừng lại đi, ngươi vẫn còn hy vọng.]
“Ngươi không phải là hy vọng của ta. Nếu như thật sự cần hy vọng… ta đã đặt cược hy vọng vào tương lai. Nếu là hắn… ta tin rằng hắn có thể làm được, mang đến cho ta hy vọng thật sự.”
Bất hủ đạo nhân đột nhiên mỉm cười.
[Ngươi nói thế là sao?]
Giọng nói kia khựng lại. Đặt cược hy vọng vào tương lai, lẽ nào vào khoảnh khắc thế giới này sụp đổ, bất hủ đạo nhân đã chiếu ánh mắt tới tương lai xa xôi rồi ư?
Trong khi nói chuyện, ‘nhân quả’ của cả chư thiên vạn giới bị bất hủ đạo nhân nghịch chuyển.
Quả và nhân đảo ngược lại.
Cả chư thiên vạn giới trở về trạng thái trước khi sụp đổ, không ai biết thế giới của mình từng diệt vong một lần.
Bất hủ đạo nhân gần như không gì không làm được, tất cả quy tắc đều mặc hắn sai khiến.
Trường Sinh Giả và Thiên Đạo bất hủ đã là hai khái niệm chênh lệch tầng lớp hoàn toàn khác nhau.
Nhưng… phân tích cuộc đối thoại giữa bất hủ đạo nhân và ông anh nóng nảy kia, bất hủ đạo nhân thực hiện nghịch chuyển nhân quả thế này dường như cũng phải trả một cái giá rất đắt. Nếu không may còn phải dùng đến thủ đoạn thoát thân khỏi Thiên Đạo thì phải?
“Còn nữa, ta đã chuẩn bị một món quà cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích.”
Lúc này, bất hủ đạo nhân lại lên tiếng.
Sau đó, hắn giơ tay ra chặt đứt nhân quả.
Quả ‘chư thiên vạn giới tan biến’ bị chém đứt, đồng thời ông anh nóng nảy không ngừng nói bên tai Tống Thư Hàng cũng bị bất hủ đạo nhân giữ lại trong nhân quả ‘chư thiên vạn giới tan biến’.
Bất hủ đạo nhân không thể xử lý ông anh nóng nảy kia được.
Bởi vì đó là một tồn tại ngang hàng với hắn, trong chư thiên vạn giới không có bất cứ một thế lực nào có thể diệt trừ đối phương.
“Tiền bối, ngươi tạm thời ở lại trong nhân quả chư thiên vạn giới tan biến này đi… Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, ngươi còn có thể thoát ra khỏi nhân quả này, tái hiện nhân quả, hủy diệt chư thiên vạn giới một lần nữa. Nhưng đến lúc đó, người mà ngươi phải đối mặt có lẽ không còn là ta nữa.”
Bất hủ đạo nhân nói.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Nhân quả thế giới tan biến sẽ còn tái hiện trong tương lai ư?
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành…
Vừa nãy bất hủ đạo nhân nghịch chuyển nhân quả, đưa thế giới lại thời gian trước khi tan biến, thế nhưng tại sao chư thiên vạn giới lại đột nhiên tan biến, chắc phải có một bước ngoặt gì đó mới đúng.
Chắc không phải ‘thuốc nỗ’ dẫn nổ cả chư thiên vạn giới vẫn chưa được giải trừ đấy chứ?
“Mẹ vũ trụ của chúng ta đáng yêu đến thế, tại sao cứ phải cho nổ chứ.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, nói với vẻ tuyệt vọng.
Trong lúc đang suy tư, tình tiết liên quan đến bất hủ đạo nhân tiếp tục diễn ra.
Màn hình co rút kịch liệt, bất hủ đạo nhân mặt Bá Tống xuất hiện ở trung tâm mạng công đức.
Ngôi đại mộ có dựng bia ‘ngã, ngô, dư, gia, yêm, mỗ’ hiện ra, bất hủ đạo nhân đứng bên cạnh đại mộ.
Nghiệp hỏa bùng lên trên người hắn.
Lúc trước Tống Thư Hàng tưởng rằng nghiệp hỏa này là cái giá mà bất hủ đạo nhân phải trả khi ra tay chém đứt nhân quả, nhưng lần này đích thân nhập vai bất hủ đạo nhân, cảm nhận của hắn càng rõ ràng hơn.
Nghiệp hỏa này là do nhiều sự việc tạo thành… Đầu tiên là do bất hủ đạo nhân phá chư thiên vạn giới, thế giới bị phá hủy là do hắn ngầm đồng ý, ban đầu ông anh nóng nảy kia và bất hủ đạo nhân hợp tác với nhau, bất hủ đạo nhân là Thiên Đạo lúc đó nên hắn phải gánh chịu hoàn toàn nghiệp hỏa này.
Thứ hai là do sau khi chém đứt nhân quả, bất hủ đạo nhân nhốt ông anh nóng nảy ở ‘quả’ thế giới tan biến, hắn phải trả giá vì điều này. Nhốt một tồn tại ngang hàng trong nhân quả, tất nhiên sẽ bị trừng phạt.
Còn cái giá phải trả vì nghịch chuyển nhân quả của chư thiên vạn giới không chỉ đơn giản chỉ là nghiệp hỏa cỏn con này.
Lúc này, Tống Thư Hàng cứ như đang nhập mộng, hắn cảm nhận rõ ràng trạng thái của bất hủ đạo nhân, dường như đạo nhân đã không thể điều khiển được sức mạnh Thiên Đạo nữa rồi.
Bất hủ giả chấp chưởng Thiên Đạo… nhưng bây giờ, pháp tắc Thiên Đạo lại có dị tượng đảo khách thành chủ.
“Bây giờ phải xem ta có thể độ qua kiếp này không. Nếu không qua được, ta sẽ gửi gắm tất cả hy vọng lên người ngươi.”
Bất hủ đạo nhân lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận