Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3158: Chờ đợi ngàn năm, cuối cùng cũng được đáp lại

Chương 3158: Chờ đợi ngàn năm, cuối cùng cũng được đáp lại
Tương lai.
Đây là một thế giới phủ một màu xám xịt.
Thông Nương tóc ngắn đi giày cao gót, hai tay đút túi ngầu lòi, bước đi từng bước hiên ngang.
Trông cô lúc này tài năng sắc sảo, khí thế ngút trời, hoàn toàn không còn ngốc nghếch dễ thương như trước.
Cách không xa sau lưng Thông Nương, một con linh điệp to lớn nhẹ nhàng phẩy cánh, duy trì phi hành ở tầng trời thấp.
Tử tương lai ngồi trên lưng bươm bướm, mái tóc dài che khuất nửa bên gò má, trông dáng vẻ hơi uể oải.
Dáng dấp cô không thay đổi nhiều, nhìn vẫn tương tự mấy nghìn năm trước, nhưng khí chất thì lại biến hóa hoàn toàn.
Ở thời điểm tương lai này, người thay đổi không chỉ có Tống Thư Hàng.
Ở phía trước, Thông Nương vừa đi vừa lải nhải: “Không phải ta nói cô đâu Vũ Nhu Tử, trạng thái thân thể của cô bây giờ thực sự không thể sử dụng lực lượng thời gian nữa. Gần đây cô sử dụng quá nhiều, phải trả giá quá lớn rồi.”
“Ừ.” Tử tương lai nhắm mắt, yếu ớt đáp lại: “Xin lỗi Thông Nương, nhưng đây là lần cuối cùng.”
“…” Thông Nương tóc ngắn nhíu mày, bất mãn nói: “Lần nào ta nói cô, cô cũng trả lời ta y như thế.”
Cô quay đầu lại, nghĩ bụng lần này phải mắng cho Vũ Nhu Tử một trận nên thân, không để cho cô ấy tiếp tục như vậy nữa.
Nhưng vừa quay đầu, thấy Vũ Nhu Tử yếu đuối đến mức muốn rớt khỏi lưng linh điệp, Thông Nương lại mềm nhũn cả lòng.
“Được rồi, ta có nói bao nhiêu lần cô cũng chẳng nghe. Không phải ta muốn ngăn cản cô sử dụng lực lượng thời gian, nhưng chí ít cô phải để ý tần suất, đừng để tổn thương đến thân thể chứ.” Thông Nương tóc ngắn thở dài bảo.
Cô cảm thấy mình lo cho Vũ Nhu Tử đến nát cả lòng, sắp thành mẹ già của cô nàng ấy luôn rồi.
“Thực sự là lần cuối cùng mà. Ta cam đoan đó.” Tử tương lai mở hé đôi ngươi xinh đẹp, nhoẻn một nụ cười xinh xắn: “Lần này ta thấy Tống tiền bối sắp chứng đạo bất hủ, nhanh thật đấy, rõ ràng mới chỉ có mấy tháng thôi mà.”
Bước chân của Thông Nương tóc ngắn bất giác hơi chậm lại: “Hừ, sau khi ta biến mất, ông chủ Tống vẫn duy trì tốc độ mỗi tháng tăng một phẩm à?”
Đúng là ký ức xa xôi.
Đại Bá Tống ở thời đại này cũng là Tống Thư Hàng, thậm chí còn trưởng thành, đáng tin cậy hơn, dịu dàng hơn nhiều Tống Thư Hàng trong trí nhớ, là một lựa chọn tuyệt vời cho vị trí ông chủ của cô.
Thế nhưng Tống Thư Hàng trưởng thành này quá đáng tin cậy, đáng tin cậy đến mức khiến người ta không nỡ lòng nào phát cáu với hắn.
Đại Bá Tống rất tốt, nhưng Thông Nương vẫn hoài niệm ông chủ Tống lông bông của năm 2019, hoặc nói hoài niệm thời đại ấy thì đúng hơn. Bởi vì cô khi đó chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì, có thể sống như một con cá muối.
Ở thời đại ấy có Tống Thư Hàng, có Bạch tiền bối, có Bạch tiền bối two, có tất cả các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.
Trong thế giới hạch tâm còn có Sở mỹ nhân, tiểu trợ lý hạch tâm và nhóm vật trang sức của Tống Thư Hàng chơi với cô, mỗi ngày đều vui vẻ vô cùng.
Nếu như cô có thể trở lại quá khứ như Vũ Nhu Tử, có lẽ cô cũng sẽ không nhịn được mà lẳng lặng trở về hết lần này đến lần khác, để thăm lại thời đại ấy.
“Cuối cùng ta muốn nhìn ngắm các tiền bối khi đó thêm một lát, cho nên ở lại đó hơi lâu, bây giờ mới mệt thế này.” Tử tương lai vươn tay vén mái tóc dài trên mặt, để lộ gương mặt tuyệt mỹ, nhỏ giọng thề thốt với Thông Nương: “Nhưng ta thề với cô, lần này chắc chắn là lần cuối cùng luôn!”
“Thề với ta, sau đó lỡ mà có vấn đề gì thì búp hành của ta rụng sạch hả?” Thông Nương ngoắc một lọn tóc ngắn với vẻ ngầu lòi: “Có biết vì ngăn cản cô phát mấy lời thề thốt vô dụng mà ta sắp vuốt phẳng hết búp hành rồi không?”
“Xin lỗi mà.” Tử tương lai mau mắn xin lỗi.
Nhưng trông dáng vẻ kia thì rõ ràng là xin lỗi nhưng lần sau vẫn dám.
“Thôi bỏ đi, đi thôi, xem ông chủ Tống thế nào. Lần này hắn bế quan gần một ngàn năm rồi đúng không? Chắc cũng sắp ra rồi đấy… nợ ta bao nhiêu là tiền lương, đến lúc kết toán cho ta rồi.” Thông Nương sải chân bước nhanh về phía trước.
Cô định bụng làm như trước đây, cứ cách một thời gian lại đến gõ cửa nơi Bá Tống bế quan xem tình hình thế nào. Nếu không có phản ứng gì thì hai người lại rời đi.
Quá trình này đã kéo dài mấy trăm năm rồi.
Thực ra lần này Thông Nương cũng không ôm hy vọng gì là Đại Bá Tống sẽ xuất quan.
Trong mấy ngàn năm nay, Đại Bá Tống thường xuyên bế quan.
Cô có cảm giác lần này chưa bế đủ ngàn năm thì hắn sẽ không ra ngoài.
Ầm ầm ~
Khi Thông Nương chuẩn bị gõ cửa, cánh cửa lớn của nơi bế quan lại tự mở ra.
Sau đó, Đại Bá Tống trưởng thành đáng tin nở nụ cười dịu dàng, nhưng dáng vẻ lại hơi già cỗi, bước ra khỏi nơi bế quan.
“Xin lỗi nhé, để hai người đợi lâu rồi.” Đại Bá Tống nói với giọng dịu dàng.
Thông Nương ngầu lòi sững sờ tại trận. Cô chẳng biết phải phản ứng thế nào với Đại Bá Tống đột ngột xuất quan.
“Tống tiền bối, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi?” Sau lưng họ, Tử tương lai nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi linh điệp.
“Ừ, lần bế quan này hơi lâu một chút.” Đại Bá Tống dịu dàng nhếch miệng, hơi ngẩng đầu bảo: “Xin lỗi, thứ lỗi cho ta vì đã giao tất cả gánh nặng và áp lực cho ngươi… so ra, ta thực sự là vô dụng quá.”
Thông Nương tóc ngắn nghi ngờ hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ai thế?”
[Rõ ràng ngươi mới là hình tượng ta luôn hướng tới mà.] Lúc này, trong hư không, có một giọng nói vang lên đáp lại Đại Bá Tống. Đó là giọng nói của Tống Thư Hàng, nhưng trẻ trung và uy nghiêm hơn.
Dịu dàng, đáng tin cậy.
Biết tích lũy linh thạch.
Thông thạo ngôn ngữ viễn cổ.
Còn có thể bế quan dài ngày!
Bia đá đạo hữu chính là hình ảnh minh họa hoàn mỹ cho hình tượng đại tiền bối đáng tin trong tưởng tượng của Tống Thư Hàng.
Nếu đây mà là vô dụng thì từ trước đến nay hắn theo đuổi cái gì vậy chứ?
[Tiếp theo cứ giao hết cho ta đi.] Giọng nói của Tống Thư Hàng trong hư không tiếp tục vang lên.
“Giao cho ngươi đấy, Thư Hàng.” Đại Bá Tống nhắm mắt lại, thì thầm.
Lời vừa dứt.
Khí chất của Đại Bá Tống dịu dàng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thân hình hắn dường như cao hơn, trông thẳng tắp và hiên ngang lẫm liệt. Đây là thay đổi về mặt tinh thần. Đại Bá Tống ở thời đại này gần như đã bị gánh nặng hiện thực đè cho sụp đổ, nhưng nay tất cả áp lực ấy đã bị xóa đi!
Đồng thời, một loại uy áp mơ hồ tỏa ra từ người hắn.
Diện mạo hắn thay đổi không nhiều, nhưng trông lại trẻ ra.
Khóe miệng vẫn nở nụ cười đáng tin như cũ.
Đường cong khuôn miệng không hề thay đổi, nhưng lạ thay, nụ cười này lại khiến hắn toát ra nét lông bông.
Không sai được! Đây chính là triệu chứng của người mắc bệnh Tam Lãng giai đoạn cuối!
Bá Tống ở nơi bế quan mở to hai mắt.
Khi hắn mở mắt ra, biểu cảm trên gương mặt hắn dường như vừa “sống lại”.
Cả khuôn mặt đều biến thành trạng thái “kèm phụ đề”.
Thông Nương há hốc miệng nhìn Tống Thư Hàng đã khác một trời một vực với vẻ chấn kinh.
“Đã lâu không gặp, Thông Nương.” Tống Thư Hàng vẫy tay với Thông Nương và Vũ Nhu Tử, nói tiếp: “Tử tương lai, ta tới rồi!”
Mái tóc dài đã bị Tử tương lai vén lên lại rũ xuống: “Tống tiền bối!”
Chờ đợi ngàn năm, cuối cùng cũng được đáp đền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận