Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1127: Phương Pháp Song Thánh Tranh Biện

Chương 1127: Phương Pháp Song Thánh Tranh Biện
Anh đẹp trai tóc vàng thoải mái ngồi xếp bằng xuống đối diện.
Con ngươi Tống Thư Hàng hơi trầm xuống, sau đó, hắn vươn tay lấy ra một chiếc ly trúc từ trong vòng tay pháp khí ra.
Bên cạnh hắn, Tô Thị A Thập Lục duỗi tay nhận lấy ly trúc, bỏ lá trà vào, lại đun nước của suối nguồn sự sống để pha trà.
“Mời dùng.”
A Thập Lục đưa nước trà cho anh đẹp trai tóc vàng.
Đồng thời cô cũng âm thầm đánh giá đối phương.
Dù anh đẹp trai tóc vàng này đã gắng sức kiềm nén khí tức của bản thân, nhưng loại khí thế phát ra khi hắn giơ tay nhấc chân lại không cách nào che giấu được. Anh đẹp trai tóc vàng này rất có thể chính là Đông Qua Thánh Quân.
Huyền Thánh bát phẩm ngưng tụ thánh ấn, có được quyền lực ‘nhân tiền hiển thánh’. Dưới tình huống bình thường, chỉ cần tu sĩ nhìn thấy Huyền Thánh thì sẽ biết ngay thánh danh của Huyền Thánh, từ đó biết được thân phận của người nọ.
Có điều Đông Qua Huyền Thánh thân là Huyền Thánh bát phẩm chân chính, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục không cách nào cam đoan liệu có phải đối phương có thủ đoạn ‘ẩn giấu thánh danh’ hay không.
Trước tiên cứ xem hắn là Đông Qua Thánh Quân đi!
Kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Gạt cũng đã gạt rồi… Cũng không thể nói ‘Vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói phét để lừa thôi, ngươi từ đâu tới thì hãy trở về đó đi’ đúng không?
“Cảm ơn tiểu đạo hữu.”
Anh đẹp trai tóc vàng Manstein dùng hai tay nhận lấy ly trúc từ Tô Thị A Thập Lục rồi khẽ nhấp một hớp, thở dài khen:
“Trà ngon.”
Tống Thư Hàng cười hỏi:
“Đạo hữu không sợ trong trà này có vấn đề ư?”
“Ta vẫn tin vào phẩm cách của nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Thánh Quân.”
Anh đẹp trai tóc vàng lại khen ngợi:
“Hơn nữa trong trà này ẩn chức lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ, uống một ly sẽ kéo dài ít nhất năm mươi năm tuổi thọ, không hổ là Bá Tống Thánh Quân.”
Chí bảo kéo dài tính mạng bực này lại bị đối phương dùng để pha trà.
Đây chính là phong cách ngầu lòi của nghìn năm đệ nhất thánh ư? Nếu như vậy, hắn cũng không thể thua về độ cool ngầu mới đúng. Anh đẹp trai tóc vàng thầm nghĩ trong lòng.
Tống Thư Hàng cười ha ha, khẽ gật đầu. Đối phương tín nhiệm như thế khiến hắn thật sự có phần ngượng ngùng.
“Uống xong trà này của Bá Tống Thánh Quân, ta cũng ngại khi không lấy chút đồ tốt ra.”
Anh đẹp trai tóc vàng nói.
Kể từ thời khắc gặp mặt, song phương cũng đã tiến vào trong một loại ‘so đấu’.
Bá Tống Huyền Thánh lấy trà ngon kéo dài năm mươi năm tuổi thọ ra chiêu đãi hắn, hắn cũng không thể yếu thế được.
Vì vậy, anh đẹp trai tóc vàng vung tay lên, lấy một hộp đựng thức ăn thật to từ trong pháp khí không gian ra.
Hộp đựng thức ăn được mở ra, bèn thấy được bên trong chất đầy các loại tiên hào.
“Đây là tiên trân yến mà ta đặc biệt đặt mua từ một vị tiên trù, tuy rằng không bằng tài nấu nướng của Biệt Tuyết Tiên Cơ, nhưng trong đó có thiên tài địa bảo được chính bản thân ta bồi dưỡng. Sau khi ăn vào có thể tăng cường thể phách… Nếu ăn nhiều thì thậm chí có thể mọc lại tay chân. Nếu như Bá Tống Thánh Quân cần thì ta có thể để lại một phần cho Thánh Quân.”
Anh đẹp trai tóc vàng nói rồi nhìn về phía vị trí cánh tay trái của Tống Thư Hàng. Mặc dù có cánh tay bằng huyễn thuật ở đó, nhưng bằng vào ánh mắt của hắn thì đương nhiên có thể liếc mắt là nhìn thấu ngay.
“Cảm ơn đạo hữu, có điều đạo hữu đã nghĩ rồi. Cánh tay trái này của ta vẫn chưa bị đứt hẳn. Chỉ là thi pháp cho một vị đạo hữu mượn mấy hôm, qua vài ngày sẽ trả lại.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Anh đẹp trai tóc vàng nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh tay trái của Tống Thư Hàng, quả nhiên cánh tay trái kia không bị đứt hẳn mà là dùng bí pháp nào đó hắn nhìn không thấu để ‘lấy’ cánh tay trái đi, cũng duy trì trạng thái “ngó đứt tơ vương”.
“Cánh tay trái của đạo hữu sẽ trở về vào đêm nay ư?”
Anh đẹp trai tóc vàng trầm giọng hỏi.
“Điều này phải xem thiên kiếp sẽ kéo dài đến khi nào.”
Tống Thư Hàng đáp. Kẻ này đúng thật là Đông Qua Thánh Quân rồi.
Có điều đối phương đã dùng thủ đoạn đặc thù ẩn giấu thánh danh rồi, có nghĩa là hắn còn chưa muốn trực tiếp lấy thân phận Đông Qua Thánh Quân để gặp hắn ngay, mà là muốn đợi trăng tròn đêm nay để tẩn hắn ư?
Anh đẹp trai tóc vàng:
“…”
Đậu má, nghe cách nói của Bá Tống Huyền Thánh thì cánh tay trái của hắn là cho người khác mượn đi độ kiếp à? Vậy cũng được ư?
Lúc trò chuyện đến đây, song phương tạm thời trầm mặc.
Sau đó, song phương yên lặng uống trà, dùng bữa.


Sau khi trầm mặc một lúc, anh đẹp trai tóc vàng nhịn không được bèn mở miệng hỏi:
“Bá Tống Thánh Quân, ngươi cho rằng trên thế giới này, là phòng ngự quan trọng hay là tấn công quan trọng đây?”
Hành văn gãy gọn, đi thẳng vào chủ đề.
Trước cuộc đại chiến đêm trăng tròn thì thử đấu lý thuyết một lần cũng được!!
“Đối với tu sĩ mà nói, bất kể là phòng ngự hay tấn công, thiếu một thứ cũng không được. Phòng ngự cũng tốt, tấn công cũng được, tất cả đều rất quan trọng.”
Tống Thư Hàng trả lời một cách hết sức ba phải.
Anh đẹp trai tóc vàng lắc đầu:
“Nhưng sức người có hạn, trong mắt ta, đồng thời tinh thông cả phòng ngự và lẫn tấn công thì không hề có lợi chút nào. Tu sĩ chúng ta, mỗi khi tấn thăng một cảnh giới đều có thiên kiếp đang chờ. Vì muốn đối kháng thiên kiếp, 10 điểm phòng ngự sẽ hữu hiệu hơn là 5 điểm tấn công + 5 điểm phòng ngự. Bá Tống Thánh Quân nghĩ thế nào?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, thật mẹ nó mà nhìn trời, tiết tấu này của Đông Qua Thánh Quân là muốn luận đạo cùng hắn đây mà. Cái tên ‘bát phẩm hàng fake’ + ‘tứ phẩm nửa mùa’ như hắn làm sao luận đạo cùng vị đại lão Đông Qua Thánh Quân bát phẩm hàng xịn này đây? Nửa phút thôi là sẽ tèo ngay.
“Không thể phủ nhận, lúc đối mặt với thiên kiếp thì 10 điểm phòng ngự mạnh hơn 5 điểm tấn công + 5 điểm phòng ngự.”
Tống Thư Hàng khẽ nhấp một hớp trà:
“Nếu đã như vậy, hòa tấn công và phòng ngự thành một thể là có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ.”
“Câu trả lời của Bá Tống Thánh Quân lại không thể khiến ta hài lòng.”
Anh đẹp trai tóc vàng vừa dứt lời, thân hình hơi chấn động một chút. Ngay sau đó, một bộ áo giáp ánh vàng lấp lánh xuất hiện trên người hắn - Là khải ý chính tông.
Hắn tiếp tục nói:
“Tấn công và phòng ngự là hai loại tính chất hoàn toàn đối lập. Trong mắt của ta, công phòng nhất thể chỉ có thể là bình nước nửa tấn công nửa phòng ngự. Thử hỏi Bá Tống Thánh Quân, ngươi phải làm thế nào mới đem tấn công và phòng ngự hòa làm một thể hả?”
Tống Thư Hàng:
“…”
Sao lại kéo tới đề tài này vậy?
Tô Thị A Thập Lục bên cạnh vốn còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi nhìn thấy anh đẹp trai tóc vàng ngưng tụ ra khải ý thì khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, hai tay bưng ly trà, hớn hở nhấp một hớp.
Tống Thư Hàng đặt ly trà trong tay phải xuống, nói với vẻ khen ngợi:
“Khải ý mạnh mẽ của đạo hữu khiến người ta thán phục.”
Chỉ có thể nói, không hổ là người đàn ông mạnh mẽ có thể chống chọi với thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm hết ba năm, một thân khải ý này xứng với ba trăm ba mươi ba nghìn ba trăm ba mươi ba cái like!
“Bá Tống Thánh Quân vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Anh đẹp trai tóc vàng nói.
“Cũng được, tuy rằng trạng thái hiện tại của ta vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nhưng biểu diễn cho đạo hữu xem một lần cũng không sao.”
Tống Thư Hàng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trạng thái chưa bình phục này, không cần Tống Thư Hàng nói, anh đẹp trai tóc vàng bên cạnh cũng có thể đoán được, dù sao thì lúc này Tống Thư Hàng chỉ thể hiện ra trình độ tối đa là tứ phẩm.
Tống Thư Hàng dứt lời thì nhẹ nhàng hít một hơi, trong con ngươi của hắn có đao ý ngưng tụ.
Đao ý tản ra, trong rừng có lá rụng bay xuống, lúc đến gần thân thể Tống Thư Hàng đã bị đao ý trong hư không xoắn thành phấn vụn.
Luồng đao ý này cũng không mạnh mẽ, anh đẹp trai tóc vàng hoàn toàn không để vào mắt loại đao ý cỡ này.
Có điều ngay sau đó, anh đẹp trai tóc vàng lại ngu người.
Chỉ thấy luồng đao ý này quấn quanh những bộ phận mấu chốt trên thân thể của Bá Tống Thánh Quân, sau đó bắt đầu ngưng tụ lại. Đao ý dẫn dắt đao khí trong cơ thể Tống Thư Hàng tạo thành một bộ khôi giáp trong nháy mắt.
Trên khôi giáp có đạo văn tinh xảo. Sau khi khôi giáp hình thành, đao ý và đao khí lại thu hết vào trong…
“Đây… Đây là… Khải ý? Không, không đúng, đây là đao ý!”
Anh đẹp trai tóc vàng đột nhiên đứng lên.
Một màn trước mắt này quả thực đã hủy đi tam quan của hắn.
Đao ý được xưng là công kích vô song, bá đạo khôn cùng thế mà lại ngưng tụ thành khôi giáp ư?
“Đao ý cũng được, khải ý cũng thế, đều là ý chí của tu sĩ. Tấn công và phòng ngự đều là thủ đoạn của tu sĩ. Chỉ cần dám thử nghiệm, hợp hai thứ thành một không phải là chuyện không có khả năng. Tâm lớn bao nhiêu, thế giới sẽ lớn bấy nhiêu. Chỉ cần dám nghĩ đến, dám thử nghiệm thì không có gì là không thể.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Anh đẹp trai tóc vàng trầm tư một lát, đột nhiên lắc đầu:
“Thế nhưng ý nghĩa nằm ở đâu? Ngưng tụ đao ý thành khải ý chỉ là bỏ qua sở trường của đao ý mà đi khai thác khuyết điểm của đao ý. Nếu như vậy thì đúng là dùng sở đoản của mình tấn công sở trường của kẻ địch. Bá Tống Thánh Quân, trong mắt ta, cái gọi là ‘tấn công và phòng ngự hợp thành một thể’ của ngươi chỉ là trò cười mà thôi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười lắc đầu, ngay sau đó hắn hơi chuyển động ý niệm, trong hư không hiện ra hơn mười con Kiếm Cổ Vô Hình.
“Đạo hữu nhìn cho kỹ nhé.”
Tống Thư Hàng dứt lời thì vẫy tay, mười con Kiếm Cổ Vô Hình kia lập tức điên cuồng tấn công về phía Tống Thư Hàng, keng keng keng keng, chúng dồn sức tấn công lên ‘đao ý khôi giáp’ trên người Tống Thư Hàng.
Kiếm Cổ Vô Hình là linh thú mà Bạch Tôn Giả thuần hóa, có điều gần đây chúng nó vẫn luôn sống trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, lại thêm Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng cùng sử dụng một ‘hệ thống nuôi dưỡng thần thú’. Trong lúc vô tình, giữa nhóm Kiếm Cổ Vô Hình này và Tống Thư Hàng đã có thêm một tia liên hệ.
Tuy rằng Tống Thư Hàng không cách nào khống chế đám Kiếm Cổ Vô Hình này như chủ nhân thật sự của nó, nhưng chỉ huy chúng nó tiến hành một ít động tác đơn giản thì vẫn được.
Ban đầu Tống Thư Hàng từng nghĩ sẽ bảo anh đẹp trai tóc vàng đánh hắn một quyền, nhưng nghĩ đến chuyện rất có thể đối phương chính là Đông Qua Thánh Quân, Huyền Thánh bát phẩm. Cho dù là một quyền đơn giản cũng có thể lấy mạng nhỏ của hắn. Vì vậy đánh phải nghĩ cách khác, triệu hoán Kiếm Cổ Vô Hình ra trợ uy.
Đòn tấn công của Kiếm Cổ Vô Hình vừa mạnh lại nhanh, ước chừng hai mươi hơi thở sau, đao ý khôi giáp của Tống Thư Hàng đã đạt tới điểm giới hạn.
Tống Thư Hàng vội vàng vẫy tay, toàn bộ đám Kiếm Cổ Vô Hình bị thu về thế giới hạch tâm.
Chiêu thức ấy lại khiến anh đẹp trai tóc vàng chấn động, lực lượng không gian!
Vừa rồi hắn thấy rõ Bá Tống Thánh Quân không hề sử dụng pháp khí không gian, hẳn chỉ có thể cảm giác được không gian xung quanh khẽ chấn động, đám Kiếm Cổ Vô Hình lại biến mất lần nữa.
Thế nhưng không phải cấp bậc Kiếp Tiên mới có thể nắm giữ lực lượng không gian sao?
Không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh… thủ đoạn đa dạng thật.
Mà đúng lúc này, hắn cảm ứng được trên đao ý khôi giáp của Tống Thư Hàng sinh ra dị biến.
Một luồng đao ý lẫm nhiên hiện lên trên đao ý khôi giáp.
Với hắn mà nói thì uy lực luồng đao ý này không thể xem là mạnh, nhưng ‘ý’ ẩn chứa trong đó lại vô cùng sắc bén.
Đao ý phản kích dẫn dắt đao khí chém về phía hư không, kéo ra cự ly gần hai trăm mét, nhưng vẫn ngưng mà không chém như trước, cứ như muốn chém cả bầu trời vậy.
Luồng khí thế cuối cùng như muốn chém cả bầu trời kia là do Tống Thư Hàng mượn một luồng đao ý từ trong Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của Xích Tiêu Tử đạo trưởng. Loại đao ý ngang tàng thiêu trời nấu biển kia đã biến thành đao ý chém trời trong tay Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận