Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2693: Đại mỹ nhân của loài rồng

Chương 2693: Đại mỹ nhân của loài rồng
Khi Thiên Đế nhẹ nhàng vuốt đầu mình, trong lòng Kiếp Tiên áo trắng lại dâng lên cảm giác thân thiết khó nói thành lời, đây là phản hồi bản năng bị phủ bụi ở sâu trong lòng hắn. Dường như điều này chứng minh được hắn và Thiên Đế quả thật có mối quan hệ rất thân thiết.
Thậm chí cảm giác thân thiết này còn vượt quá tình cảm thầy trò.
Kiếp Tiên áo trắng thấy hơi lưu luyến cái sờ đầu của Thiên Đế.
Một lão già sống không biết bao nhiêu vạn năm như hắn lại lưu luyến cái sờ đầu của một tiểu cô nương, điều này khiến tiền bối áo trắng cảm thấy ngượng ngùng khó nói nên lời.
“Vì thế, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, Kim Quái. Sau 23 phút nữa theo giờ trái đất, đảo thần bí lơ lửng trong không trung và Linh Điệp Đảo bên dưới sẽ chồng lên nhau, mặt trăng mặt trời và các ngôi sao sẽ được sắp xếp chỉnh tề theo vị trí mà ta tính toán. Khi điều kiện thiên thời địa lợi đầy đủ, ta sẽ nhường ngôi vị Thiên Đế này lại cho ngươi. Cũng đã đến lúc ngươi bước lên bước cuối cùng, trở thành Thiên Đế chân chính rồi.”
Thiên Đế dịu dàng nói.
Lần này Kiếp Tiên áo trắng, ‘Kim Quái’ của Thiên Đình viễn cổ không từ chối.
Hơn nữa nói thật lòng, với thực lực của Thiên Đế, cho dù hắn từ chối, Thiên Đế vẫn có thể áp chế hắn hoàn thành truyền thừa ‘ngôi vị Thiên Đế’.
“Trước khi truyền thừa đế vị, ta có thể hỏi vài câu không?”
Kim Quái áo bào trắng hỏi.
Thiên Đế nhấc tay khỏi đỉnh đầu hắn, ngồi về chỗ, mỉm cười đáp:
“Ngươi cứ việc hỏi, chỉ cần đó là câu hỏi hiện giờ ta có thể nói được, ta sẽ trả lời ngươi thật nghiêm túc.”
“Tại sao ngươi phải truyền ngôi?”
Kim Quái ngẩng đầu lên hỏi.
“Thiên Đế không phải là đạo mà ta muốn. Tâm của ta bây giờ đã lớn hơn, đạo của Thiên Đế không chứa nổi tâm của ta.”
Thiên Đế gật đầu đáp.
Kim Quái nói:
“Ngươi muốn tranh đoạt bất hủ sao?”
“Tranh đoạt bất hủ không phải mục tiêu của ta.”
Thiên Đế lắc đầu, nhưng cô không nói tiếp.
Thấy thế, Kim Quái không tiếp tục dây dưa với vấn đề này nữa.
Hắn trầm tư một lúc rồi hỏi tiếp một nghi hoặc khác trong lòng:
“Trước khi đến Thiên Đình viễn cổ, ta đã được cô nhận làm đệ tử… Vậy tại sao cô lại nhận ta làm đồ đệ?”
Chắc hẳn thu đồ đệ phải có một nguyên nhân chứ? Hơn nữa, tại sao lại truyền thụ những nội dung liên quan đến ‘Thiên Đế chi đạo’ cho hắn? Chẳng lẽ khi xây dựng Thiên Đình, Thiên Đế đã có quyết định phải truyền ngôi rồi ư?
“Tại sao phải thu ngươi làm đồ đệ ư, chuyện này cũng cần lý do à? Chỉ là có duyên nên chúng ta thuận theo lẽ tự nhiên mà trở thành thầy trò, đơn giản thế thôi ~”
Thiên Đế lại đứng dậy, vươn vai một cái:
“Được rồi, bây giờ ngươi mở hết hộ đảo trận pháp gì đó trên đảo đi. Ta đi bái phỏng trư đạo hữu, nếu như có thể ta muốn sờ thử nhục thân của tổ tiên kim long. Hai mươi phút nữa ta lại về tìm ngươi.”
Dứt lời, không đợi Kim Quái áo trắng hỏi thêm gì, Thiên Đế đã biến mất.
Kim Quái áo trắng: “…”
Thấy Thiên Đế chuồn đi, trong lòng Kim Quái áo trắng lại sinh ra một sự hoài nghi nho nhỏ. Hắn và Thiên Đế thật sự là thầy trò ư?
Không lâu sau, sau lưng hắn có một ni cô đầu trọc chân đạp lên hoa sen, thong thả bước tới.
“Cửu Đăng, ngươi xuất quan rồi à?”
Kim Quái áo trắng vội vàng đeo mặt nạ kim loại lên, dịu dàng nói:
“Xem trạng thái của ngươi, có vẻ như lần bế quan này có rất nhiều thu hoạch, tốt lắm.”
Ở phía đối diện, Cửu Đăng ni cô bật ngón tay cái với đại tiền bối áo trắng:
“Đại tiền bối, cụm ‘rất nhiều thu hoạch’ này hay lắm, ta thích!”
Kim Quái áo trắng: “…”
Lần bế quan này vẫn không thể thay đổi được cái tật đáng chết này của ngươi hả?
Từ sau khi tiếp xúc với Tống Thư Hàng vào năm ngoái, Cửu Đăng đột nhiên nhiễm cái bệnh tán thưởng cách dùng từ của người khác, hơn nữa còn tán thưởng rất xàm nữa.
Hắn vốn tưởng rằng sau lần bế quan này cô sẽ bỏ được cái tật ấy đi. Bây giờ xem ra cái tật này vẫn chưa sửa được mà ngược lại còn nặng hơn.
“Đại tiền bối.”
Cửu Đăng rụt ngón tay lại, nói:
“Ngươi thật sự muốn kế thừa ngôi vị Thiên Đế sao?”
“Ngươi cũng nghe được rồi à?”
Kim Quái áo trắng nói.
“Ừm, ta lén đặt mấy cái máy nghe trộm bên cạnh ngươi, sản phẩm công nghệ cao, hiệu quả hạng nhất luôn! Còn nữa, hình ảnh đại tiền bối bị Thiên Đế Tiên Tử vuốt đầu đẹp lắm, ta rất thích!”
Cửu Đăng dựng ngón tay cái lên nói, năm ngoái trước khi Tống Thư Hàng đến đảo thần bí thì đã có mấy vị tu sĩ khác lên đảo, còn để lại rất nhiều đồ vật công nghệ cao, các sản phẩm này đều bị cô thu lại hết.
Kim Quái áo trắng: “…”
“Đại tiền bối, nếu lần sau ngươi muốn được sờ đầu thì cứ việc triệu hoán ta nhé!”
Ni cô Cửu Đăng không ngừng khiêu chiến giới hạn của Kim Quái áo trắng.
Bụp ~ Kim Quái áo trắng búng tay một cái.
“A ya ya ya ~”
Ni cô Cửu Đăng bị bắn bay đi, kêu thảm liên hồi, hoàn toàn biến mất.
************
Ở phía bên kia.
Thiên Đế tung tẩy đi tới nơi ở của Thiên Lôi Trư.
Nhưng hôm nay, Thiên Lôi Trư vẫn luôn nằm ngủ ở đây lại không có mặt tại vị trí.
Thiên Đế suy nghĩ một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, sờ lên mặt đất.
Một lúc sau, cô biến mất tại chỗ… đi thẳng vào ‘tiểu bạch long chi mộ’ dưới lòng đất.
Trong long mộ có 10 chiếc quan tài.
Chín quan tài bằng đồng xanh vây lấy quan tài thủy tinh ở chính giữa.
Trong quan tài thủy tinh là nhục thân của tổ tiên kim long - người có lực chiến hàng đầu Thiên Đình trước đây.
“Không ngờ lại là màu trắng thật này?”
Thiên Đế đứng trước quan tài thủy tinh, nghiên cứu bạch long trong quan tài.
Tất cả cốt long bảo vệ mộ trong chín chiếc quan tài đồng xanh xung quanh cùng thức tỉnh, có điều bọn chúng không cử động, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào từng cử động của Thiên Đế. Chỉ cần Thiên Đế không mở quan tài thủy tinh, bọn chúng cũng không muốn ra tay đắc tội với cô.
“Dù nhìn bao nhiêu lần, tổ tiên kim long vẫn vô cùng xinh đẹp, đúng là đại mỹ nhân trong loài rồng.”
Thiên Đế vỗ nhẹ quan tài thủy tinh.
Chín cốt long trong quan tài đồng xanh bắt đầu căng thẳng.
Cùng lúc đó.
Trong thế giới Cửu U.
Bạch long tỷ tỷ đột nhiên tâm niệm chợt động, cơ thể của cô quấn chặt lấy cổ A Thập Lục.
“Hu hu ~ bạch long tỷ tỷ, ta sắp chết rồi, siết chặt quá.”
Bàn tay nhỏ bé của Tô thị A Thập Lục vỗ thật mạnh lên người bạch long tỷ tỷ, cô cảm tưởng như cổ mình sắp bị cắt đứt tới nơi rồi.
“Có người tới gần long mộ của ta ở đảo thần bí…”
Bạch long tỷ tỷ căng thẳng nói.
“Là thành viên tham gia thám hiểm đảo thần bí ư? Ta nhớ trong nhóm Cửu Châu số 1 có thành viên muốn đến đảo thần bí.”
Vũ Nhu Tử da đen nói.
“Không phải người bình thường.”
Móng của bạch long tỷ tỷ đung đưa.
Ngay sau đó, một hình ảnh chiếu đến trước mặt cô.
Trong long mộ có chín quan tài bảo vệ, mà ở trước quan tài thủy tinh, một vị tiên tử dáng người nóng bỏng đang vỗ nhẹ lên quan tài.
“Vũ Nhu Tử da đen, bản thể của ngươi đến đảo thần bí rồi à?”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nghi hoặc hỏi.
“Không, không phải bản thể của ta.”
Vũ Nhu Tử da đen vội khoát tay:
“Là Thiên Đế!”
“A Thập Lục, chúng ta lập tức trở lại đảo thần bí một chuyến!”
Bạch long tỷ tỷ vội nói.
Thiên Đế sờ đến long mộ của cô, cáo chúc tết gà, chắc chắn không có lòng tốt gì.
“Đi luôn bây giờ à?”
Tô thị A Thập Lục xoay đầu nhìn Tống Thư Hàng đang treo trên ngọn cây trong Mộng Giới.
Bạch long tỷ tỷ đề nghị:
“Ngươi lấy một Tiểu Thập Lục trong không gian thí luyện ra, đặt vào trong Cửu Tu chi mộ của Tống Thư Hàng, coi nó như tọa độ, quan sát tình hình bên này từ xa.”
Nghe tới đây, trái tim của A Thập Lục nảy nhẹ lên, đặt Tiểu Thập Lục vào Cửu Tu chi mộ của Tống Thư Hàng, đây là hợp tác chung mộ ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận