Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1777: Không ngờ ngươi lại nhận điện thoại của ta

Chương 1777: Không ngờ ngươi lại nhận điện thoại của ta
Vũ Nhu Tử hơi đói bụng, trong số thiên tài mà cô và Tống Thư Hàng thu gom có một vài loại có thể ăn được ngay nên cô đã dùng không ít.
Đương nhiên, cô cũng nhớ mang một cây giống giống về làm quà cho a cha của mình.
Linh Điệp Tôn Giả có kiến thức uyên bác không thua gì Thất Tu Thánh Quân, toàn bộ Linh Điệp đảo đều do một tay hắn xây dựng lên. Dù là linh thực hay thuần dưỡng linh thú, bồi dưỡng yêu điệp, chế tạo pháp khí, cải tạo vũ khí hiện đại hóa.v..v các loại, cái gì hắn cũng thông thạo. Trong đó, linh thực là thứ hắn mà thích nhất.
Vũ Nhu Tử cảm thấy nếu mình mang những ‘cây giống linh thực của thế giới hắc long’ này về thì chắc chắn a cha sẽ rất vui vẻ. Mặt khác, cô cũng mua được cái chăn ở chỗ đại lão cái gì cũng có thể bán làm quà định tặng cho a cha.
Mình mang nhiều quà về như vậy, đến lúc đó chắc chắn thời gian a cha cấm túc mình sẽ giảm đi nhiều lắm nhỉ? Cô nghĩ thầm trong lòng.
“Tống tiền bối ơi, còn ma thú và linh thực nào cần vận chuyển nữa không?” Vũ Nhu Tử xoa bụng, thiên tài địa bảo cũng ngon đấy, nhưng điều đáng tiếc duy nhất là ăn không đủ no.
Dù sao mỗi loại thiên tài địa bảo đều không thể ăn nhiều, vì sẽ không tiêu hóa được.
Tốt nhất là mời tiên trù chế biến chúng thành tiên hào rồi hãy ăn, như vậy mới có lợi cho việc hấp thu, cũng có thể thoải mái ăn no.
“Xong rồi.” Tống Thư Hàng chuyển loại linh thực cuối cùng có hình dạng như rong biển vào thế giới hạch tâm, duỗi lưng một cái cười nói.
Ma thú và thiên tài địa bảo mà tiểu trợ lý lưới rồng chỉ định cho hắn đã được di chuyển xong. Những linh thực thiên tài địa bảo và ma thú này đều thuộc loại di chuyển xong sẽ không ảnh hưởng tới sự phát triển của thế giới hắc long, không phải loại độc nhất vô nhị.
Nhưng những thứ được tiểu trợ lý lưới rồng chọn ra đều là tinh phẩm. Hơn nữa ‘thế giới hắc long’ là tiểu thế giới rất đặc biệt, một số linh thực và ma thú sinh sống tại đây hầu như không thể tìm được ở ‘hiện thế’.
Vật lấy hiếm làm quý.
Chỉ cần bồi dưỡng mấy thứ này thành công, đưa tới hiện thế thì giá trị sẽ tăng lên gấp mấy lần.
‘Tiểu trợ lý hạch tâm’ trong thế giới hạch tâm đã phân loại và sắp xếp ổn thỏa cho cả linh thực lẫn ma thú, hơn nữa còn ghi chép lại những tư liệu như hoàn cảnh sinh trưởng và sở thích của chúng, thuận tiện hơn cho những linh thực sư lẫn tuần thú sư mà Tống Thư Hàng thuê tham khảo khi cần.
Tiểu trợ lý hạch tâm thật sự rất tuyệt vời.
Tống Thư Hàng cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã sao chép nó về, có nó thì tốc độ phát triển ‘thế giới hạch tâm’ của hắn lại nâng cao tới mười mấy lần.
“Tiểu trợ lý lưới rồng, tiếp theo ta phải về hiện thế một chuyến. Có thể trực tiếp mở thông đạo từ thế giới hắc long tới hiện thế không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Xin quản lý viên Bá Long chờ một chút.” Tiểu trợ lý lưới rồng dừng lại một lát rồi nói: “Đề nghị từ tiềm thức của Côn Na nữ sĩ, quản lý viên Bá Long có cần bố trí một truyền tống trận đi tới thế giới hắc long trong tiểu thế giới của riêng ngươi không. Như vậy sẽ tiện cho việc ngươi tiến hành dịch chuyển không gian giữa thế giới hắc long và hiện thế.”
Tống Thư Hàng rời khỏi thế giới hắc long thì có thể thông qua tiểu trợ lý lưới rồng để truyền tống thẳng về hiện thế.
Nhưng sau khi hắn trở về hiện thế, muốn trở lại thế giới hắc long phải tìm tới ‘trận pháp truyền tống’ trong bí cảnh lần trước. Chính là trận pháp truyền tống mà ‘Hắc Đồng Thập Tam Thế’ vừa ra ngoài đã ngủm củ tỏi kia. Trận pháp đó đã bị tổn hại, sau khi kích hoạt có thể tiến vào thế giới hắc long hay không, có thể sống sót đi ra không thì phải xem mặt mũi.
“Được, nhưng phải bố trí trận pháp truyền tống thế nào đây?” Tống Thư Hàng nói.
“Xin chờ một lát.” Tiểu trợ lý lưới rồng nói.
Không lâu sau.
Rầm ~
Một khối thép lớn khoảng năm mét khối rơi ra từ trong hư không, đập xuống trước mặt Tống Thư Hàng.
Hai mặt trên dưới của khối thép được khắc hai truyền tống trận.
Tiểu trợ lý lưới rồng giơ tay ra cắt một cái, khối thép bị cắt thành hai truyền tống trận từ chính giữa.
“Quản lý viên Bá Long có thể đặt một nửa của nó vào tiểu thế giới tư nhân của ngươi. Ta sẽ giữ một nửa còn lại trong tiết điểm lưới rồng. Khi truyền tống thì chỉ cần kích hoạt trận pháp là được.” Tiểu trợ lý lưới rồng nói.
“Đơn giản vậy thôi à?” Tống Thư Hàng nhận lấy một nửa truyền tống trận, tiểu trợ lý hạch tâm đưa nó vào trong ‘Điện Công Đức’.
Điện Công Đức là cung điện của mỹ nhân rắn công đức, nhưng từ khi Tống Thư Hàng nhận được nó đến giờ thì mỹ nhân rắn công đức chưa từng tới đó, dường như cô không hề lưu luyến gì với Điện Công Đức.
“Tiếp theo chúng ta sẽ trở về hiện thế à?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Còn phải đi đón Đậu Đậu và Xích Tiêu Kiếm tiền bối mà.” Tống Thư Hàng cười nói.
...
...
Tiểu thế giới vảy rồng, phân bộ lạc Long Huyết.
Trời đã tối, Thái Dương Vương Tọa đã di chuyển tới một phía khác của hắc long, đi sang tiểu thế giới khác.
Đậu Đậu nằm nhoài trên mặt đất, hít thở đều đều, đang minh tưởng tu luyện.
Thông Nương nằm trên người nó, bởi vì Đậu Đậu muốn mượn năng lực của ‘Ngộ Đạo thạch’ để tu luyện một đêm.
Hình như Xích Tiêu Kiếm tiền bối đang thử nghiệm một loại pháp thuật nào đó, trên người nó có ánh sáng pháp thuật lóe lên liên tục.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử xuyên qua không gian trở về.
“Ồ? Xích Tiêu Kiếm tiền bối đang làm gì vậy?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Đang nghiên cứu một môn pháp thuật.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối bình tĩnh đáp.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên: “Nhân Quả đao à?”
Chẳng lẽ tiền bối đang tiếp tục cải tiến đao pháp ‘Nhân Quả đao’ ư?
Uy lực của Nhân Quả đao đỉnh khỏi chê... Nếu ngày nào đó mình có thể lĩnh ngộ sâu hơn về nhân quả, dẫn lực lượng của mấy vị đại tiền bối tuyệt thế lên người mình như lần trước thì có thể cà khịa thẳng với Trường Sinh Giả rồi!
“Tạm thời không có đầu mối gì về Nhân Quả đao, ta định sau khi về hiện thế sẽ bàn bạc với Xích Tiêu Tử, để xem có cải tiến được chỗ nào không.” Xích Tiêu Kiếm nói: “Hiện giờ ta đang nghiên cứu ‘Dưỡng Đao thuật’ của ngươi.”
Tống Thư Hàng đáp ngay: “Nếu là Dưỡng Đao thuật thì ta có thể thi triển cho tiền bối mà.”
Dứt lời hắn giơ tay lướt một cái, cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối hai phát Dưỡng Đao thuật.
“A a a a, đúng là cảm giác này rồi, sướng quá đi~~” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hết sức thỏa mãn.
Sau khi thỏa mãn, nó lại nghiêm túc nói: “Nhưng nhờ người không bằng nhờ mình. Nên ta muốn nghiên cứu xem có thể tìm ra cách tự mình thi triển ‘Dưỡng Đao thuật’ cho bản thân hay không.”
“Vậy ta dạy phương pháp của ‘Dưỡng Đao thuật’ cho tiền bối nhé?” Tống Thư Hàng hỏi, dù sao Xích Tiêu Kiếm tiền bối đã giúp hắn rất nhiều.
“Thật ra ta đã hiểu được bảy tám phần về phương pháp của ‘Dẫn Đao thuật’ đó rồi, nhưng giờ lại có một vấn đề lớn.” Xích Tiêu Kiếm thở dài nói: “Cũng như lúc massage vậy, tự massage cho mình chẳng có cảm giác thoải mái gì cả, cuối cùng phải nhờ người khác massage cho mình thì mới thấy dễ chịu. Nên ta đang nghĩ không biết có thể cải thiện điểm này hay không.”
“Thì ra là thế.” Tống Thư Hàng hiểu ra nguyên nhân bèn gật đầu: “Vậy tiền bối cứ từ từ nghiên cứu.”
Dứt lời hắn lại quất liền ba phát Dưỡng Đao thuật lên người Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
“A a a a ~~ sướng quá ~~ cần cái cảm giác này này ~” Xích Tiêu Kiếm tiền bối thoải mái đến mức giọng cũng lạc đi.
Tống Thư Hàng hài lòng gật đầu, lại tiện tay cho Đao Cổ Vô Hình đã biến về hình dáng ‘đao’ hai phát ‘Dưỡng Đao thuật’.
Đao Cổ Vô Hình cũng sung sướng phát ra tiếng đao ngâm, mức độ thân mật với Tống Thư Hàng tăng thêm không ít.
‘Dưỡng Đao thuật’ đúng là thứ tốt.
Thời gian gần đây, ‘Dưỡng Đao thuật’ đã trở thành pháp thuật có tần suất sử dụng cao nhất của Tống Thư Hàng. Nếu hắn chịu khó dùng ‘Lôi pháp’ như vậy thì đã không đến mức tới giờ vẫn chỉ rành mỗi Chưởng Tâm Lôi.
“Gâu, quá nửa đêm rồi, không ngủ còn la ó cái gì đấy?” Đậu Đậu mở to mắt.
Tiếp đó, nó thấy Tống Thư Hàng.
“Gâu, đồ ăn cho chó đâu?” Đậu Đậu hỏi.
Tống Thư Hàng: “Thế giới hắc long không có đồ ăn cho chó... Đợi về hiện thế thì ta mua cho ngươi sau nhé?”
“Nhớ mua vị thịt bò, dai dai nhai mới thích.” Đậu Đậu nói.
“Đúng rồi, lão tộc trưởng đâu?” Tống Thư Hàng hỏi: “Chúng ta phải rời khỏi thế giới hắc long rồi, ta đang định tạm biệt lão tộc trưởng.”
“Ta đã nói với lão tộc trưởng rồi, chờ ngươi về chúng ta sẽ rời khỏi thế giới hắc long. Nếu phải đi thì cứ đi thôi.” Đậu Đậu đứng dậy, ngậm Thông Nương lên.
************
Hiện thế, bí cảnh Tứ Hải.
Trong một khoảng đất trụi lủi, bí cảnh này chính là nơi ‘Hắc Đồng Thập Tam Thế’ vừa xuất hiện đã mất mạng. Còn mặt đất trụi lủi này vốn là rừng rậm tử vong.
Kết quả bị Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng đào cả mặt đất đi, cấy ghép vào trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng. Chỉ cần thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng không đánh bài chuồn khi có chuyện thì ‘rừng rậm tử vong’ này chính là một đại sát chiêu.
Tống Thư Hàng có thể kéo kẻ địch vào trong ‘rừng rậm tử vong’, chỉ cần vận dụng tốt, thậm chí còn có thể nhốt cả Huyền Thánh bát phẩm ấy chứ.
Đám người mò mẫm rời khỏi bí cảnh Tứ Hải, xuất hiện trên biển rộng mênh mông.
“Đây là đâu?” Đậu Đậu hỏi.
“Đây là bên rìa hải vực hỗn loạn, đi tiếp ra ngoài là Điền Thiên đảo và Lan Tây đảo. Mục tiêu của chúng ta chính là nơi đó.” Tống Thư Hàng trả lời.
Lần trước có chiến sĩ nhím biển dẫn đường, hắn vẫn nhớ mang máng vị trí đi tới Lan Tây đảo. Nhưng... tốt nhất là nhờ một chiến sĩ nhím biển dẫn đường cho chắc.
“Tống tiền bối biết đường đi không?” Vũ Nhu Tử quay đầu nhìn xung quanh, cô vốn có bệnh mù đường.
“Ta vẫn nhớ đường đi đại khái... Nhưng tốt nhất là mời một người dẫn đường thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu: “Cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có người dẫn đường à?”
Vừa dứt lời, cách đó không xa lại có vài bóng người rẽ nước đi ra.
“Nhân loại tội nghiệt nặng nề kia, ta ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người ngươi. Trên người ngươi đã dính bao nhiêu máu tươi của đồng bọn ta hả! Ngươi đã giết bao bao nhiêu đồng bọn của chúng ta hả! Chiến sĩ nhím biển anh dũng số 3 lớp 1 Hổ Bá Long ta đây sẽ báo thù cho đồng bọn của mình!” Một chiến sĩ nhím biển cao lớn gầm lên.
“Tống tiền bối, Hắn cũng tên là Bá Long kìa.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
“Chứng tỏ ta với nó có duyên.” Tống Thư Hàng quay người lại, chắp hai tay sau lưng: “Là ta đây.”
Đồng thời, ý niệm của hắn lóe lên, thánh ấn Bá Tống, ma ấn Bá Nho, cổ ấn Bá Long như ẩn như hiện.
“Bá... Bá Tống.” Chiến sĩ nhím biển muốn khóc ròng.
Nó âm thầm giơ tay lấy điện thoại di động ra, mở hai tấm ảnh chụp. Một tấm là Tống Thư Hàng bản thanh niên, một tấm là Tống Thư Hàng bản ông chú.
Tiếp đó hắn lại nhìn Tống Thư Hàng bản thiếu niên.
Mẹ nó!
Thay đổi tuổi tác liên tục như vậy vui lắm à? Biết biến tuổi thì giỏi lắm à?
Ngài chơi như vậy là chết người đấy nhé!
“Bá Tống tiền bối, ta không nhận ra là ngài.” Chiến sĩ nhím biển Hổ Bá Long nói.
“Đừng căng thẳng.” Tống Thư Hàng nói: “Dẫn ta tới Lan Tây đảo.”
Hắn không dám nói chuyện nhiều với chiến sĩ nhím biển, tránh bị lái trật đường ray theo.
...
....
Lan Tây đảo.
Đám người Tống Thư Hàng lên bờ thuận lợi.
Vũ Nhu Tử lấy điện thoại di động ra, lên mạng xem thời gian.
Thứ hai ngày 12 tháng 11 năm 2019.
Tống Thư Hàng cũng lấy điện thoại ra.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn thử gọi một cuộc điện thoại.
Một lát sau, không ngờ đầu dây bên kia điện thoại lại bắt máy, chẳng qua đối phương chỉ im lặng không nói gì.
“Không ngờ ngươi lại nhận điện thoại của ta, ta còn tưởng không có tín hiệu cơ.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói: “Ta đến rồi đây, Công Tử Hải.”
Đồng thời, hắn lấy thanh Ma Thần Trụ kia ra, bắt đầu vận dụng.
“Meo~ Xin chào.” Lúc này, trong điện thoại lại vang lên một giọng nói rất nhỏ: “Ngươi là ai, tìm Công Tử Hải có chuyện gì?”
Ồ? Người nghe điện thoại không phải Công Tử Hải à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận