Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 911: Cách Mở Ngự Kiếm Phi Hành Này Không Đúng!!!

Chương 911: Cách Mở Ngự Kiếm Phi Hành Này Không Đúng!!!
Hôm sau khi mặt trời nhô cao.
Vì phòng của Tống Thư Hàng là hướng đông, sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt hắn. Tống Thư Hàng muốn ngủ thêm một lát nhưng bị ánh nắng chiếu một hồi thì chợt bừng tỉnh, bi kịch là hôm qua đi ngủ quên kéo màn.
Sau khi tỉnh lại, Tống Thư Hàng giơ tay che ánh nắng rồi lẩm bẩm:
“Mệt mỏi quá.”
Giấc mơ đêm qua là sao nhỉ? Uổng công vật vã, làm hắn mệt mỏi cả thân lẫn tâm.
À mà Diệp Tư đâu? Hôm qua Tống Thư Hàng ở trong mơ kêu Diệp Tư mấy lần, hy vọng có thể nhờ vào sức mạnh của cô đánh thức hắn khỏi ác mộng, ai dè Diệp Tư không phản ứng lại chút nào.
Tống Thư Hàng ngồi dậy, sau đó thấy... Diệp Tư nằm sấp bên cạnh hắn ngủ thật ngon. Bên cạnh cô chất đống sách dày, không biết đã ngủ bao lâu rồi.
Tống Thư Hàng:
“...”.
Hình như cảm ứng được động tác của Tống Thư Hàng, Diệp Tư mơ màng mở mắt ra:
“A, trời sáng rồi hả. Chào buổi sáng nha Thư Hàng.”
Tống Thư Hàng đáp lại:
“Chào buổi sáng.”
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài vang tiếng đập cửa, rồi giọng Bạch Tôn Giả vọng vào:
“Thư Hàng, dậy chưa?”
Tống Thư Hàng đáp:
“Dậy rồi, mở cửa ngay đây ạ!”
Bạch Tôn Giả nói:
“Dậy rồi thì đi lầu hai ăn bữa sáng, chúng ta chờ trên lầu hai.”
Tống Thư Hàng nói:
“Biết rồi, ta đến ngay đây!”

Bữa sáng là đồ chay, toàn rau, không dính chút thịt, vì người nấu là Thông Huyền Đại Sư.
Nghề chính của Thông Huyền Đại Sư là cao tăng, kiêm chức tiên trù. Tuy toàn đồ chay nhưng mùi vị rất ngon.
Bạch Tôn Giả cầm bánh bao chay cắn từng miếng nhỏ, sau đó chợt hỏi:
“Thư Hàng, hôm qua ngủ có ngon không?”
Tống Thư Hàng uống ngụm sữa đậu nành, ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Tàm tạm.”
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
“Ừ, vậy thì tốt. Ăn sáng xong chúng ta đi động phủ của Trường Sinh Giả Trình Lâm đi, không cần gấp nên cứ từ từ cũng được.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Được, còn một thời gian nữa ta mới khai giảng. À Bạch tiền bối, đi động phủ của Trường Sinh Giả Trình Lâm xong chúng ta có đi cấm địa kia không?”
Cấm địa mà Tống Thư Hàng nói là chỗ Lý Thiên Tố đạo trưởng phát hiện, có lẽ bên trong có cách chữa hàn bệnh của Lý Âm Trúc.
Tống Thư Hàng muốn đi cấm địa này một chuyến từ lâu, chữa khỏi hàn bệnh cho Lý Âm Trúc càng sớm càng tốt. Nhưng với thực lực của Thư Hàng thì đến cấm địa đó là chịu chết, phải đưaBạch Tôn Giảđi cùng mới được.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
“Không thành vấn đề, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp thời gian, cũng tới lúc kết thúc nhân quả với Lý đạo trưởng rồi.
Mấy tháng trước Lý Thiên Tố đạo trưởng nghìn dặm xa xôi tặng trang bị, Bạch Tôn Giả lấy phi kiếm và nhẫn đồng cổ của Lý đạo trưởng, kết một đoạn nhân quả với hắn.
Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân lên tiếng:
“Bạch tiền bối, ta đã mượn du thuyền riêng của Thất Sinh Phù đạo hữu đến rồi, nhưng chúng ta thật sự phải ngồi thuyền lên đường sao?”
Ngồi du thuyền chậm rì, ngự kiếm bay thẳng qua không phải là đơn giản hơn à?
Bạch Tôn Giả lấy ra một xấp giấy A4 rồi nói:
“Bắc Hà đạo hữu sợ tốc độ chậm à? Đừng lo, ta đã chuẩn bị sẵn trọn bộ trận pháp rồi. Lên du thuyền chúng ta dán bộ trận pháp này vào thì tốc độ tuyệt đối không chậm hơn ngự kiếm phi hành đâu.”
Bắc Hà Tán Nhân nghe vậy bèn gật đầu nói:
“Thế thì tốt.”

Ăn sáng xong, Bạch Tôn Giả mang theo Tống Thư Hàng, Bắc Hà Tán Nhân, Lệ Chi Tiên Tử, Diệt Phượng Công Tử, Dược Sư và Giang Tử Yên xuất phát.
Trên đường đi đến du thuyền, Tống Thư Hàng luôn ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần ỉu xìu. Lệ Chi Tiên Tử ở bên cạnh cũng mệt mỏi như bị thiếu ngủ.
...
Sau khi lên du thuyền xa hoa.
Tống Thư Hàng, Diệt Phượng Công Tử, Bắc Hà Tán Nhân cùng nhau dán những tờ giấy trận pháp của Bạch tiền bối lên các góc du thuyền.
Sau khi du thuyền rời khỏi bờ biển, xa khỏi tầm mắt mọi người, bọn họ lập tức kích hoạt vô số trận pháp lướt đi như bay.
Gió biển thổi vù vù, đây là mùi của biển!
Tống Thư Hàng dựa vào lan can ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt mệt mỏi, hóng gió biển làm hắn càng buồn ngủ hơn.
Bạch Tôn Giả hỏi:
“Mệt lắm à Thư Hàng?”
Tống Thư Hàng khẽ thở dài:
“Hôm qua ta mơ một giấc mơ rất lạ, cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt lả, cứ rã rời thế nào ấy.”
Bạch Tôn Giả đề nghị:
“Vậy ngươi ngủ một lúc đi, chờ đến di tích Trường Sinh Giả Trình Lâm thì ta sẽ gọi ngươi dậy. Đường vẫn còn xa, đủ cho ngươi ngủ một giấc đấy.”
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ sau đó gật đầu, may mà du thuyền xa hoa kia cũng có phòng nghỉ.
Tống Thư Hàng ngáp nói:
“Vậy thì Bạch tiền bối, Bắc Hà tiền bối, Diệt Phượng tiền bối, ta đi nghỉ trước đây.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lúc này Lệ Chi Tiên Tử cũng lên tiếng:
“Vậy ta cũng về nghỉ chút, không biết sao mấy ngày nay trong lòng rất bất an, lâu rồi không được ngủ ngon.”
Lệ Chi Tiên Tử có tu viChân Quân lục phẩm, dù cả năm không nghỉ cũng chẳng thấy khó chịu. Nhưng gần đây trong lòng Lệ Chi Tiên Tử luôn bất an, khiến trạng thái của cô trở nên khá tệ.
...
Tống Thư Hàng tìm một căn phòng rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm:
“Quái thế, mình cứ thấy có gì đó là lạ.”
Bấy giờ, Diệp Tư chui ra từ người Tống Thư Hàng rồi hỏi:
“Hôm qua ngươi gặp ác mộng à?”
Tống Thư Hàng nói:
“Nên nói là một giấc mơ khiến người mệt mỏi thì đúng hơn. Diệp Tư, nếu ta lại mơ ác mộng thì cô nhớ đánh thức ta nhé.”
Diệp Tư bảo đảm:
“Không thành vấn đề, cứ để ta lo, ta sẽ luôn canh giữ bên cạnh ngươi.”
Có Diệp Tư bảo đảm, Tống Thư Hàng yên lòng chìm vào giấc ngủ.
Vì rất mệt nên Tống Thư Hàng nhanh chóng thiếp đi, sau đó... hắn lại nằm mơ.
Lần này là biển cả bao la mênh mông, bầu trời xanh biếc. Giống như giấc mơ đêm qua, Tống Thư Hàng vẫn ngự kiếm phi hành, nhưng lần này không phải Lưu Tinh kiếm mà là một Kiếm Hoàn bé tí.
Tống Thư Hàng nhìn Kiếm Hoàn nho nhỏ mà mình đang đạp lên:
“Bà nội nó!”
Thứ này to cỡ móng tay, thế mà Tống Thư Hàng lại đang đạp trên nó để chu du trên trời.
Phong cách này không đúng!
Kiếm Hoàn đương nhiên có thể ngự kiếm phi hành.
Nhưng bình thường tu sĩ dùng Kiếm Hoàn ngự kiếm phi hành thì nó sẽ kéo dài thành tơ kiếm, trên tơ kiếm bao một lớp độn quang. Sau đó tu sĩ đạp trên độn quang tiêu sái bay đi, nói thẳng ra là đạp kiếm quang mà bay mới đúng.
Nhưng Kiếm Hoàn dưới chân Tống Thư Hàng không kéo dài thành kiếm quang mà chỉ là một viên tròn bé tí teodưới chân hắn. Một chân Tống Thư Hàng đạp Kiếm Hoàn bay vèo vèo tới trước, tốc độ còn cực nhanh nữa.
Tống Thư Hàng gần mắc bệnh sợ độ cao nên lẩm bẩm:
“Đừng như vậy chứ! Tốt xấu gì cũng biến ra độn quang cho ta đi! Không có điểm đặt chân làm ta run lắm!”
Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì Kiếm Hoàn lập tức biến đổi, nhưng không phải kéo dài thành độn quang mà vèo vèo biến ra thêm mười một Kiếm Hoàn khác, tổng cộng có mười hai cái.
Bên trái sáu Kiếm Hoàn, bên phải sáu cái Kiếm Hoàn nữa, nâng Tống Thư Hàng vững vàng đứng giữa hư không.
Tống Thư Hàng thộn mặt ra.
Nhìn từ xa thì mỗi chân của Tống Thư Hàng đang đạp sáu hạt châu. Hắn bay nhanh trên không trung, tốc độ nhanh đến kinh hồn, sung sướng không sao tả xiết.
Tống Thư Hàng hiểu một điều, mười hai Kiếm Hoàn là pháp khí bản mệnh của Bắc Hà Tán Nhân, Ngân Hà Thập Nhị Kiếm.
Ngân Hà Thập Nhị Kiếm rất oách, khi Bắc Hà Tán Nhân và Đồng Quái Tiên Sư quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm, mười hai kiếm quang đã hợp thành kiếm trận oách rớt tròng mắt.
Nhưng cách mở Ngân Hà Thập Nhị Kiếm ngự kiếm phi hành không đúng, nó có độc!
Kiếm Hoàn của ngươi khi ngự kiếm phi hành là đạp thẳng trên hạt châu để bay lên sao? Đây là ngự kiếm phi hành hay ngự vòng phi hành đây?
Còn không bằng đổi thành Khiên Đao thuật cho rồi! Kéo đao mà bay còn tốt hơn đạp cái vòng bay.
Sau đó Tống Thư Hàng không cam lòng mà ra lệnh cho Kiếm Hoàn dưới chân mình mấy lần, muốn chúng nó biến thành độn quang nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
Có điều trừ biến thành độn quang ra thì chức năng ngự vòng phi hành của Kiếm Hoàn khá bình thường.
Tống Thư Hàng muốn bay kiểu gì là Kiếm Hoàn sẽ nâng hắn bay kiểu đó. Bay thẳng, bay xéo, bay cong đều được, có bay ngược, bay lên xuống đều ổn, mười hai Kiếm Hoàn dán sát chân Tống Thư Hàng cho hắn chổng ngược bay nhanh tới trước với tốc độ cực nhanh.
Trừ phong cách hơi dị ra thì những cái khác đều không tệ.
Bay rồi lại bay, một lúc sau Tống Thư Hàng bay đến một hòn đảo nhỏ, đó là hòn đảo phủ đầy sương mù hôm qua.
Tống Thư Hàng đáp xuống, mười hai Kiếm Hoàndán lên lưng hắn đánh vèo một tiếng. Làm cái vẹo gì thế?! Phi kiếm dán sau lưng trông đẹp trai chứ mười hai cái vòng dán sau lưng ra cái thể thống gì?
Giấc mơ hôm nay có phong cách rất vặn vẹo.
“Hơn nữa... giấc mơ này tuyệt đối có vấn đề.”
Tống Thư Hàng chợt hiểu hai lần mơ thấy tình tiết như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chắc có tiền bối nào động tay chân vào giấc mơ của hắn rồi. Người đáng ngờ nhất là Bạch tiền bối, thứ hai là Bắc Hà Tán Nhân.
Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Linh Điệp Tôn Giả lại xuất hiện trước mắt hắn.
Linh Điệp Tôn Giả bình tĩnh nói:
“Chào buổi sáng, Thư Hàng tiểu hữu, mời đi theo ta.”
Tống Thư Hàng vội nói:
“Chờ chút đã Linh Điệp tiền bối! Hôm nay ta không muốn đi theo tiền bối, ta định đi dạo trên đảo một mình.”
Người tình nghi số ba, chính là Linh Điệp Tôn Giả ở trước mặt.
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười nói:
“Không sao, ngươi cứ đi dạo thoải mái.”
Linh Điệp Tôn Giả nói xong lập tức hóa thành sương mù biến mất, thân thể Tống Thư Hàng thì bị sương mù bao bọc. Tình tiết này chẳng phải giống như ngày hôm qua sao?
Tống Thư Hàng câm nín:
“...”
...
Lúc này ở địa khu Giang Nam xa xôi.
Cao Mỗ Mỗ ngồi trước máy vi tính, đầu dán băng hạ sốt.
Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm:
“Bị cảm rồi, thôi kệ, cũng sắp khai giảng, xin phép nghỉ một ngày không đăng chương đi.”
Cao Mỗ Mỗ vừa dứt lời thì chợt có một luồng sáng Trì Dũ thuật lặng lẽ rơi xuống người hắn. Bệnh cảm bay mất ngay và luôn, rất đỗi thần kỳ.
Cao Mỗ Mỗ đang viết đơn xin phép đần mặt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận