Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1531: Chẳng phải đã nói là không có chủ nhân à?

Chương 1531: Chẳng phải đã nói là không có chủ nhân à?
Cảm giác như phi toa xuyên thấu chư thiên vạn giới đang đợi mấy người Tống Thư Hàng bị tượng Phật màu xám đuổi cho chạy té khói, nhân cơ hội mở cửa truyền tống để tống bọn họ vào.
Chiến xa lộn vòng trong thông đạo không gian.
“Giữ chắc vào!”
Con rối tiên tử nói, tuy rằng đã bị lật rồi nhựng cô vẫn cố gắng để ổn định chiến xa.
“Cánh cửa không gian ư?”
Ở đằng xa, tượng Phật màu xám cũng nhìn thấy cánh cửa không gian này.
Ngay sau đó, hắn cố nén cơn đau ở bụng, dùng tốc độ nhanh nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ để đuổi theo… Cánh cửa không gian rất có thể là thông đạo rời khỏi thế giới màu xám quỷ dị này.
Hắn chịu đủ cái thế giới màu xám không thể sử dụng lực lượng không gian này rồi.
Từ sau khi bị cuốn vào đây, ngoài chuyện mỗi ngày đập vào biển xám ra, hắn chẳng làm được chuyện gì khác nữa.
Sau đó, khó khăn lắm mới nhìn thấy một tiên toa, nhưng tốc độ của tiên toa này quá nhanh, hắn cứ đuổi theo thứ này, nhưng cứ bị khiêu khích hết lần này đến lần khác.
Cách khiêu khích của tiên toa còn không lặp lại nữa chứ. Đối mặt với khiêu khích liên tiếp như thế, đến Phật cũng phải tức giận.
Sau đó là đến hôm nay… chẳng dễ gì mà gặp được người sống trên một chiến xa, nhưng không ngờ người ngồi trên đó là Bá Tống Huyền Thánh tiếng xấu đồn xa, bắn một phát ‘ánh nhìn mang thai’ tới, bây giờ bụng hắn vẫn đang quặn đau, cứ như có thứ gì đó sắp chui ra vậy.
Quả thật không thể nhịn được nữa.
Tóm lại, có chết cũng không thể bỏ lỡ cánh cửa không gian này được.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để rời khỏi nơi này của hắn.
“Đừng hòng chạy!”
Tượng Phật màu xám phát ra tiếng sư tử hống, liên tiếp tăng tốc.
Xích Tiêu Kiếm nói:
“Tên hòa thượng kia đuổi tới nơi rồi… Nếu như không phải năng lượng của ta còn chưa hồi phục thì ta đã chém hắn từ lâu rồi, sao có thể để cho hắn ta kiêu ngạo như thế được. Đúng rồi Thư Hàng này, ta thấy hôm nay hai chúng ta phối hợp với nhau rất ăn ý, sau khi chém ra một đao Phần Thiên Hỏa Diễm Đao, ta lại thấy toàn thân thư thái cứ như được mát xa toàn thân vậy. Đợi lần sau năng lượng của ta hồi phục lại thì chúng ta lại chém một đao chơi đi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Cảm giác ‘toàn thân thư thái như được mát xa’ của Xích Tiêu Kiếm tiền bối chắc không phải là do mình thi triển ‘Dưỡng Đao Thuật’ mà ra đấy chứ?
Dưới sự làm dịu của ‘Dưỡng Đao Thuật’, Xích Tiêu Kiếm tiền bối lại cảm thấy thoải mái ư? Vậy nếu dùng nó ở bảo đao bản mệnh ‘song đao Ô Tặc Bạo Quân’ và ‘bảo đao Bá Toái’ thì sẽ có hiệu quả gì nhỉ?
Còn có ‘Đao Cổ Vô Hình nữa’, nó có thể tiếp nhận hiệu quả của ‘Dưỡng Đao Thuật’ không?
Đúng rồi, có nên dùng ‘Dưỡng Đao Thuật’ cho ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’ của Thông Nương thử luôn không nhỉ?
Đợi đã… có phải mình bình tĩnh quá rồi không?
Trạng thái không đúng lắm.
Ở đằng xa, tượng Phật màu xám đang tăng tốc đuổi tới đây… ước lượng bằng mắt khoảng cách của mình và tượng Phật màu xám, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chi e thông đạo không gian còn chưa đóng lại thì tượng Phật đã đuổi kịp rồi! Nếu như để tượng Phật đuổi kịp thì chắc chắn việc đầu tiên hắn ta làm là bóp chết kẻ khiến mình mang thai là Bá Tống Thánh Quân hắn đây.
Lúc này, chẳng phải hắn nên cảm thấy tim đập nhanh, kinh hoảng nhưng cũng đầy kích thích à?
Thế nhưng… rõ ràng đây là một chuyện rất kích thích và làm cho người ta hoảng sựo, nhưng cảm xúc của hắn lại chẳng dao động tí nào.
Còn một điểm nữa.
Chiến xa Hà Long Thần Hành không ngừng lộn vòng, còn kích thích hơn cả tàu lượn siêu tốc.
Nhưng trong lòng Tống Thư Hàng không có chút phản ứng nào cả.
[Ta đang bước vào trạng thái hiền giả cá mặn* ư?]
Tống Thư Hàng bắt đầu trầm tư.
Nếu như cẩn thận hồi tưởng lại, dường như sau khi bọn họ rơi vào ‘thông đạo không gian’, tất cả cảm xúc của hắn đều bị áp chế.
[Nếu như không có cảm xúc hoảng sợ, vậy những cảm xúc khác có bị ảnh hưởng không nhỉ?]
Ở trong trạng thái vô cùng bình tĩnh, Tống Thư Hàng bắt đầu thử nghiệm.
Sau khi bắt đầu chế độ hiền giả cá mặn, đóng ‘chức năng cảm xúc’, hình như tốc độ tính toán của đầu óc cũng tăng lên.
Hắn thử nhớ lại một số chuyện vui mừng, bi thương, thậm chí là cả những chuyện xưa xấu hổ.
Kết quả là, cảm xúc của hắn vẫn không dao động mảy may.
Hắn không cảm nhận được một chút vui vẻ, bi thương hay xấu hổ nào.
“Chế độ cá mặn hóa cưỡng chế ư?”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Xích Tiêu Kiếm:
“Hả?”
“Ta thấy trạng thái hiện tại của mình hơi kỳ lạ, cảm xúc của ta bị đè nén cả rồi. Ta không thể cảm ứng nổi một chút hoảng hốt, vui vẻ hay xấu hổ nào.”
Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Ở đằng trước, cuối cùng con rối tiên tử cũng ổn định lại được chiến xa.
Cô quay đầu nhìn Tống Thư Hàng, hỏi:
“Trong lòng không có chút dao động cảm xúc nào à?”
“Đúng, thế nên ta nghi ngờ thông đạo không gian này ẩn chứa năng lượng đặc biệt, khiến cho những sinh vật vào đây tiến vào chế độ hiền giả cá mặn cưỡng chế.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp.
“Ta thấy nhất định là ngươi nghĩ nhiều quá rồi… Theo như kinh nghiệm của ta, chắc chắn là do trong thời gian ngắn ngươi chịu kích thích quá lớn nên bị kích thích quá mức luôn rồi, chính vì thế những chuyện xảy ra bên ngoài không thể kích thích nội tâm ngươi được nữa.”
Con rối tiên tử nói.
“Không phải, khi chọi nhau với ‘hành tinh mọc mắt’, kể cả lúc đối diện với quả cầu béo thì ta đều không bị kích thích quá mức mà. Áp lực của tượng Phật màu xám chắc là không bằng hai vị kia đúng không? Về mặt lý thuyết, ta không thể bị những kích thích thế này làm cho kích thích quá mức được.”
Tống Thư Hàng nói.
Nói xong, hắn lại ngẩng đầu nhìn sâu vào trong thông đạo không gian, bình tĩnh hỏi:
“Có phải thông đạo không gian này hơi dài quá rồi không? Đi lâu thế mà còn chưa tới điểm cuối à?”
“Bá Tống Huyền Thánh, ăn một chưởng của Phật gia đi!”
Quả nhiên giống như dự đoán của Tống Thư Hàng, tượng Phật màu xám đã đuổi giết tới đây trước khi cánh cửa không gian đóng lại.
Bàn tay to khổng lồ của hắn ta chui vào thông đạo không gian.
“Ngươi xem, cho dù một chưởng này sắp đánh lên đầu ta, trong lòng ta cũng chẳng có chút dao động nào cả.”
Tống Thư Hàng vô cảm chỉ vào bàn tay to lớn đang đánh về phía mình.
“Ngươi bình tĩnh quá rồi đấy, mau phòng ngự đi đồ ngốc này!”
Con rối tiên tử vội vàng nói.
Tống Thư Hàng chậm rãi lắc đầu:
“Yên tâm đi, không cần phòng ngự đâu… Vì phòng ngự là hoàn toàn không cần thiết, ta đã tính toán trong đầu, chúng ta hết cứu được luôn rồi. Cho dù có lôi pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của ta ra đây cũng không đỡ được chưởng này. Lúc này chúng ta chỉ cần cầu nguyện là được rồi.”
Tên này hết thuốc chữa rồi!
Nếu như không phải cơ thể con rối bây giờ không có nước mắt thì con rối tiên tử đã khóc chục dòng sông từ lâu rồi.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
“Ngươi cầu nguyện với ai thế? Thiếu niên?”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai mấy người Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó, ở sâu trong thông đạo không gian có một vùng sáng chói mắt lóe lên.
Vùng sáng đó đang ‘thôn phệ’ thông đạo không gian.
Bên trong vùng sáng, một thân ảnh mặc quần áo trắng thong thả bước lại gần đám người Tống Thư Hàng.
Thân ảnh đó để hai chân trần, tóc dài ngang vai. Gương mặt của hắn bị thánh quang bao trùm, khiến người ta không thể nhìn rõ hình dáng thật sự ra sao.
Mà khi hắn hiện thân, vạn vật trong thông đạo không gian đều ngừng lại.
Chiến xa và cả bàn tay khổng lồ đang đánh tới từ đằng sau dường như đều trúng phải pháp thuật ngừng thời gian.
Chỉ có tư duy là vẫn hoạt động.
[Chủ nhân của không gian phong bế ư?]
Trong đầu của Tống Thư Hàng hiện lên ý nghĩ này.
Đây là trực giác hiện lên trong đầu của hắn ngay sau khi nhìn thấy đối phương.
Chỉ vài bước chân, thân ảnh áo trắng bước tới phía trước bàn tay khổng lồ, sau đó hắn vươn tay ra, đối chưởng với bàn tay kia.
“Thí luyện của ngươi còn chưa kết thúc, nên ngươi vẫn chưa thể rời đi được.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Ngay sau đó, tượng Phật màu xám kia bị đánh bay ra, bay mãi bay mãi, biến mất ở tận cùng của biển xám.
Thân ảnh áo trắng thu tay lại, nhìn sang Tống Thư Hàng:
“Học được chưa?”
Tống Thư Hàng: “???”
Ta học được cái gì chứ?
Học thủ đoạn giả vờ giả vịt của ngài à?
Nhưng ta cũng không có cách nào làm kẻ địch bị ‘ngừng thời gian’ cả. Nếu như ta mà có thủ đoạn này thì ta đã nện cho tượng Phật kia một trận từ lâu rồi được không?
“Tư duy của ngươi linh hoạt lắm, thiếu niên à.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Lại là đọc tâm thuật.
Đọc tâm thuật tiêu chuẩn của các đại lão.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn chẳng có chút kinh sợ nào, không thấy lúng túng như lúc bị Bạch tiền bối two hay những đại lão khác đọc tâm trước đây.
“Ý của ta là, lúc nãy ta và Phật cự nhân kia đọ một chưởng, chẳng phải rất đáng để nghiên cứu à? Chưởng vừa nãy của ta là chọi công lực với Phật cự nhân, ngươi không thấy cách chiến đấu này rất hợp với mình à? Thiếu niên, ngươi nghĩ sao?”
Thân ảnh áo trắng kia đi tới bên cạnh chiến xa Hà Long Thần Hành.
Mà không biết từ lúc nào tiên toa kia đã đi tới bên thân ảnh áo trắng nọ.
Thân ảnh áo trắng vươn tay ra vỗ nhẹ lên tiên toa.
Giống như đang đỗi đãi với thú cưng vậy.
[Chẳng phải phi toa xuyên thấu chư thiên vạn giới này không có chủ nhân à. Xem ra đến cả bí pháp giám định cũng không đáng tin rồi.]
Tống Thư Hàng bình tĩnh nghĩ.
Mặt khác, ‘cách chiến đấu chọi công lực phù hợp với hắn’ ý là đang châm chọc hắn không có tuyệt chiêu nào, về sau đánh nhau chỉ có thể ép người ta đọ công lực với mình thôi?
“Đừng nghĩ nhiều thế, thiếu niên.”
Thân ảnh áo trắng vỗ nhẹ lên người Tống Thư Hàng:
“Chiêu thức gì đó chỉ là hư ảo thôi, về sau đánh nhau với người khác, chỉ cần kẻ đó công lực thấp hơn ngươi thì cứ nắm lấy cơ hội đọ công lực, không trật đi đâu được.”
[Ta thấy mình vẫn còn cứu được, kiếm pháp không ổn, ít nhất thì thiên phú đao pháp của ta cũng không tệ.]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Thân ảnh áo trắng:
“Thiếu niên à, ngộ tính của ngươi thấp quá. Áp chế mới là sảng khoái nhất.”
Dứt lời, hắn mang theo tiên toa, bước từng bước vào sâu trong thông đạo không gian.
Lúc này hiệu quả dừng thời gian trên chiến xa Hà Long Thần Hành của Tống Thư Hàng cũng được giải trừ, dường như chiến xa bị thân ảnh màu trắng đó dẫn dắt, rơi xuống chỗ sâu trong thông đạo không gian.
“Đây là ai thế?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
“Thư Hàng ngươi quen vị tiền bối này à?”
Con rối tên tử đồng thanh hỏi.
“Không, ta không quen.”
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp.
Xích Tiêu Kiếm:
“Nếu như không quen thì tại sao hắn lại giúp ngươi chứ?”
“Có lẽ ta và hắn có duyên.”
Tống Thư Hàng đáp.
Con rối tiên tử: “…”
“Đúng thế, có duyên.”
Đúng lúc này, thân ảnh áo trắng đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nói:
“Trong ngàn vạn năm nay, chư thiên vạn giới có vô số sinh linh như thế nhưng chỉ mình thiếu niên ngươi có duyên với ta.”
Tống Thư Hàng trạng thái hiền giả cá mặn rất bình tĩnh hỏi lại:
“Duyên gì?”
“Hình dung duyên này thế nào đây nhỉ? Ngày hôm đó, ta cầm một viên… ừm, gạch. Ta cầm một viên gạch rồi ném xuống chư thiên vạn giới. Đập trúng vào ngươi.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng đột nhiên ngộ ra:
“Ta hiểu rồi! Viên gạch đó của ngươi không lỡ nện chết ta, theo như mấy bài bản sẵn có, vì một hạn chế nào đó mà ngươi không hồi sinh ta được, chỉ đành sắp xếp cho ta đầu thai chuyển thế thôi, đúng không?”
Thân ảnh áo trắng: “…”
Đầu óc của thiếu niên này linh hoạt hơi quá rồi.
(*) Cá mặn (tiếng lóng): ý chỉ những người không có ước mơ, không muốn làm gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận