Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1568: Hỏi các ngươi có sợ hay không

Chương 1568: Hỏi các ngươi có sợ hay không
Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy trên người của hơn một nửa số thành viên Bích Thủy Các có mười sợi tơ nhân quả khác nhau, gần một nửa chỉ có bảy tám sợi, phần nhỏ còn lại thì ít hơn, chỉ có năm sáu sợi.
“Những sợi tơ nhân quả này có tác dụng gì sao?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Nhân quả huyền bí đến cả ta cũng không thể nhìn thấu, đây không phải là đạo mà ta chủ tu. Nhưng với ta mà nói thì những sợi tơ nhân quả này chính là con đường để hồi sinh Bích Thủy Các.” Sở các chủ two nói: “Con người có hồn phách, ba hồn bảy phách. Mỗi một thành viên của Bích Thủy Các khi còn sống đều để lại nhân quả. Chỉ cần thuận theo những nhân quả này rồi cắt đứt nhân quả thì ta có thể hoàn nguyên cho thành viên của Bích Thủy Các thông qua phương thức triệu hoán, sau đó triệu hoán bọn họ ra. Mặc dù sẽ phải trả giá đắt, nhưng cái giá ấy vẫn nằm trong giới hạn chịu được của ta. Đây chính là cơ hội mà cái đầu mới mang tới cho ta.”
“Sợi tơ nhân quả càng nhiều thì cơ hội để ta triệu hoán và phục sinh Bích Thủy Các càng lớn.” Sở các chủ two vỗ nhẹ lên đầu mình: “Cho nên ta phải cảm ơn ngươi. Vì cái đầu mới này, xem như ta đã nợ ngươi một ân tình lớn.”
Khi nói đến ân tình, Sở các chủ two dang tay vẽ một hình tròn thật to.
Đáng yêu vô cùng.
“Ta có thể hiểu đại khái thế này… các thành viên trong Bích Thủy Các giống như tài liệu bị ném vào thùng rác rồi bị xóa sạch. Còn Sở tiền bối chịu ảnh hưởng của thuộc tính bất hủ trên đầu của Vân Tước Tử, nhìn thấy sợi tơ nhân quả và cách giải quyết nhân quả, cũng giống như phần mềm khôi phục dữ liệu. Nhờ có chúng, ngài có cơ hội hoàn nguyên toàn bộ thành viên của Bích Thủy Các. Mười đoạn tơ nhân quả là số liệu bảo tồn tương đối hoàn hảo, mức độ phục hồi tương đối cao, thứ hai là đến bảy tám đoạn, cuối cùng đến năm đoạn.” Tống Thư Hàng lý giải theo phương thức của mình.
Lực lượng “bất hủ” của Thiên Đạo chính là loại lực lượng bá đạo như vậy đó.
Các thành viên của Bích Thủy Các đã chết sạch từ thời viễn cổ, thế mà chỉ chịu một chút ảnh hưởng của thuộc tính bất hủ, phối hợp với Sở các chủ cảnh giới Trường Sinh Giả là đã có cơ hội phục hồi như cũ.
Phải nhớ kĩ chuyện này để lúc nào rảnh thì tâm sự với Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two mới được.
Sở các chủ two nghe Tống Thư Hàng nói xong thì cũng nghệt mặt ra.
“Khụ.” Tống Thư Hàng nói: “Tóm lại là ta hiểu ý của Sở tiền bối rồi. Bây giờ ngài có cách hồi sinh các thành viên của Bích Thủy Các rồi đúng không?”
“Không thể coi là hồi sinh được. Muốn thực sự hồi sinh bọn họ thì còn nhiều việc phải làm lắm. Nhưng bây giờ ta chỉ cần triệu hoán được họ về trong phạm vi Bích Thủy Các thì sau này sẽ có cơ hội để bọn họ thực sự hồi sinh.” Sở các chủ two dịu dàng nói: “Nếu tương lai có một ngày bọn họ có thể thật sự hồi sinh thì ta sẽ để họ rời Bích Thủy Các, sống cho thật tốt, không còn bị Bích Thủy Các ràng buộc nữa.”
Tống Thư Hàng trầm mặc, không nói gì.
Nội tâm của hắn lại đang tự hỏi: Sở các chủ two thật sự là do tâm ma của Sở các chủ biến thành sao?
Khi mới được sinh ra, Sở các chủ two có lộ chút vẻ tà ác, cho người ta cảm giác cô hệt như ma nữ vậy.
Nhưng sau khi thực sự tiếp xúc thì Tống Thư Hàng lại thấy cô rất tốt bụng, đã thế lại còn đa sầu đa cảm nữa chứ.
Tâm ma nhà ai mà đáng yêu thế?
Cho ta một bé với!
Có tâm ma thế này thì sau này độ kiếp ta khỏi cần sợ lạc lối trong tâm ma kiếp luôn.
Khi Tống Thư Hàng còn đang suy tư thì Sở các chủ two trước mặt hắn đã thu hồi vô số sợi tơ nhân quả giăng đầy trời.
Bích Thủy Các mới đã hoàn thành.
Trừ việc có thêm một gốc khô vinh song thụ, Bích Thủy Các mới và Bích Thủy Các cũ hoàn toàn không khác gì nhau.
À… quên mất, còn thiếu cái Thời Quang Thành.
Bây giờ nó vẫn đang ở trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng kìa.
“Hoàn thành.” Sở các chủ two đứng dưới khô vinh song thụ, nói.
Một khắc sau, dao động lực lượng trên người Sở các chủ two phát sinh biến hóa.
Trên người cô tản mác ra lực lượng ô uế, dơ bẩn, cực ác.
Tống Thư Hàng: “!!”
Hắn quá quen thuộc với năng lượng đang tỏa ra từ Sở các chủ two!
Tà năng Cửu U.
“Ừm, tà năng Cửu U đấy.” Sở các chủ two nói nhỏ: “Đây chính là một trong những cái giá phải trả. Đến lúc tạm biệt rồi, Tống Thư Hàng.”
Sau lưng Sở các chủ, một con đường thông đến thế giới Cửu U mở ra, như màn đêm đen đặc, bao phủ cả Sở các chủ two và Bích Thủy Các vừa mới được hình thành.
“Ta nợ ngươi ân tình, sau này có cơ hội sẽ trả cho ngươi. Nếu lần sau vẫn còn gặp mặt.” Sở các chủ two nhẹ nhàng vẫy tay.
“Hay là bây giờ ngài trả luôn ân tình ấy cho ta đi?” Đúng lúc này, Tống Thư Hàng lên tiếng.
Tống Thư Hàng hơi khựng lại… đậu má, ai nói đây?
Dù là giọng nói của hắn, nhưng hắn có nói gì đâu?!
“Được, ngươi muốn cái gì? Bây giờ trên người ta có cái gì cho ngươi được thì ta sẽ cho hết.” Sở các chủ two nói.
Bây giờ tâm trạng cô cực kì tốt, có thể nói là xin gì được nấy. Chỉ cần là thứ trên người cô có thì Tống Thư Hàng muốn gì cô cũng cho.
“Không, không phải đâu…” Tống Thư Hàng vội vàng nói.
“Gọi ta là cha đi!” giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên lần nữa, lần này tràn ngập uy nghiêm.
Tống Thư Hàng: “Đờ mờ!”
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở các chủ two cứng đờ ra, sau đó biến thành lạnh lẽo đến đáng sợ: “Lần sau gặp mặt, ta sẽ vặn đầu ngươi!”
Nói xong, không chờ Tống Thư Hàng giải thích, cô đã biến mất cùng với Bích Thủy Các.
Sau khi Bích Thủy Các biến mất, một cánh cửa không gian xuất hiện trong phạm vi của Bích Thủy Các, sau đó một bóng người bung dù chui vào trong các.
Bóng người bung dù kia biến mất cùng Bích Thủy Các, ngay khi biến mất, hắn quay lại gào lên với Tống Thư Hàng: “Bá Tống tiền bối, hình như ngươi còn nợ tiền ta hay sao ấy?”
“Sở tiền bối, ban nãy không phải là ta nói đâu, ta không muốn làm cha của ngài!” Tống Thư Hàng vươn tay ra gào thét với hư không.
Đậu xanh rau má, ban nãy là ai giả giọng hắn để cà khịa thế hả?
Nhưng Sở các chủ two đã biến mất rồi.
Tống Thư Hàng nghiến răng: “Xin hỏi là vị tiền bối nào vừa đi ngang qua đây? Mời ra nói chuyện đôi câu.”
Nếu lần sau gặp mặt Sở các chủ two vặn đầu của ta, thì dù ta có biến thành ma cũng không tha cho tên khốn nào vừa gây sự!
“Cảm ơn.” Lúc này, giọng nói kia lại vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Tiếng cảm ơn này rất nhẹ, nhưng lại chân thành đến cực điểm.
Sau đó, cả thế giới trở nên yên lặng.
Sở các chủ two biến mất, có thể là đã tiến vào thế giới Cửu U.
Giọng nói vang lên bên tai Tống Thư Hàng cũng không còn tăm tích.
Tống Thư Hàng khổ não day trán.
Đúng là chẳng hiểu ra làm sao cả.
Thở dài một hơi, hắn quay đầu nhìn về phía Lan Tây đảo.
Thôi được rồi, tự bay về vậy.


Tống Thư Hàng lấy song đao của Ô Tặc Bạo Quân ra, chuẩn bị đi về. Đúng lúc ấy thì linh quỷ trong cơ thể hắn rục rịch ngóc dậy.
Nó truyền tin tức gấp gáp muốn ra ngoài cho Tống Thư Hàng.
“Ngươi muốn ra hả? Thế thì ra đi.” Tống Thư Hàng nói.
Linh quỷ khuôn mặt mơ hồ chui ra khỏi thể nội của Tống Thư Hàng, sau đó nhanh chóng bay về phía Sở các chủ two vừa biến mất.
Khi đến vị trí ban đầu của khô vinh song thụ, nó há miệng ra, hút nhẹ một cái.
Trong hư không, một sợi năng lượng dạng chất lỏng trong suốt bị nó hút vào miệng.
“Đó là… nguyền rủa ư?” Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi.
Trong luồng năng lượng trong suốt này ẩn chứa tiếng khóc tuyệt vọng, là một nguyền rủa vô cùng kinh khủng.
Nguyền rủa này vừa rớt xuống từ Sở các chủ two và Bích Thủy Các sao?
Mà bây giờ linh quỷ của hắn đang nuốt nguyền rủa kia!
Tống Thư Hàng day day giữa hai lông mày: “Đúng rồi… hình như linh quỷ nhà mình có thiên phú ăn nguyền rủa, đời thứ nhất hay là đời thứ hai thì vẫn vậy.”
Linh quỷ không ngừng cắn nuốt.
Tống Thư Hàng lắng tai nghe tiếng khóc kia.
Đó là tiếng khóc thút thít tuyệt vọng của con gái, vừa khóc vừa nói bằng ngôn ngữ viễn cổ như muốn bộc bạch điều gì.
“Đó là giọng của Sở các chủ!” Tống Thư Hàng nhận ra giọng nói của cô gái này.
Đoạn ngôn ngữ viễn cổ kia quá phức tạp nên hắn nghe không hiểu, hắn chỉ vừa mới bắt đầu học mà thôi.
Nhưng hắn có thể đoán được ý nghĩa của nó.
Đó là sau khi Bích Thủy Các bị hủy diệt năm ấy… Sở các chủ tuyệt vọng nguyền rủa chính mình.
Nghe một hồi, Tống Thư Hàng chợt nảy ra một ý.
“Mình đúng là đồ ngốc bỏ gần tìm xa!” hắn thốt lên.
Hắn khổ sở quấn lấy cô nàng chăm sóc khách hàng Tiểu Khả của shop thuyền tiên để học cách uốn lưỡi nói ngôn ngữ viễn cổ, đúng là bỏ gần tìm xa!
Con rối tiên tử không dạy ngôn ngữ viễn cổ cho hắn, nhưng trong thế giới hạch tâm của hắn còn có một Sở các chủ cả ngày rảnh rỗi thổi bong bóng cơ mà!
Hắn hỏi thẳng Sở các chủ chẳng phải nhanh hơn ư?
Tống Thư Hàng mừng rỡ mở thế giới hạch tâm ra, nói với Sở các chủ: “Sở tiền bối, gần đây ta đang học ngôn ngữ viễn cổ. Ngài có thời gian rảnh, có thể dạy ta cách uốn lưỡi để nói ngôn ngữ viễn cổ được không?”
“Ừ, được.” Sở các chủ trả lời.
Sau đó cô tiếp tục thổi bong bóng như đang suy nghĩ gì lung lắm.
Thậm chí cô còn không hỏi thăm xem sau khi Sở các chủ two thay đầu của Vân Tước Tử vào thì thay đổi như thế nào.
“Cứ quyết định thế nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Mang thầy dạy ngôn ngữ viễn cổ đi khắp mọi nơi.
Có Sở các chủ + hệ thống học bá, ngày hắn thông thạo ngôn ngữ viễn cổ không còn xa nữa!
“Ơ, tiếng gì thế nhỉ?” Lúc này, Sở các chủ đột nhiên hỏi.
Tống Thư Hàng: “Gì cơ?”
“Ngươi có nghe thấy tiếng con gái khóc không? Tiếng khóc nghe thương tâm, làm người ta đồng cảm lắm. Nghe một hồi mà ta muốn khóc cùng cô ấy luôn rồi đây này.” Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng đáp: “Có nghe thấy. Đó là tiếng khóc của ngài đấy Sở các chủ ạ.”
“Ngươi làm một “ta” khác khóc đấy à?” Sở các chủ nghi hoặc hỏi.
“Ta làm gì có bản lĩnh đó? Người muốn khóc phải là ta mới đúng.” Tống Thư Hàng thở dài chua chát.
Cứ nhớ đến cái câu “Gọi ta là cha” kia là hắn lại thấy thốn hết tim gan.
“Tiếng khóc này phát ra từ một loại nguyền rủa, là tiếng khóc của ngài đấy Sở các chủ ạ. Ngài có muốn nghe chút không?” Tống Thư Hàng nói.
“Được.” Sở các chủ đáp.
Tống Thư Hàng điều khiển thế giới hạch tâm, phát trực tiếp lời nguyền rủa có tiếng khóc và ngôn ngữ viễn cổ của Sở các chủ vào thế giới hạch tâm.
Sở các chủ: “…”
Thì ra là cái này. Đây là lịch sử đen tối của cô, lúc trước, khi giới thiệu Bích Thủy Các với Tống Thư Hàng, cô đã cố tình bỏ qua đoạn này, không ngờ bây giờ lại bị Tống Thư Hàng đào ra.
Nội tâm của Sở các chủ đắng ngắt.
“Sở tiền bối à, ngài không cần lo lắng đâu. Nói cho ngài biết một tin tức tốt này, Sở các chủ two đã tìm ra cách triệu hoán các thành viên của Bích Thủy Các về rồi. Có lẽ sẽ có một ngày Bích Thủy Các được xây dựng lại đấy.”
Sở các chủ yên lặng gật đầu.
“À phải rồi Sở tiền bối, bao giờ ta đổi chỗ với phân thân thì chúng ta bắt đầu học ngôn ngữ viễn cổ nhé? Buổi sáng trong hệ thống học bá có mấy từ mà ta không biết phải uốn lưỡi thế nào đây.” Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ: “Ta đổi ý rồi.”
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Cái gì đấy?
“Không dạy ngươi ngôn ngữ viễn cổ đâu.” Sở các chủ nói xong lại bắt đầu thổi bong bóng.
Tống Thư Hàng: “Hở?”
Người ta nói lòng dạ đàn bà như kim đáy biển.
Nhưng mà Sở các chủ đổi ý nhanh quá rồi đấy, chẳng biết tại sao nữa!
Chẳng lẽ vì Sở các chủ chỉ còn mỗi cái đầu, đến “lòng dạ” cũng không có, cho nên càng khó lường hơn à?
“Sau khi ta dạy ngươi ngôn ngữ viễn cổ thì chẳng phải ngươi sẽ hiểu ta lẩm bẩm những gì trong lịch sử đen tối của mình sao? Còn lâu ta mới ngốc đến mức giao lịch sử đen tối của mình cho ngươi.” Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Lần sau hứa hẹn cái gì với Sở các chủ thì phải bắt cô ấy kí hợp đồng mới được.
“Thôi, ta đùa ấy mà. Với lại… cảm ơn ngươi vì chuyện của ta.” Sở các chủ nói: “Lúc nào muốn học ngôn ngữ viễn cổ thì tìm ta, dù sao bây giờ ta cũng rảnh mà.”
“Được, hứa rồi đấy nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Lòng dạ của đàn bà đúng là như mò kim đáy bể mà.
Đừng có đoán làm gì, đoán cũng chẳng ăn thua.


Linh quỷ ăn xong nguyền rủa bèn ợ một cái rồi thỏa mãn quay về thân thể của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngự song đao của Ô Tặc Bạo Quân về quán ăn trước.
Sau đó hắn tráo đổi với phân thân đang ở khu vực độ kiếp tại thành phố H xa xôi.
Sau khi phân thân làm màu xong thì ngoan ngoãn về phòng ăn, học tập ngôn ngữ viễn cổ trong hệ thống học bá.
Nhân lúc Sở các chủ chưa đổi ý, Tống Thư Hàng phải tranh thủ thời gian.
Một khi gặp từ không hiểu trong hệ thống học bá, hắn phải vào ngay thế giới hạch tâm để hỏi Sở các chủ.
Bản thể của Tống Thư Hàng trở lại bên cạnh trận pháp độ kiếp ở thành phố H.
Khi về đến nơi, hắn thấy Đậu Đậu đang ngửi ngửi như tìm kiếm cái gì.
“Đậu Đậu, ngươi làm gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Tìm bảo bối, đây này.” Đậu Đậu vui vẻ đào một cái hố to bên cạnh trận pháp độ kiếp.
Trong hố có một bộ pháp y, đan dược, linh thạch, và cả một chiếc điện thoại di động.
Đó là đồ của An Tri Ma Quân.
“Đống đan dược này được đấy, chúng ta chia đều.” Đậu Đậu vui vẻ nói.
“Đậu Đậu làm tốt lắm!” Tống Thư Hàng giơ ngón cái lên.
Sau đó hắn nhặt chiếc di động của An Tri Ma Quân lên xem.
Điện thoại mở khóa bằng vân tay, mà An Tri Ma Quân lại đang ở ngay trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, mượn vân tay của hắn để mở khóa quá là nhẹ nhàng luôn.
Vừa mở điện thoại ra thì thấy một khung chat hiện lên.
Tin nhắn cuối cùng là của Công Tử Hải.
Công Tử Hải: “Sau khi lên ngũ phẩm, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
An Tri Ma Quân: “Nói chính xác là sau khi lên ngũ phẩm tám long văn thì chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Ồ, là Công Tử Hải.” Tống Thư Hàng phấn khởi.
Hắn dùng điện thoại của An Tri Ma Quân nhắn tin trả lời: “Ngũ phẩm tám long văn? Yếu quá! Bây giờ ta có kim đan năm hạt nhân, viên kim đan thứ nhất và thứ hai đều có chín long văn rồi đây này, hỏi các ngươi có sợ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận