Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 734: Loại thực dụng? Loại “thực” dụng!

Chương 734: Loại thực dụng? Loại “thực” dụng!
*Chữ thực thứ hai nghĩa là ăn.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Chẳng lẽ đây là một năng lực rất trâu bò à?”
Thiệt Trán Liên Hoa đó nha, vừa nghe đã thấy rất không tầm thường rồi.
“Ừ, về mặt nào đó thì quả thật là rất... lợi hại.”
Hằng Hỏa Chân Quân chậm rãi nói:
“Ví dụ như, bản thân nó ăn rất ngon chẳng hạn?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ăn rất ngon là cái quỷ gì thế!
Mặc dù nó rất thơm, ngửi xong sẽ khiến người ta thèm ăn.
Nhưng mà muốn ăn cái gì thì cứ đi tìm tiên trù, tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ là được rồi! Bay trên trời, bò dưới đất, bơi trong biển, chui dưới bùn, chỉ cần là thứ ăn được thì tiên trù đều có thể chế biến thành mỹ thực khiến người ta thèm ăn.
Vả lại, mặc dù đóa hoa sen này là từ trong hư không ngưng tụ ra, nhưng dù sao cũng là năng lực khẩu khiếu của hắn mà, thứ này ăn kiểu gì đây?
Tống Thư Hàng đưa tay, chọt mấy cái vào đóa hoa sen trắng muốt mang theo khí lạnh đang lơ lửng trong hư không.
Vừa chọt trúng nó thì hương thơm kia lại lan tỏa tứ tán, giống như mùi thơm của các loại mỹ thực trộn lẫn vào nhau vậy.
Bụng của Tô Thị A Thập Lục vang lên tiếng ùng ục đòi ăn.
Tiếp đó Lệ Chi Tiên Tử cũng bị lây, bụng đói kêu ra tiếng.
Xấu hổ quá đi mất.
Tống Thư Hàng vội vàng thổi một hơi về phía đóa hoa sen trắng muốt kia, hoa sen lập tức tản đi, biến mất không còn.
Giải trừ năng lực đặc thù.
Tống Thư Hàng cảm thấy năng lực đặc thù đạt được sau khi ăn hạt sen Quân Tử Kim Liên không giống như pháp thuật, cũng không giống như năng lực thiên phú, thật ra lại có vẻ giống như siêu năng lực hơn.
...
“Hằng Hỏa tiền bối, trừ ăn ngon ra thì năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này còn có chức năng gì khác không?”
Lúc này Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.
“Chắc là... hình như... không có.”
Hằng Hỏa Chân Quân đưa tay vỗ nhè Tống Thư Hàng, an ủi:
“Thật ra thì năng lực này không tồi đâu, nó có thể biến ra thức ăn cho ngươi ăn no bụng mà, đặc biệt là bây giờ người còn chưa thể tích cốc nữa. Nếu trong lúc nguy nan, ngươi vô tình rơi vào cạm bẫy không cách nào thoát ra được, lúc đó năng lực đặc thù này có chỗ dùng rồi!”
“Nhưng chúng ta có tích cốc đan mà.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Ích Cốc đan dùng mãi cũng sẽ hết, nhưng năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này của ngươi có dùng mãi cũng không lo dùng hết.”
Hằng Hỏa Chân Quân cố moi ra ưu điểm để an ủi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Lệ Chi Tiên Tử cười nói:
“Đúng rồi, ta nói Thư Hàng tiểu hữu nghe, chờ cảnh giới tu vi của ngươi cao lên là có thể lập đàn truyền pháp cho các đệ tử. Đến lúc đó ngươi sử dụng năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này, mỗi lần mở miệng lại có hoa sen hiện ra, tu sĩ đệ tử nghe pháp thấy vậy lập tức bị khiếp sợ ngay.”
“Ta không thèm loại khiếp sợ này đâu.”
Tống Thư Hàng nói.
Sao kỳ vậy kìa? Rõ ràng mới vừa rồi, hắn quay về phía Bạch tiền bối cầu cho bản thân thức tỉnh năng lực thuộc loại thực dụng mà, nhưng Thiệt Trán Liên Hoa này có chức năng thực dụng gì đâu chứ.
Ơ?
Chờ một chút, hình như có chỗ nào không đúng.
Thiệt Trán Liên Hoa... năng lực thuộc loại thực dụng?
Loại “thực” dụng? Loại thực dụng? “Thực” dụng, thực dụng?
Tống Thư Hàng quỳ.
Sao lại thế này hả trời, sớm biết vậy thì mình nên yên lặng cầu xin Bạch tiền bối cho mình thức tỉnh năng lực loại hình chiến đấu cho lành!
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
...
Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh suy tư một lát, sau đó đột nhiên nói:
“Thư Hàng, ngươi lại thi triển năng lực Thiệt Trán Liên Hoa một lần nữa cho ta xem.”
Chẳng lẽ đôi mắt sáng như đuốc của Bạch tiền bối đã nhìn ra được năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này ẩn giấu tác dụng đặc thù gì đó mà không ai biết sao? Tống Thư Hàng mừng thầm trong lòng, hắn hít sâu một hơi, lần nữa thi triển năng lực đặc thù Thiệt Trán Liên Hoa.
“Phù~”
Hắn nhẹ nhàng thổi ra một hơi, trong hư không lại ngưng tụ thành hình một đóa sen trắng tinh khôi, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Ai ngửi được mùi thơm này cũng cảm thấy rất thèm ăn.
“Rất tốt, cứ giữ nguyên như vậy, đừng để nó tiêu tán.”
Bạch Tôn Giả dặn dò.
Tống Thư Hàng vội vàng gật đầu đáp ứng.
Sau đó, hắn thấy Bạch Tôn Giả lấy ra một cái nồi đất từ trong trang bị không gian, rồi lấy ra tiếp một túi linh mễ.
Bạch Tôn Giả thuần thục lấy gạo bỏ vào nồi, tiếp theo hắn bấm tay thi triển một một pháp thuật lửa. Chỉ qua mấy hơi thở mà linh mễ đã chín rồi, mùi cơm thơm ngát lan tỏa ra xung quanh.
“Rất tốt, tay nghề nấu cơm vẫn chưa xuống cấp.”
Bạch Tôn Giả hài lòng gật đầu. Sau đó hắn lấy mấy cái chén cùng với vài đôi đũa ra, tự bới cho mình một chén cơm.
Hắn vừa bới cơm vừa nói với Lệ Chi Tiên Tử và Tô Thị A Thập Lục:
“Các ngươi cũng đói bụng rồi đúng không? Tự mình bới cơm đi, ta không giúp các ngươi đâu.”
Sau khi bới cơm xong, Bạch Tôn Giả lại lấy ra rất nhiều món nguội, hết món này tới món khác được bày ra.
Cuối cùng hắn giơ ngón tay chọt vào đóa hoa sen trước mắt Tống Thư Hàng, hoa sen lập tức tỏa ra một mùi thơm mê người.
Trong mùi thơm này có cả mùi thơm của thịt, mùi thơm của rau cải, của gia vị. Hương thơm của vô số mỹ thực hòa quyện vào nhau, lan tản khắp không gian khiến người ta vừa ngửi thấy đã rất đói bụng rồi.
Chỉ mùi thơm này thôi cũng đã sánh bằng với hương thơm của các món ngon trong tiệc của Biệt Tuyết Tiên Cơ rồi.
Bụng của Tô Thị A Thập Lục và Lệ Chi Tiên Tử lại kêu lên.
“Thơm quá.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Ta cảm giác chỉ cần ngửi mùi thơm này thôi cũng có thể ăn hết một tô cơm trắng rồi. Chậc, mấy ngày trước ăn một bữa tiệc của Biệt Tuyết Tiên Cơ xong, cái miệng này cũng bị chiều hư luôn rồi, mấy ngày nay chẳng muốn ăn gì cả, rốt cuộc hôm nay cũng có cảm giác thèm ăn.”
“...”
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, siêu năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này của ta có tác dụng đặc thù gì không vậy?”
“Có chứ, nó giúp ta cảm thấy thèm ăn, tác dụng lớn lắm đấy.”
Bạch Tôn Giả hài lòng gật đầu nói.
Lúc này, Lệ Chi Tiên Tử và Tô Thị A Thập Lục đang ngồi sau lưng Bạch tiền bối đã lặng lẽ lấy ra một viên tích cốc đan nuốt xuống.
Tống Thư Hàng:
“...”
...
Trong lúc Bạch Tôn Giả đang ăn cơm, Tống Thư Hàng vẫn tiếp tục nghiên cứu Thiệt Trán Liên Hoa của mình.
“Bạch tiền bối, ngài xem nếu ta dung nhập năng lực thiên phú huyễn âm vào trong siêu năng lực này, thì có thể khiến hoa sen sinh ra biến hóa không?”
Bạch Tôn Giả dừng đũa, suy tư một chút:
“Đáng thử nghiệm đấy!”
Tống Thư Hàng vui vẻ nói:
“Bạch tiền bối, ngài cũng thấy vậy sao?”
“Ừ, biết đâu sau khi dung nhập huyễn âm vào, hoa sen không chỉ thơm mà còn có thể biến thành các loại mỹ thực khiến người ta càng thêm thèm ăn nữa thì sao.”
Bạch Tôn Giả bình luận đúng ngay trọng tâm.
Tống Thư Hàng hắn không thèm thảo luận đề tài này với Bạch Tôn Giả nữa đâu.
Thật là không thể nhịn được mà.
Đau gan quá.
Rõ ràng là hạt sen Quân Tử Kim Liên của nho gia, vì sao ăn xong rồi lại không thể bắn ra thần thương thực kiếm từ trong miệng chứ!
Đều là siêu năng lực có liên quan đến cái miệng, nhưng thần thương thiệt kiếm của người ta cool ngầu biết bao nhiêu. Chỉ cần đọc ra một câu thơ, “vèo” một cái đã có một thanh kiếm tài hoa bắn ra, muốn chém yêu giết ma chỉ cần động miệng lưỡi một chút là xong!
Còn cái thứ năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này, sau khi thi triển chỉ có thể phát ra mùi thơm mê người khiến người ta cảm thấy thèm ăn. Thế này thì chỉ giúp đám yêu ma ăn hắn thêm ngon miệng thôi chứ có tác dụng gì?
À đúng rồi, kỹ năng này có thể thăng cấp mà! Trước đó Lệ Chi Tiên Tử có nói qua, chỉ cần tích cực tu luyện là có thể tăng lên uy lực của năng lực đặc thù thức tỉnh sau khi ăn hạt sen.
Tống Thư Hàng vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi tiếp:
“Hằng Hỏa tiền bối, sau khi kỹ năng Thiệt Trán Liên Hoa này thăng cấp thì sẽ thành dạng gì vậy? Lúc đó hoa sen có lực công kích không?”
“Thật đáng tiếc, trước kia có người thức tỉnh năng lực này, hắn cũng thử dùng mấy hạt sen để tăng cấp bậc kỹ năng. Sau khi thăng cấp, Thiệt Trán Liên Hoa chỉ có thể sinh ra nhiều đóa hoa sen hơn mà thôi, từ một đóa biến thành bốn đóa.”
Hằng Hỏa Chân Quân thành thật trả lời.
“Bốn đóa hoa sen? Vậy thì có khác gì đâu chứ!”
Tống Thư Hàng thở dài.
Một người cả đời chỉ có thể đạt được một loại năng lực từ hạt sen Quân Tử Kim Liên, sau này có ăn thêm hạt sen thì cũng chỉ có tác dụng tăng cường loại năng lực đặc thù lấy được lúc ban đầu mà thôi.
Không có công dụng “xóa kỹ năng”.
Sớm biết vậy thì ta không ăn vội thế đâu. Ta phải chuẩn bị cho thật kỹ trước, đầu tiên là phải rửa tay này, sau đó xông hương, rồi thành tâm khẩn cầu Bạch tiền bối, cuối cùng ăn vào hạt sen Quân Tử Kim Liên mới đúng.
Lúc này, Bạch Tôn Giả đã ăn xong một chén cơm.
Hắn lại lấy ra một chậu cây, trong đó có một gốc liễu yêu. Gốc liễu yêu này có tên là Khinh Vũ, từ trên xuống dưới đã được Bạch Tôn Giả tinh lọc qua một lần. Lá cây không còn đen thui nữa, tà khí Cửu U trên thân thể cũng tiêu tán hết sạch.
Không cần Bạch Tôn Giả ra lệnh, gốc liễu yêu đã linh hoạt vươn ra nhánh cây bắt đầu dọn dẹp chén, đũa, nồi...
Thật là một gốc liễu yêu đảm đang!
Tống Thư Hàng nhìn liễu yêu lại không khỏi nhớ tới Thông Nương. Vì sao Thông Nương ở bên cạnh hắn lâu vậy rồi mà cả ngày cứ muốn chạy trốn, không làm việc gì giúp hắn hết là sao?
Đây chính là sự khác biệt giữa “tiểu yêu tinh” nhà người ta với “tiểu yêu tinh” nhà mình sao?
Sau khi ăn no, Bạch Tôn Giả vỗ nhẹ bả vai Tống Thư Hàng an ủi:
“Thư Hàng, yên tâm đi. Trên thế giới này không có năng lực phế vật, chỉ có người sử dụng phế vật mà thôi! Ta tin ngươi có thể làm rạng danh năng lực Thiệt Trán Liên Hoa này.”
Tống Thư Hàng:
“...”
*****
Sau đó...
Bạch Tôn Giả dẫn đoàn người Tống Thư Hàng rời khỏi động phủ của Hằng Hỏa Chân Quân.
Dù sao cũng đã đáp ứng Hằng Hỏa Chân Quân, đến lúc đó sẽ ra sức giúp hắn chống lại tà ma thế giới Cửu U.
Có tiếp tục ở lại động phủ cũng không có chuyện gì làm.
Càng quan trọng hơn là đoàn làm phim của đạo diễn Jacob đã nghỉ ngơi xong, chuẩn bị mở máy quay cảnh tiếp theo.
Dọc đường đi, Lệ Chi Tiên Tử nói:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đăng tin lên Nhóm Cửu Châu Số 1, nói cho các đạo hữu trong nhóm biết để bọn họ tham gia hoạt động do Bạch Vân thư viện tổ chức. Chém giết tà ma Cửu U có thể để đổi lấy hạt sen Quân Tử Kim Liên, giao dịch này rất có lời. Các đạo hữu trong nhóm mà biết được tin này thì sẽ chơi càng vui vẻ, người bằng lòng ở lại cũng sẽ nhiều hơn.
“Ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Bạch Tôn Giả cũng nhớ tới một chuyện:
“Đúng rồi, Thư Hàng, tiện thể nói với nhóm cử ra đạo hữu đang rảnh giúp ta chuẩn bị một số cành cây. Tốt nhất là cành liễu, ta muốn chế tạo một lô “phi kiếm dùng một lần bản 005”. Mặc dù nho gia bên này đã kịp làm công tác chuẩn bị nhưng tà ma thế tới hung hãn, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thêm vài thủ đoạn bảo mệnh thì tốt hơn.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Được thôi, ta đăng ngay đây.”
“Mà ta thắc mắc lắm nhé, không biết Bạch Vân thư viện thu thập nhiều thi thể tà ma Cửu U như thế để làm gì nhỉ?”
Bạch Tôn Giả suy tư nói.
“Chắc là muốn luyện chế pháp bảo đặc thù gì đó ấy mà.”
Lệ Chi Tiên Tử đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận