Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1911: Kịch bản này nhảy thẳng đến kết cục à?

Chương 1911: Kịch bản này nhảy thẳng đến kết cục à?
Tô Thị A Thập Lục nhoẻn miệng cười, cũng miết ngón tay thi triển lôi pháp.
Ầm ầm ầm ầm ~~
Trên bầu trời liên tiếp vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, bổ sung cho đủ số lượng “trời đánh ngũ lôi” mà gã trai kia vừa thề thốt.
Hỗ trợ hiệu ứng thì phải hoàn mỹ chứ.
Đã thề là ngũ lôi đánh xuống thì phải đủ cả năm phát, không trượt phát nào.
Sau khi bổ sung bốn tia sét cho Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và hắn rẽ sang môt hướng khác rồi biến mất, chỉ để lại gã trai ngu mặt đứng như trời trồng. Chẳng phải “trời đánh ngũ lôi” chỉ là một câu thề cửa miệng thôi sao? Sao tự nhiên lại biến thành sự thật vậy?
“Trùng hợp, nhất định đây là trùng hợp!” Gã trai mồm năm miệng mười giải thích.
Cô gái chẳng nói chẳng rằng, vươn tay gạt nước mắt, sau đó quăng cho tên khốn này một bạt tai rồi bỏ đi.

Ở một nơi khác, hóa thân chắn kiếp của Công Tử Hải từ từ nổi lên mặt biển.
Trang phục và pháp khí phối hợp của hắn đều không khác gì bản thể, thậm chí để ngụy trang cho giống thật, trên hóa thân này còn mang theo một lượng lớn đan dược và linh thạch.
Nếu kế hoạch thuận lợi thì toàn bộ chỗ đan dược và linh thạch này sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Bá Tống, hoặc là bị tiêu hao trong trận chiến rồi tan thành tro bụi.
Cái giá không nhỏ.
Nhưng chỉ cần vượt qua “Bá Tống kiếp” này thì hắn hoàn toàn có thể gánh chịu cái giá ấy.
Thậm chí đối với hắn, “Bá Tống kiếp” còn phiền phức hơn cả thiên kiếp.
Vị trí hiện tại của Bá Tống Huyền Thánh hẳn là ở gần Điền Thiên đảo.
Nếu chỉ đơn thuần muốn gây sự chú ý với Bá Tống Huyền Thánh thì rất đơn giản. Hắn chỉ cần lao tới trước mặt Bá Tống Huyền Thánh, khiêu khích vài câu là có thể thu hút được cừu hận ngay.
Nhưng làm như thế thì người có đầu óc đều thấy có vấn đề, vậy thì “hóa thân chắn kiếp” sẽ không thể phát huy hết hiệu quả “chịu kiếp thay” của nó được.
Hắn phải tạo ra một tình huống trùng hợp, ví dụ như kiếm chuyện gì đó quanh Bá Tống Huyền Thánh hoặc là hiện thân một chút, sau đó mới “tình cờ” gây sự chú ý với Bá Tống Huyền Thánh.
Đến lúc đó Bá Tống Huyền Thánh sẽ chủ động tìm hắn, thế thì mới có hiệu quả được.
Toàn bộ kế hoạch phải thật tự nhiên và không màu mè.
Công Tử Hải bắt đầu tính kế.
Một lát sau, kế hoạch sơ bộ đã hình thành trong đầu hắn.
“Đây là lần đầu tiên ta tạo ra bố cục lớn như vậy chỉ để bản thân đâm đầu đi chết đấy.” Công Tử Hải lẩm bẩm nói.
Trên con đường tu hành chắc chắn sẽ có trắc trở.
Đường tu đạo dài đằng đẵng, được mất nhất thời chẳng tính vào đâu. Ai chứng đạo trường sinh trước thì mới là kẻ mỉm cười đến cuối cùng.
Trước mắt thì Bá Tống Huyền Thánh hơn hắn đến mấy cảnh giới, nhưng chuyện tương lai ai biết trước được đây?
“Sau khi kế sách giả chết thành công, biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay, chính là lúc để ta tăng đà phát triển.” Công Tử Hải vỗ nhẹ áo bào trên người, khôi phục dáng vẻ công tử văn nhã tràn ngập tự tin.
Khóe miệng hắn khẽ giương, mị lực tỏa ra bốn phía.
“Tóm lại là cứ đi về phía Điền Thiên Đảo trước đã.” Hắn vỗ lên thân thể, linh lực được vận chuyển, quần áo ướt sũng nhanh chóng khô ráo. Sau đó hắn lấy một thanh phi kiếm mang đậm phong cách Vô Cực Ma Tông ra, cả người biến thành kiếm quang.
Khi hắn đang chuẩn bị lên đường thì điện thoại di động kêu vang.
Đó là điện thoại cá nhân, chỉ dành riêng để liên hệ với An Tri Ma Quân và Chính Năng.
Công Tử Hải dừng kiếm quang, lấy điện thoại ra xem.
Dãy số hiển thị là của An Tri Ma Quân, ánh sáng trên màn hình cực kì chói mắt.
Mà điện thoại của An Tri Ma Quân thì đang nằm trong tay Bá Tống Huyền Thánh.
Ban đầu hắn tưởng người bắt giữ An Tri Ma Quân là kẻ thù cũ, nhưng về sau, trải qua nhiều lần thăm dò, hắn mới xác định được An Tri Ma Quân đã bị Bá Tống Huyền Thánh bắt đi.
[Nếu là Bá Tống thì chính hợp ý ta.] Công Tử Hải thầm nghĩ.
Sở dĩ hắn giữ lại chiếc điện thoại này là để chờ đến phút giây hiện tại.
Thế là hắn bấm nút nghe máy.
“Chào ngươi, Công Tử Hải đạo hữu.” Trong điện thoại không phải là giọng nói của Bá Tống Huyền Thánh mà là giọng điệu lạnh lùng của một cô gái.
Giọng nói này chắc là của con cháu nhà Tô Thị A Thất, bạn chí thân của Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục.
“Ha ha, Tiểu Thập Lục đấy à? Mấy tháng không gặp, nghe giọng nói thì có lẽ tình trạng của cô cũng không tệ lắm nhỉ?” Công Tử Hải thong dong nói.
Hắn bắt đầu điều chỉnh trạng thái, tranh thủ nắm tiết tấu trong tay.
Cú điện thoại của Tô Thị A Thập Lục rất đột ngột nhưng lại phù hợp với kịch bản trong kế hoạch của hắn. Kịch bản đã bắt đầu, hắn phải nắm bắt tiết tấu, không để cho nó đi chệch hướng.
“Công Tử Hải đạo hữu trốn kĩ thật đấy.” Tô Thị A Thập Lục chậm rãi nói: “Bây giờ chúng ta gặp mặt một lần có được không?”
“Ha ha ha, miễn đi, bây giờ ta không muốn gặp A Thất mà cũng chẳng muốn gặp cô.” Công Tử Hải nhếch miệng.
Tốt lắm, hết thảy đều đang bị hắn nắm trong tay.
“Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi rồi.” Tô Thị A Thập Lục bỗng nói.
Công Tử Hải nhíu mày, ý gì đấy?
Sao hắn lại có dự cảm không lành là kịch bản bắt đầu chệch hướng thế nhỉ?
“Trời sáng rồi, ngẩng đầu nhìn lên trời một chút đi.” Tô Thị A Thập Lục cười khẽ.
Một loáng sau, Công Tử Hải nghe thấy tiếng xé gió truyền tới đỉnh đầu mình.
Hắn lập tức kích hoạt kiếm quang, thi triển Ngự Kiếm thuật, hóa thân thành ánh sáng và cấp tốc né tránh.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, mấy luồng sáng vàng kim nối nhau đánh xuống mặt biển làm dấy lên từng trận sóng to.
Những luồng hào quang vàng kim kia chính là những đòn công kích do pháp khí cường lực từ trên không trung phóng xuống.
Công Tử Hải có thể nhìn thấy trong những luồng sáng ấy có đao, có kiếm, có súng, có tên nỏ, có gai nhọn, găng tay, thậm chí còn có cả một cái kèn lệnh.
Mỗi pháp khí này đều có cấp bậc bát phẩm, tỏa ra uy áp khổng lồ.
Công Tử Hải ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trong hư không, một cỗ chiến xa vàng rực từ từ hiển hiện.
“Bá Tống kiếp” của hắn khoanh tay trước ngực, đứng trên chiến xa, bên cạnh hắn là con bé Tô Thị A Thập Lục và một con rùa biển lớn không nhìn ra thực lực.
“Đã lâu không gặp, Công Tử Hải.” Bá Tống Huyền Thánh thong dong nói: “Có thể tránh né được toàn bộ đòn công, không hổ là kẻ địch lớn cả đời của ta.”
Công Tử Hải: “…”
Nghe thấy năm chữ “kẻ địch lớn cả đời”, hắn vừa mừng vừa sợ, không ngờ trong lòng Bá Tống Huyền Thánh mình lại có địa vị cao đến thế.
Tiến độ của kịch bản chạy nhanh hơn kế hoạch quá nhiều, nhảy luôn đến kết cục rồi!
Cũng may là kết quả không thay đổi. Tuy không biết vì sao Bá Tống Huyền Thánh lại phát hiện ra vị trí của hắn, nhưng hắn chỉ cần hoàn thành kế hoạch giả chết là thành công.
Trong hư không, Tống Thư Hàng hơi động ý niệm.
Các loại pháp khí đao, kiếm, cờ xí, thương, tên nỏ, gai nhọn, găng tay, kèn lệnh… đang bắn ra nhất loạt rút về. Toàn bộ chúng đều là bộ phận của pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, còn có một thanh đạo khí Cửu Tu Phượng Hoàng đao xen vào góp cho đủ số.
Tiếc rằng hắn không thể sử dụng được Thần Binh Bảo Giám mà Tống đầu gỗ nghiên cứu ra.
Nếu không thì hắn đã có thể thu hết pháp khí đã bắn ra bằng lực lượng không gian, không phải rút về theo cách “bay” quê mùa như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận