Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 9: Một khu La Tín khác.

Chương 9: Một khu La Tín khác.
Tống Thư Hàng cũng ở khu Giang Nam, với tính cách tốt bụng của hắn thì chuyện dẫn đường cho người khác cũng là chuyện nhỏ mà thôi, hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Chẳng qua lúc này dù hắn có muốn giúp cũng là có lòng mà không có sức. Khu đại học cách sân bay Giang Nam phải hai giờ đi xe, Giang Nam là một thành phố lớn, diện tích không nhỏ chút nào.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng lại không rành đường bên thành phố J, cũng chưa từng nghe đến Quỷ Đăng Tự bao giờ.
Hắn chỉ biết là thành phố J gần sát khu Giang Nam, cũng là một thành phố có tiếng ở Hoa Hạ.
Bởi vì nơi đó là thánh địa tôn giáo, ở đó có đủ loại tôn giáo khiến người ta nhìn mà choáng váng. Hàng năm, vào các ngày lễ của các tôn giáo, các tín đố đi đến thành phố J hành hương có thể nhét kín cả thành phố.
Nơi đó có khá nhiều chùa miếu, muốn tìm được một ngôi miếu nhỏ ở nơi đó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
“Mà cái tên khu La Tín này sao nghe quen quen thế nhỉ, hình như mình đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Gặm bánh bao, Tống Thư Hàng dựa trên ghế lắc lư. Trong đầu suy nghĩ về khu La Tín, cố gắng tìm hiểu rõ ràng về cảm giác quen tai kỳ lạ này.
Trí nhớ của con người rất lạ, có nhiều thứ lúc bình thường cứ lảng vảng ở trong đầu, nhưng lúc cần thì có vắt hết óc cũng không nhớ ra nổi.
“Chắc là nghe thấy cái tên này trên tin tức thời sự ấy nhỉ?”
Tống Thư Hàng bỏ cuộc, không lãng phí tế bào não vào vấn đề này nữa.
*
Vũ Nhu Tử kéo theo rương hành lý to thật to đi ra chỗ gọi taxi.
Chỉ nháy mắt lập tức có vài xe đón khách tấp lại chỗ Vũ Nhu Tử — sự thật chứng minh, người đẹp thì đi đến đâu cũng được ưu tiên. Nếu không chỉ riêng cái vali to đùng của cô cũng đủ khiến rất nhiều bác tài nguẩy mông đi mà không thèm chào hỏi.
“Cô gái, đi đâu vậy?”
Một chiếc taxi màu đỏ chạy đến đầu tiên, tài xế là một ông chú có gương mặt vuông vức, nói chuyện mang theo khẩu âm Giang Nam.
“Bác tài… bác có biết Quỷ Đăng Tự ở chỗ nào không?”
Vũ Nhu Tử mở miệng hỏi, giọng cô thỏ thẻ khác hẳn với vẻ ngoài hoạt bát sáng sủa của mình. Nhưng như vậy lại có phần đáng yêu.
Ông chú mặt vuông suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu:
“Chưa nghe qua tên Quỷ Đăng Tự bao giờ.”
Nhìn thấy ông chú mặt vuông kia lắc đầu, trong lòng Vũ Nhu Tử trầm xuống, mặt ửng hồng, có phần thất vọng.
Cũng may ông chú kia lại nói thêm:
“Có biết là ở khu nào không?”
“Biết, là khu La Tín!”
Cô lập tức trả lời.
“Khu La Tín à, tôi biết khu này, tôi cũng ở đấy mà. Có điều, cô gái à, cô không nhớ nhầm tên chùa miếu đó đấy chứ? Tôi ở khu đó bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đến Quỷ Đăng Tự bao giờ.”
Ông chú mặt vuông kia lại nói.
Bởi vì nghề nghiệp của mình, có thể nói ông nắm rõ khu vực gần đấy như lòng bàn tay. Đặc biệt là khu La Tín mà ông đang ở, nói quá một chút thì mỗi tấc đất đều có dấu chân của ông, nhưng ông hoàn toàn chưa nghe nói đến cái tên Quỷ Đăng Tự bao giờ cả.
“Hả?”
Gương mặt của Vũ Nhu Tử đỏ lên, bất quá cô lập tức trả lời chắc nịch:
“Bác tài, bác cứ đưa tôi đến khu La Tín đi!”
Cô định đến đó lại hỏi tiếp xem, nếu như thật sự vẫn không tìm thấy thì cô chỉ có thể gọi điện hỏi về cha mình. Nhưng đó là hạ sách trong hạ sách, không đến phút cuối thì không thể dùng tới.
“Cô gái à, cô có gấp không? Nếu như cô không gấp thì có thể ngồi xe bus đến khu La Tín đấy. Nếu đi taxi thì đắt lắm, đi xe những hơn hai giờ cơ.”
Ông chú lại nói thêm.
Cũng không phải ông không muốn kiếm tiền, chỉ là hai giờ đi đường như thế cũng tốn một khoản không nhỏ. Đối phương rõ ràng không biết khoảng cách hai nơi, nếu như trước khi lên xe mà không nói rõ khoảng cách và giá tiền thì sau khi đến nơi dễ cãi nhau lắm.
“Không sao hết, bác cứ chở tôi đi là được.”
Vũ Nhu Tử mỉm cười ngại ngùng, đối với cô mà nói thì tiền căn bản không thành vấn đề.
Sau khi ông chú kia xác nhận xong thì trong lòng cũng mừng thầm. Chạy chuyến này có thể kiếm được không ít tiền rồi.
“Được rồi, vậy cô lên xe đi, vali cứ để ở sau cốp là được.”
Ông chú mặt vuông kia vừa nói vừa mở cốp xe lên, sau đó mở cửa xe ra chuẩn bị bước xuống đỡ lên giúp.
Dù sao thì cái vali ấy to đùng như thế, cô gái này lấy đâu ra sức mà nhấc lên nổi chứ?
Thế nhưng lúc ông chú vừa mới đẩy cửa xe lên xong quay đầu nhìn lại thì há hốc mồm, mãi lâu sau vẫn không khép lại nổi.
Ông nhìn thấy cô gái trông qua có vẻ yếu đuối kia dùng một tay nhấc cái vali to thật to kia bên cạnh… là nhấc lên, chứ không phải ôm lên hay giơ lên hay khuân lên gì hết. Mà chính là nhấc lên một cách nhẹ nhàng như nhấc một cái mâm nhỏ vậy, dễ dàng dùng một tay nâng vali lên rồi bỏ vào trong cốp xe.
Chẳng lẽ cái vali này to thế thôi nhưng rỗng tuếch à?
Vừa mới nghĩ tới đó, ông chợt cảm giác đuôi xe nặng trĩu xuống. Ông chú đã làm tài xế taxi nhiều năm, sớm đã đạt tới cảnh giới người xe hợp nhất. Đuôi xe vừa mới trầm xuống một cái ông đã có thể ước lượng được thứ kia nặng bao nhiêu rồi.
Cái vali này ít nhất cũng phải hơn sáu mươi kg ấy chứ nhỉ? Thậm chí còn nặng hơn không biết chừng, cũng phải xêm xêm cân nặng của một người đàn ông trưởng thành luôn ấy.
Cô gái này luyện cử tạ hay sao ấy nhỉ? Thật là thần lực trời sinh mà, ông chú mặt vuông kia thầm nuốt một ngụm nước miếng. Cũng may ông là tài xế lương thiện, nếu như là đám bất lương gặp sắc nảy lòng tham, gặp phải cô gái này chắc là bị đánh cho mềm xương mất thôi.
Vũ Nhu Tử cũng không biết hành động vô tình của mình kinh người đến nhường nào, sau khi cất vali vào xong rồi, cô lại quay bước về mở cửa sau xe ngồi lên.
“Cô gái, sức cô mạnh thật đấy, ngồi cho vững nhé.”
Ông chú mặt vuông kia cười ha hả, đạp chân ga, chiếc xe taxi màu đỏ nhanh chóng xuất phát chạy về khu La Tín.

………
Nhóm Cửu Châu Số 1.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử (online bằng điện thoại):
“Bắc Hà tiền bối, ta đang đi tới khu La Tín trước, nhưng mà tài xế taxi không biết Quỷ Đăng Tự ở đâu. Ta đang chuẩn bị đến khu La Tín xong lại hỏi thăm người ở khu đó sau, có lẽ sẽ có người biết.”
“Được rồi, ta đã hỏi vài người, thế nhưng tạm thời không có ai biết cả. Tóm lại là có tin tức gì thì ta sẽ liên lạc với cô ngay.”
Bắc Hà Tán Nhân đáp.
“Cảm ơn tiền bối.”
Vũ Nhu Tử đáp lại bằng một icon mỉm cười. Có câu trả lời này của Bắc Hà Tán Nhân, tâm trạng thấp thỏm của cô rốt cuộc cũng bình ổn lại — Lại nói, đây là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà một mình. Trước kia đều có cha đi theo cùng, hoặc là chỉ hoạt động ở khu vực gần Linh Điệp Đảo mà thôi.
Cô cứ cảm thấy thế này khá kích thích.

…...
Đoạn chạt này tạm thời Tống Thư Hàng không nhìn thấy… Bởi vì thật sự không có việc gì làm cho nên hắn lại ra tiệm sách đọc ké rồi.
Ôm quyển sách dày cộp mà lần trước hắn đã thuê, quyển sách này đến bây giờ hắn còn chưa kịp xem xong. Với hắn mà nói, nếu như sách mà không phải đọc ké thì cảm giác không đã ghiền.
Giống như mì gói vậy, mùi vị lúc ăn sống với nấu lên ăn khác nhau hoàn toàn.
Trước khi đi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại mang theo cả điện thoại — bình thường Tống Thư Hàng không có thói quen cầm điện thoại kè kè theo người.
Chức năng của mấy cái điện thoại đời mới ngày càng nhiều, thể tích cũng càng lúc càng lớn, bây giờ muốn tìm một chiếc điện thoại chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin căn bản là rất khó. Bởi vì điện thoại khá to, Tống Thư Hàng luôn dùng thứ này như điện thoại cố định.
“Pin còn 7%, chắc là cũng đủ dùng.”
Pin còn không nhiều, nhưng chỉ để nghe điện thoại hoặc nhận tin nhắn thì chắc là cũng đủ cả buổi chiều rồi.
Nghĩ như vậy, hắn cầm điện thoại theo, lại cầm theo quyển sách thuê lần trước hớn hở chạy đến tiệm sách đọc ké.

Thời gian trôi qua cực nhanh.
Khoảng chừng nửa giờ sau.
“Lạ ghê, chẳng lẽ hôm nay mình rời giường sai tư thế à?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc đặt quyển sách nặng trịch trong tay về lại giá sách — thế mà hắn lại đọc không vào đấy!
Bất kể là tiểu thuyết, lý thuyết lái xe, truyện tranh, tác phẩm cổ điển, tất cả hắn đều đọc không vào. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện thế này.
“Quái thật đấy.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm, hắn thở dài, tiện tay rút đại một quyển sách đi ra quầy tính tiền.
Đã đọc không vào rồi thì đọc ké cũng không còn ý nghĩa gì.
Nghĩ vậy, hắn quyết định đi ra khu bên cạnh đi dạo giải khuây.
Nói đến chỗ giải khuây thì không thể không nhắc đến thắng địa bên cạnh khu đại học Giang Nam — thiên đường ăn vặt.
Đi kiếm chút đồ ngon ăn thôi nào!
Thiên đường ăn vặt là một khu bán đồ ăn khá sầm uất, cách khu đại học Giang Nam hai khu, đi bộ chừng hai mươi phút. Nhưng chút khoảng cách ấy hoàn toàn không ngăn nổi bước chân của đám thích ăn hàng được.
Ở nơi này, thứ bay trên bầu trời ngoại trừ máy bay, thứ bốn chân ở trên mặt đất trừ ghế ngồi ra thì thứ gì cũng bán hết. Thỏa mãn đủ loại sở thích ăn uống.
Nơi này luôn được gọi là thiên đường ăn vặt hoặc là thiên đường món ngon, tên gọi vốn có của nó đã bị người ta quên béng đi từ lâu rồi.
Nơi này gọi là gì ấy nhỉ?
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm bảng tên khu — Tấm bảng to có đề mấy chữ [Chào mừng ngài đến với khu La Tín] màu vàng chóe chói sáng dưới ánh nắng.
À đúng rồi, nơi này gọi là khu La Tín, cái tên hay thật đấy.
Tống Thư Hàng nghĩ như vậy, đi vào bên trong.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên khựng lại. Sau đó nhanh chóng lùi lại chỗ tấm biển hiệu, nhìn chằm chằm vào mấy chữ vàng rực chói lóa kia.
Chào mừng ngài đến với khu La Tín!
Không hề nhìn lầm, là khu La Tín.
Tống Thư Hàng chẳng biết nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận