Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1802: Chí bảo xinh đẹp

Chương 1802: Chí bảo xinh đẹp
Hoặc là lúc vị Tiêu Dao tiền bối này ngầm điều khiển thì có điều kiện ẩn nào đó. Ban nãy Tam Lãng nịnh nọt trùng hợp đáp ứng đủ điều kiện ẩn nên mới trúng thưởng chăng?
Phần thưởng cho giải ba chỉ có ba người, chia đều bảo vật tầng bốn đến năm. Đối với phần lớn tu luyện giả có mặt ở đây, một phần ba bảo vật tầng bốn đến năm là một món của cải kếch xù, hoàn toàn đáng giá để vứt bỏ thể diện mà đi tranh giành.
Tiết tháo cũng tốt, xấu hổ cũng được, lúc này hoàn toàn có thể vứt bỏ.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy khỉ lớn Tam Lãng nịnh nọt dở ẹc nhưng lại lấy được một ‘ghế nội bộ’ thì tất cả mọi người đều bị kích thích.
Đủ loại ca ngợi vang lên trong ‘Tán Tài Vương Tọa’, mấy trăm loại ngôn ngữ khác nhau khiến người ta đinh tai nhức óc.
Nhóm tu luyện giả dùng hết tất cả thần thông.
Nào là ấn like bằng pháo hoa, sư tử hống, mỹ pháp khen ngợi bằng thánh ca ngâm xướng, ma pháp khuếch đại âm thanh, thậm chí có người còn phóng ra pháp thuật tỏ tình, một vòng sáng rực rỡ hình trái tim lãng mạng bao phủ toàn bộ tầng thứ năm.
Chắc là trong lòng Tiêu Dao Tán Tiên đã nhận được cảm giác thỏa mãn cực lớn rồi.
Tống Thư Hàng hoài nghi không biết có phải mình đã đến buổi hòa nhạc của danh ca cấp thế giới hay không, kiểu hoan hô và tiếng ca ngợi phát ra từ nội tâm này thật sự quá rung động.
“Hay lắm.” Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi, nếu như chỉ tán tài ngẫu nhiên mà không ngầm điều khiển thì chắc chắn tiếng hô 666 của mọi người ở đây sẽ không nồng nhiệt như vậy, mọi người sẽ quan tâm ai trúng thưởng, sẽ cảm thấy bị kích thích, nhưng rất nhiều người sẽ im lặng chờ mở thưởng mà thôi. Nhưng khi có thêm ‘ngầm điều khiển’ mà ai cũng nhìn ra được kia thì mọi người đương nhiên sẽ vứt bỏ xấu hổ và tiết tháo, lớn tiếng hoan hô mong Tiêu Dao tiền bối chú ý hòng tranh thủ ‘vị trí ngầm điều khiển’ đó. Cõ lẽ đây là nguyên nhân Tiêu Dao tiền bối ‘ngầm điều khiển’.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Vũ Nhu Tử gật đầu nói: “Đến giải nhất và giải nhì thì chúng ta nhất định phải đánh phủ đầu ngay lúc khai cuộc, vang dội toàn trường, giành được sự chú ý của Tiêu Dao tiền bối.”
Trong lúc nói chuyện, hai vị trí không bị ngầm điều khiển khác của giải ba đã phân phối ngẫu nhiên xong.
Thiên Nhân lại trúng thưởng… Nhóm Thiên Nhân có số lượng chiếm một nửa nên xác suất trúng giải cực cao. Tu luyện giả có mặt hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì được.
Một vị trí khác rơi vào người một lão giả đeo mặt nạ kim loại. Lão giả khom người, ẩn nấp trong đám đông, cảm giác tồn tại cực thấp.
Nếu không phải hắn trúng thưởng thì rất có thể mọi người sẽ không để ý đến hắn.
“Quân Bất Phụ!” Đột nhiên, có một tu sĩ nghiến răng hét lên. Bên cạnh hắn, một nhóm tu sĩ mặc chiến bào môn phái giống hắn cũng phẫn nộ trừng lão giả này.
“Quân lão cẩu, ngươi lại dám xuất hiện ở nơi này.”
“Tên đáng chết… Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi.”
Theo tiếng rống của nhóm tu sĩ này, càng ngày càng có nhiều ánh mắt chuyển về phía lão giả này.
“Là Quân Bất Phụ, tên rác rưởi Quân Bất Phụ kia.”
“Kẻ này là tên đáng chém nghìn đao!”
“Kẻ như vậy mà lại giành được phần thưởng, đúng là đáng ghét.”
Từng ánh nhìn mang theo thù hận tập trung vào vị trí của lão giả đeo mặt nạ kim loại.
“Ha ha ha ha.” Lão giả mỉm cười: “Không ngờ ta lại được trúng thưởng, gây chú ý quá cũng không phải chuyện tốt với ta.”
“Tiền bối, vị Quân Bất Phụ này có lai lịch gì thế?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi, chỉ bị nói ra đạo hiệu thôi mà đã lập tức thu hút nhiều thù hận như vậy rồi.
Toàn Phong Tôn Giả nhất định rất hâm mộ vị lão đại gia này.
“A, thật hâm mộ người trúng thưởng. Cho dù là sát thủ có cảm giác tồn tại cực thấp, một khi trúng thưởng cũng có thể lập tức trở thành trung tâm vạn người chú ý.” Minh Huy Cư Sĩ nói.
“Sát thủ?” Tống Thư Hàng nhìn lão giả kia: “Xem ra đây là một sát thủ rất thành công đúng không?”
Bằng không thì sao có thể kéo nhiều thù hận như vậy được chứ.
“Nhìn từ góc độ sát thủ thì Quân Bất Phụ là một sát thủ hoàn toàn thất bại… Cho tới bây giờ, tỷ lệ ám sát thành công của hắn vẫn là con số không, chưa từng thành công bao giờ. Tuy ám sát không được, nhưng thủ đoạn khiến người ta buồn nôn của hắn lại đứng đầu. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, thủ đoạn của Quân Bất Phụ đều không lặp lại, chuyện gì cũng làm được, hơn nữa những trò bịp của hắn đều nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đây mới là nguyên nhân thu hút thù hận thật sự của hắn.” Hoàng Sơn Tôn Giả nhìn Quân Bất Phụ, nói khẽ: “Nghe nói hắn từng bị nguyền rủa, đã không còn cơ hội tấn chức lục phẩm, con đường tu hành đã bị cắt đứt. Nên hắn làm việc vô cùng tà môn.”
“Cho nên, tuy rằng được xưng là ‘sát thủ’. Nhưng nhiệm vụ hắn nhận vẫn luôn là khiến mục tiêu buồn nôn, dùng tất cả mọi cách để cà khịa với mục tiêu.” Bắc Hà Tán Nhân bổ sung.
Lệ Chi Tiên Tử: “Ta cũng từng nghe nói đến hắn. Nghe đâu, trước khi chuyển sang làm sát thủ thì Quân Bất Phụ là người lương thiện có tiếng trong tu chân giới. Năm đó đạo hiệu của hắn là Thiên Sơn Tẫn. Tiếp theo, sau khi bị nguyền rủa thì tính cách mới vặn vẹo hẳn.”
“Ta từng bị tên này đánh.” Vân Trung Tiên Khách nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng tiếc cuối cùng để hắn chạy mất, bằng không lần trước ta đã giết chết hắn rồi.”
“Tống tiền bối, trả tâm ma lại cho ta trước đã được không?” Vũ Nhu Tử vung nắm tay nói: “Ta muốn đánh hắn một trận.”
“Vũ Nhu Tử cũng từng bị dính chưởng à?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Vũ Nhu Tử nói: “A cha của ta từng bị nhằm vào, khi đó đúng lúc a cha đang bế quan, hắn chạy đến Linh Điệp đảo gây sự. Sau đó nếu không phải hắn chạy nhanh thì đã chết ở Linh Điệp đảo rồi.”
Linh Điệp Tôn Giả nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, hắn vỗ nhẹ con gái rồi nói: “Vũ Nhu Tử, đừng đánh hắn trong Tán Tài Vương Tọa, nếu lần này hắn đã hiện than thì đừng mong trốn được. Dù lát nữa hắn có lệnh bài hộ thân thì cũng đừng hòng chạy trốn khỏi bàn tay ta. Lần này, ta nhất định phải khiến hắn hối cải, làm lại cuộc đời.”
Cái tiếng nhớ dai thù vặt của hắn cũng không phải trưng cho đẹp.
Quy tiền bối ngẩng đầu nói: “Nói cách khác, sau khi kẻ này bị nguyền rủa thì tính cách mới trở nên vặn vẹo à? Sau khi tính cách vặn vẹo cũng chưa từng giết người nào. Nói không chừng Quân Bất Phụ này còn có thể cứu được đấy. Dựa theo kịch bản phim ảnh gần đây thì chỉ cần khiến hắn lĩnh ngộ tình ‘yêu’ lần nữa, nói không chừng hắn có thể hối cải làm lại cuộc đời đấy.”
Gần đây nó và Thông Nương cùng xem không ít phim điện ảnh và truyền hình, nên đã xem kha khá những bộ phim nói về đề tài dùng tình yêu để cảm hóa và cứu vớt thế giới.
Tống Thư Hàng sờ cằm nói: “Tức là nói phải để hắn cảm ngộ ‘yêu’ ư?”
Hắn vừa dứt lời, con mắt Thánh Nhân Nho gia bên trái đột nhiên lại bị kích hoạt.
Ngay sau đó, mắt trái của hắn hơi lóe lên.
Xoẹt ~
Một ánh sáng bắn lên người Quân Bất Phụ trong nháy mắt.
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Ta không có điều khiển mắt Thánh Nhân mà, vì sao mắt Thánh Nhân lại đột nhiên phóng ra thuật giám định cường giả thế này?
Lẽ nào mắt Thánh Nhân nơi mắt trái cũng cho rằng Quân Bất Phụ còn có thể cứu được, nên mới để hắn cảm nhận ‘yêu’ ư?
Hào quang từ mắt Thánh Nhân là thứ vô cùng đáng sợ.
Quân Bất Phụ được ‘cột sáng’ bao phủ, nhưng cột sáng kia không cách nào chống lại ánh sáng từ ái đầy ắp yêu thương của mắt Thánh Nhân.
Mà lúc này ‘lệnh bài’ vẫn chưa thành hình.
Quân Bất Phụ chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, bụng dưới phình lên cực nhanh.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, vẫn là mùi vị này, vẫn là chiêu này.
Là cường giả thì chứng minh bản thân đi.
“Bá… Bá Tống Huyền Thánh.” Quân Bất Phụ run rẩy nói.
Ta nhớ là mình chưa từng đắc tội với Bá Tống Huyền Thánh mà?
Nói thật, loại người chuyên đi gây sự như hắn, bình thường sẽ không đắc tội với loại người hung ác ‘trừng mắt là khiến người ta mang thai’ như Bá Tống Huyền Thánh này.
Trong ánh mắt lom lom của quần chúng, bụng Quân Bất Phụ phình lên cực nhanh.
[Không… không muốn đâu, lần trước thiếu chút nữa là ta đã ngủm luôn rồi, ta không muốn thể nghiệm lần thứ hai đâu.] Quân Bất Phụ rơi lệ đầy mặt, nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải duy trì vẻ điềm tĩnh của sát thủ.
Hắn chắp hai tay sau lưng không nhúc nhích, lãnh khốc như băng.
Cho dùng trong bụng truyền đến từng cơn đau đớn, nhưng hắn đều cố nhịn.
Nhưng nói đi nói lại thì, lần này có hơi khác với lúc trước.
Trong ‘ánh nhìn mang thai’ lần này, hắn cứ cảm thấy có loại hương vị của người mẹ, bên trong đầy ắp ‘tình thương của mẹ’, khiến Quân Bất Phụ nhớ lại ký ức thời niên thiếu của mình.
Lúc này… tất cả tu luyện giả đang căm tức, nguyền rủa Quân Bất Phụ đều dần ngừng lại. Mọi người nhìn cái bụng to lớn kia của Quân Bất Phụ thì nuốt nước miếng, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía Bá Tống Huyền Thánh.
Không ai dám nhìn thẳng vào Bá Tống Huyền Thánh cả.
Nhưng nhìn Quân Bất Phụ trúng chiêu khiến họ thật sự hả dạ.
Tiếc nuối duy nhất chính là xương của Quân Bất Phụ quá cứng, lúc này lại có thể gắng gượng không hét lên thảm thiết.
Roạt roạt ~ lúc này, cột sáng tiêu tán, hóa thành một tấm lệnh bài rơi vào trong tay Quân Bất Phụ, Tam Lãng và Thiên Nhân trúng thưởng kia.
Sau khi Quân Bất Phụ nhận lấy lệnh bài thì rốt cuộc không nhịn được nữa, đành từ từ ngồi xổm xuống…
“Ngươi đã ngộ ra chưa?” Lúc này, Bá Tống Huyền Thánh chậm rãi mở miệng nói. Tống Thư Hàng cứ cảm thấy lúc này hắn nên nói chút gì đó để làm dịu bầu không khí lúng túng nơi đây. Nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì mới phải. Nên hồi lâu sau, hắn mới rặn ra được một câu như vậy.
Quân Bất Phụ ngơ ngác nhìn Bá Tống.
Ngộ con khỉ gì cơ?
“Hiểu được tình yêu chưa?” Vũ Nhu Tử phối hợp với Tống tiền bối, đứng bên cạnh hắn, nói với ra vẻ mặt nghiêm túc.
Quân Bất Phụ: “…”
“Năng lượng tình yêu có thể cứu vớt thế giới.” Quy tiền bối nói lời thấm thía.
Tống Thư Hàng từ từ quay người đi, không nhìn Quân Bất Phụ nữa. Lời kịch khó khăn lắm mới nghĩ ra được lại bị Vũ Nhu Tử và Quy tiền bối cướp mất rồi, hắn lại chưa nghĩ ra lời mới, đành lưu lại một bóng lưng cao thâm mà thôi.
Đồng thời, Tống Thư Hàng chú ý tới, trong mắt Tiêu Dao Tán Tiên thì có lẽ ‘ánh nhìn mang thai’ cũng không tính là ‘công kích’.
Tiêu Dao Tán Tiên không ra tay ngăn cản, cũng không nhắc nhở hoặc cảnh cáo.
Hoạt động tán tài tiếp tục.
[Tiếp theo sẽ rút giải nhì, chia đều bảo vật tầng sáu đến tầng bảy. Vốn ta định thiết lập hai suất, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, để ăn mừng có thể gặp được chí bảo xinh đẹp như vậy ở đây. Giải nhì cũng sẽ có ba suất, bảo vật chia đều cho cả ba, ta sẽ bổ sung một số lượng bảo vật nhất định vào. Vậy thì tiến vào thời gian đếm ngược rút thưởng nào!]
“Ể, tại sao lại đột nhiên đổi ý thế này? Hơn nữa còn tăng thêm số lượng bảo vật á?” Cuồng Đao Tam Lãng nghi hoặc nói.
Bắc Hà Tán Nhân sờ cằm: “Có phải do một phát ‘ánh nhìn mang thai’ vừa rồi của Thư Hàng tiểu hữu không?”
Trước khi Tiêu Dao Tán Tiên đổi ý, biến hóa duy nhất trong Tán Tài Vương Tọa chính là một phát ‘ánh nhìn mang thai’ vừa rồi của Tống Thư Hàng đúng không?
“Vừa rồi Tiêu Dao tiền bối có nhắc đến chí bảo xinh đẹp.” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng không khỏi sờ lên vành mắt trái của mình.
Tròng mắt của Thánh Nhân Nho gia ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận