Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1066: Thư Hàng, Ngươi Có Tính Toán Gì Cho Tương Lai Không?

Chương 1066: Thư Hàng, Ngươi Có Tính Toán Gì Cho Tương Lai Không?
Chắc Bạch tiền bối sẽ hài lòng với hai mươi món tiên hào(*) do Biệt Tuyết Tiên Cơ chuyên tâm chế biến nhỉ?
(*) Hào: đồ ăn
Hai hộp đựng thức ăn lớn, một đưa cho Bạch tiền bối, một hộp khác mang về làm bữa tối cho Thi và tước yêu Tiểu Thải.
Nhưng sức ăn của Thi và Tiểu Thải cũng không lớn, vậy nên chờ đến tối lúc các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đến, nếu trong đó có vị nào chưa ăn cơm thì có thể dùng bữa chung với Thi, Tiểu Thải và Bạch Hạc tiền bối.
...
Lúc này, trong lầu hai nơi Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đang ở.
Giữa hai người là một chiếc bàn rất to, đây là loại bàn tròn có thể xoay, bên trên bày đầy hai mươi món tiên hào được chế biến từ chân cá sấu.
Tống Thư Hàng ngồi đối diện Tô Thị A Thập Lục.
Tống Thư Hàng:
“Cái bàn này quá lớn, thích hợp cho cả một đám người ngồi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta ngồi đây, cứ thấy trống trải thế nào ấy, thiếu hẳn bầu không khí dùng cơm tối.”
Tô Thị A Thập Lục để đũa xuống:
“Vậy Thư Hàng muốn bầu không khí thế nào?”
“À, không sao, như vậy cũng được rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục gật đầu một cái.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện về đủ loại đề tài. Bởi vì bọn họ đều là tu luyện giả, lại cùng chuyên tu đao pháp nên có rất nhiều đề tài để nói với nhau.
Từ phương diện tu luyện, phương diện đao pháp cho đến phương diện kỹ xảo ngự đao.
“Thư Hàng, ngươi có tính toán gì về tương lai không?”
Tô Thị A Thập Lục bỗng hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Tương lai?”
“Ừ, nói ví dụ như... giờ ngươi đã đạt đến cảnh giới tứ phẩm, vậy tiếp theo ngươi định tiếp tục tu luyện theo hình thức tán tu hay là gia nhập vào một môn phái hoặc thế gia nào đó chẳng hạn?”
Tô Thị A Thập Lục nói:
“Tu luyện theo hình thức tán tu sẽ có được sự tự do lớn nhất, cũng không phải chịu bất cứ sự trói buộc nào. Nhưng giờ ngươi đã đạt đến cảnh giới tứ phẩm, nếu gia nhập môn phái hoặc thế gia nào đó thì cũng sẽ có sự tự do rất lớn, hơn nữa còn có cơ hội đạt được đạo thống truyền thừa khá hoàn chỉnh và được phân phối tài nguyên tu luyện.”
Cho dù là trong môn phái lớn, tu luyện giả cảnh giới tứ phẩm cũng đã đủ tư cách trở thành đà chủ một phương, quản lý một chi nhánh riêng. Nếu đạt đến tu vi ngũ phẩm thì có thể trở thành trưởng lão hoặc phong chủ trong những môn phái lớn, trở thành nhân vật nắm giữ thực quyền thật sự.
Với tu vi của Tống Thư Hàng bây giờ và mối quan hệ giữa hắn với các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, cho dù hắn muốn gia nhập môn phái hoặc thế lực của vị tiền bối nào cũng sẽ được hoan nghênh. Đến lúc đó, hắn không chỉ nhận được đạo thống truyền thừa hoàn chỉnh, mà còn được cung cấp lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Vừa bảo đảm sự tự do cho bản thân, vừa có thể đạt được đạo thống hoàn chỉnh và lượng lớn tài nguyên tu luyện, vậy nên đa số tu luyện giả theo hình thức tán tu đều muốn gia nhập vào một môn phái hoặc thế lực vừa ý khi bước vào cảnh giới tứ phẩm.
“Nói thật là ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
Tống Thư Hàng lắc đầu nói:
“Bởi vì tốc độ lên cấp khá nhanh nên ta có cảm giác mình chưa tu luyện được bao lâu, vậy nên chưa hề nghĩ đến chuyện này... Ừ, khi nào có thời gian ta sẽ suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này.”
“Cũng đúng.”
Tô Thị A Thập Lục đáp.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Nếu... một ngày nào đó ngươi có ý định muốn gia nhập môn phái hoặc thế lực nào đó thì có thể cân nhắc Thiên Hà Tô Thị bọn ta. Chờ A Thất lên cấp Chân Quân lục phẩm sẽ chấp chưởng một mạch Thiên Hà Tô Thị, vậy nên nếu ngươi gia nhập thì sẽ... rất có lợi, phương diện nào cũng có lợi hết!”
“Được thôi, nếu khi nào ta thật sự có ý định gia nhập môn phái thì sẽ cân nhắc thật kỹ.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục lại nói:
“Ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ thật ra với tình huống của ngươi bây giờ, có gia nhập môn phái hay không cũng chẳng khác gì mấy. Ngươi có thể đổi được lượng lớn tài nguyên tu luyện từ chỗ các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, về mặt công pháp cũng chẳng có gì phải lo. Thậm chí tốc độ tu luyện của ngươi còn nhanh hơn đệ tử của các môn phái lớn nữa. Có lẽ... tán tu mới là hình thức tu luyện thích hợp với ngươi nhất.”
“Ha ha, Thập Lục ngươi nói chuyện mâu thuẫn thật đấy. Trước đó còn bảo ta suy nghĩ đến chuyện gia nhập môn phái, giờ lại nói tán tu mới hợp với ta.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Thứ mâu thuẫn ở đây là suy nghĩ của ta chứ không phải là lời nói.
Tô Thị A Thập Lục nháy mắt một cái rồi nói:
“Dù sao ý ta là vậy đó... Nếu có một ngày ngươi cảm thấy chơi tán tu mệt rồi, muốn gia nhập môn phái thì hãy xem xét Thiên Hà Tô Thị. Ngươi cứ coi như ta đang làm thuyết khách cho Thiên Hà Tô Thị là được.”
Tống Thư Hàng cười đáp:
“Ok, ta nhớ rồi.”
...
“Thôi kệ đi, chúng ta đổi đề tài khác nào. Thư Hàng, ngươi có từng nghĩ tới tương lai xa hơn không? Ví dụ như thành gia lập nghiệp chẳng hạn?”
Tô Thị A Thập Lục lại hỏi.
“Ơ? Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”
Tống Thư Hàng dừng đũa.
“Có từng nghĩ tới không?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi rất nghiêm túc.
“Thành gia lập nghiệp ấy à... Nói thật là chưa từng nghĩ tới.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Mặc dù tính cách của hắn chín chắn hơn bạn cùng lứa một chút nhưng đối với hắn, chuyện thành gia lập nghiệp vẫn còn quá sớm.
Dù sao trước khi chưa tiếp xúc với tu chân, ở học kỳ trước hắn vẫn còn là sinh viên đại học năm nhất.
Sinh viên đại học năm nhất sẽ nghĩ tới vấn đề tình cảm, trong đó phần lớn sinh viên đều muốn nói chuyện yêu đương ở thời đại học, nhưng đa số sẽ không nghĩ tới loại vấn đề nghiêm túc như thành gia lập nghiệp.
Mặc dù Tống Thư Hàng hy vọng quen được một cô bạn gái ở thời đại học, tốt nhất là sau khi tốt nghiệp hai người có thể bước vào lễ đường kết hôn. Nhưng còn chi tiết về chuyện thành gia lập nghiệp thì hắn chưa từng nghĩ tới.
Còn suy nghĩ kiểu như “cưới một cô gái bình thường, sinh hai đứa bé, qua hết quãng đời bình thường” cũng chỉ là ý niệm nhất thời mà thôi.
“Chưa từng nghĩ tới dù chỉ một chút ư?”
Tô Thị A Thập Lục xoa cằm, hiếu kỳ nói:
“Trong ấn tượng của ta, đàn ông bình thường đều sẽ ở cân nhắc vấn đề này rất sớm mà.”
“Thập Lục, đàn ông mà ngươi nói là tu sĩ đúng không? Còn đối với thanh niên hiện đại, rất ít người lại nghĩ đến chuyện thành gia lập nghiệp ở tuổi mười tám, mười chín, trừ khi là một số người trưởng thành rất sớm.”
Tống Thư Hàng đáp.
Tô Thị A Thập Lục đột nhiên vỗ trán một cái, cô quên mất một chuyện, tên Tống Thư Hàng này còn rất trẻ tuổi kia mà.
“Vậy ngươi có nghĩ tới việc tìm đạo lữ không?”
Tô Thị A Thập Lục lại hỏi.
“Có.”
Nhắc tới đề tài này, Tống Thư Hàng lại cảm thấy buồn man mác:
“Lúc ta nghiêm túc cân nhắc đến chuyện tìm đạo lữ không bao lâu thì đạo lữ dự bị đã biến thành linh quỷ rồi.”
Tô Thị A Thập Lục:
“...”
Trong quãng thời gian cô bế quan chữa thương, rốt cuộc Tống Thư Hàng đã trải qua chuyện gì thế?
“Là Diệp Tư à?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài:
“Đúng vậy.”
A Thập Lục lại hỏi:
“Vậy bây giờ mối quan hệ giữa ngươi và Diệp Tư... là quan hệ gì?”
“Là quan hệ giữa linh quỷ và chủ nhân chăng? Ai mà biết được.”
Chính bản thân Tống Thư Hàng cũng không xác định được.
“Không phải đạo lữ sao?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Ta và Diệp Tư sư tỷ còn chưa bắt đầu nữa.”
Tống Thư Hàng thở dài đáp.
Hắn và Diệp Tư chỉ là hợp tính hợp ý với nhau, sau đó Diệp Tư đề nghị hay là hai người thử tiếp xúc một đoạn thời gian, nếu thấy đôi bên thích hợp thì có thể cân nhắc đến chuyện thử trở thành đạo lữ.
Kết quả là ngay cả quá trình đôi bên thử tiếp xúc một đoạn thời gian còn chưa chính thức bắt đầu, Diệp Tư đã biến thành quỷ hệt như tình tiết trong kịch bản phim Chiến Mạt Pháp mà thằng khốn Cao Mỗ Mỗ đã viết.
Tô Thị A Thập Lục thoáng nhíu mày.
Nói vậy mối quan hệ giữa Tống Thư Hàng và Diệp Tư phức tạp quá nhỉ?
Trong lúc cô đang suy tư, sau lưng Tống Thư Hàng bỗng hơi sáng lên. Trong nháy mắt, mỹ nhân rắn công đức lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng Tống Thư Hàng... Tiếp đó cô lại âm thầm chìa tay ra, trộm một miếng chân cá sấu cắt lát rồi nhét vào trong miệng.
Chẳng may hành động ăn vụng của cô bị Tống Thư Hàng phát hiện.
“Nhìn trời, sao ngươi lại ra đây? Đi về đi, đứng có phá nữa.”
Tống Thư Hàng nói.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu qua một bên, sau đó đột nhiên há miệng hét lên:
“A a a a~”
Tống Thư Hàng:
“Lại nữa à? Chị hai ơi, đừng đùa mà.”
Mỹ nhân rắn công đức nhũn người ngã xuống đất, ngoẹo đầu giả chết.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tô Thị A Thập Lục:
“...”
Ngoài linh quỷ Diệp Tư, trên người Tống Thư Hàng còn có một mỹ nhân rắn công đức rất phiền toái.
“Thư Hàng.”
Tô Thị A Thập Lục nghiêm túc nói:
“Nếu ngươi không cách nào xác định mối quan hệ với Diệp Tư là gì, còn có vị mỹ nhân rắn công đức này... sau này có hơn 80% ngươi sẽ cô độc cả đời đấy.”
Trừ khi có vị tiên tử nào đó có lối suy nghĩ “đã yêu một người thì sẽ yêu tất cả con người hắn” yêu Tống Thư Hàng, đồng thời còn yêu linh quỷ Diệp Tư, thậm chí tốt nhất là có lòng rộng lượng, chấp nhận cả mỹ nhân rắn công đức sau lưng Tống Thư Hàng.
Như vậy Tống Thư Hàng mới có cơ hội thoát khỏi số FA.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tô Thị A Thập Lục xoa huyệt thái dương:
“Hỏi ngươi một chuyện, giữa linh quỷ và tu sĩ có thể sinh con không?”
“Chắc là không.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hơn nữa, linh quỷ có mối liên hệ tâm ý tương thông với chủ nhân. Một linh quỷ thật sự chẳng khác gì một phân thân của chủ nhân. Ai lại cầm thú đến mức nghĩ đến chuyện sinh con với linh quỷ của mình chứ? Nhưng vì trường hợp của Diệp Tư rất đặc biệt, hoàn toàn khác với linh quỷ bình thường.
Tô Thị A Thập Lục vừa dùng đũa chọt vào đĩa thức ăn ở trước mặt vừa nói:
“Thật ra chuyện liên quan tới Diệp Tư ngươi không nói cũng không sao, dù sao cô ấy cũng là linh quỷ của ngươi.”
“Cô đã hỏi thì ta không thể gạt cô được.”
Tống Thư Hàng bổ sung thêm:
“Ta không phải đầu gỗ.”
Mặc dù Sở các chủ và một số đại năng thời viễn cổ đều ngộ nhận hắn là Tống Đâu Gỗ, nhưng Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân vẫn rất nhạy bén với chuyện tình cảm, xem sách nhiều năm như vậy cũng không phải là xem không.
Ngay từ lúc A Thập Lục nghiêm túc hỏi tới vấn đề thành gia lập nghiệp trong tương lai, Tống Thư Hàng cũng đã hiểu.
Mặc dù không biết tại sao một người ưu tú như A Thập Lục lại vừa ý hắn?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tô Thị A Thập Lục, hắn biết cô đang nghiêm túc.
Song đúng như A Thập Lục đã nói, chừng nào còn chưa xác định mối quan hệ với Diệp Tư là gì, hắn cứ yên lặng mà làm một con gâu độc thân đi.
“Lúc này chi bằng ngươi cứ là đầu gỗ thì hơn.”
Tô Thị A Thập Lục một tay chống má, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cảm giác được sau khi khỏi bệnh, thành công tấn thăng tứ phẩm, khí tràng trên người Tô Thị A Thập Lục càng ngày càng mạnh. Bây giờ cho dù cô có đứng trong hẻm nhỏ, chắc cũng không tên mắt mù nào dám tiến lên gây chuyện với cô đâu nhỉ?
Ơ chờ chút, là ảo giác ư? Sao cứ có cảm giác khí thế của A Thập Lục vẫn đang tăng lên không ngừng vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận