Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 575: Ra Bích Thủy các đi dạo đi!

Chương 575: Ra Bích Thủy các đi dạo đi!
Hòa thượng Tây là một người đàn ông biết rõ cái gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây – Cho nên, dù bản thân hắn là một gã cuồng siêu độ, thích siêu độ vong hồn. Nhưng khi linh quỷ của Tống Thư Hàng đưa ra yêu cầu muốn siêu độ vong hồn thì hắn vẫn cắn răng nhường vụ siêu độ này lại cho linh quỷ.
Sau khi đến nơi, hòa thượng Tây không lập tức đưa ra yêu cầu làm pháp sự siêu độ với người nhà, mà điều đầu tiên hắn làm chính là đi mua một số đồ với linh quỷ của Tống Thư Hàng – Toàn là mấy thứ dùng để bày đạo tràng của các hòa thượng cả.
Sau đó, hòa thượng Tây mới đến căn nhà có người qua đời nọ.
Sau vài câu trao đổi đơn giản, hòa thượng Tây bắt đầu bố trí.
Đầu tiên là phải bố trí pháp đàn dùng để siêu độ, sau đó là chuẩn bị đạo tràng – thật ra thì những chuyện này chỉ là làm để lòe người bình thường mà thôi, chứ thật ra để siêu độ vong hồn của người thường thì hòa thượng Tây chỉ cần niệm Địa Tạng Độ Hồn Kinh, sau đó giơ tay ấn nhẹ một cái là siêu độ xong.
Nhưng nếu như làm đơn sơ quá thì “khách hàng” nhìn thấy sẽ cảm thấy thiếu tin tưởng.
Nói thật, theo khoa học kỹ thuật hiện đại ngày càng phát triển thì có rất nhiều “khách hàng” mời hòa thượng đến nhà siêu độ, cũng không phải họ mê tín dị đoan hay tin tưởng tôn giáo tín ngưỡng gì, đại loại là để lòe thiên hạ mà thôi! Phần lớn người thường đều mượn dịp này để khoe khoang, muốn chứng tỏ tình cảm nhung nhớ của mình dành cho người thân đã qua đời. Muốn để cho người thân có lìa đời thì cũng phải mở mày mở mặt với thiên hạ.
Cho nên, nếu như làm không đủ hoành tráng thì sau này hòa thượng Tây khó mà nhận được mấy vụ “làm ăn siêu độ” kiểu này lắm.
Vì để cho mình có khả năng nhận được nhiều mối làm ăn siêu độ hơn nữa, để còn tiện bề siêu độ vong hồn, nên lúc lập đàn và đạo tràng ở trước mặt gia chủ, hòa thượng Tây cũng tốn rất nhiều công sức.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Cũng làm khó hòa thượng Tây rồi – bản tông của hắn vốn là đạo sĩ, nay vì nghiên cứu cách bày đạo tràng của hòa thượng mà hắn cũng tốn đủ công sức.
Sau khi sắp xếp đạo tràng xong, hòa thượng Tây khoác áo cà sa, bắt đầu lặng lẽ tụng kinh văn. Tay thì gõ mõ, trước mặt hắn được đặt một quyển kinh văn, theo tiếng tụng của hắn, quyển kinh văn lập lòe tỏa sáng.
Bản kinh văn này cũng là do hòa thượng Tây tự tay viết ra lúc còn ở trong tù, xem như một loại có tác dụng tương tự như phù bảo, lúc đối phó với quỷ vật thì chỉ cần xé nó ra là có thể tấn công được.
Đây cũng là ưu điểm khiến hòa thượng Tây nổi bật hơn những hòa thượng bình thường khác – hắn có bản lĩnh thật sự, đủ loại đạo cụ có thể phát ra phật quang, lúc hắn tụng kinh có thể khiến cho người bình thường ở xung quanh cảm thấy bình tâm lại, dáng vẻ lúc hắn gõ mõ trông đặc biệt thần thánh.
Theo tiếng tụng kinh của hắn vang lên, người thân đang ngồi bên chân quan tài khóc than bất giác đều bình tĩnh lại, nỗi buồn đau còn sót lại do người thân qua đời cũng bị cuốn sạch.
Lần này chẳng ai dám xem thường vị hòa thượng Tây này nữa rồi.
Nói thật, có khá nhiều trông thấy hòa thượng Tây chỉ đến đây siêu độ có một mình, không dẫn theo vị hòa thượng nào khác thì có hơi bất mãn. Bởi vì chỉ có một vị hòa thượng thì không đủ hoành tráng.
Hòa thượng người nước ngoài tụng kinh thì cũng được đấy, nhưng chỉ có một người thôi, sao có thể sánh bằng cả nhóm hòa thượng bản địa đến cùng lúc chứ?
Nhưng sau khi trải qua tràng diện này xong, rốt cuộc cũng không ai dám xem thường vị hòa thượng này nữa. Đây đúng là một vị “cao tăng” có tu vi cao thâm mà!
Mà lúc này đây, linh quỷ của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu hành động.
Nó bay lơ lửng đến phía trên quan tài.
Mỗi nơi đều có tập quán riêng của mình, người dân ở khu này thì sau khi người nhà qua đời sẽ đặt ở trong nhà, lập linh đường để từ hai đến ba ngày, sau đó sẽ đưa đi hỏa táng.
Linh quỷ của Tống Thư Hàng bay đến trên quan tài, nó có thể nhìn thấy một quả cầu ánh sáng mờ ảo đang lơ lửng ở trên quan tài, đó chính là linh hồn của người chết.
Đó là một linh hồn rất bình thường, đốm sáng mờ ảo lư lửng trên chiếc quan tài, dường như còn không nỡ xa rời thân thể của mình.
Khi còn sống linh hồn này không hề làm chuyện xấu xa gì, bình thường cũng chú ý làm việc thiện tích đức. Cho nên sau khi chết, mặc dù có quyến luyến, nhưng cũng không có dấu hiệu biến thành oán quỷ.
Khi cảm ứng được sự có mặt của linh quỷ thì đốm sáng này lập tức hoảng sợ lùi lại phía sau, giống như gặp phải thiên địch vậy.
Linh quỷ đúng là có thể xem như thiên địch của linh hồn và oán quỷ bình thường.
Bởi vì danh sách thức ăn của nó có cả oán quỷ. Đã có thể thôn phệ được linh quỷ thì đương nhiên cũng có thể thôn phệ được quỷ hồn bình thường. Chẳng qua là linh quỷ của Tống Thư Hàng chưa từng làm thế mà thôi.
Nó vươn tay ra, trong lòng mặc niệm địa tạng độ hồn kinh, sau đó điểm nhẹ ngón tay.
Linh quỷ không thể nào xác định được mình có thể dùng siêu độ thuật hay không, bởi vì mặc dù linh quỷ cũng biết được nguyên lý của mấy loại đạo thuật như chưởng tâm lôi lẫn Ngự Hỏa Thuật mà Tống Thư Hàng nắm giữ, nhưng bởi vì thân thể linh quỷ hạn chế mà nó không thể nào thi triển ra được.
Cũng may là độ hóa thuật này khác với mấy loại đạo thuật như chưởng tâm lôi.
Một ngón tay của linh quỷ điểm lên linh hồn bình thường kia, trên người linh hồn kia truyền tới cảm giác kinh ngạc, sau đó kinh ngạc lại biến thành vui mừng.
Vong hồn này cứ thế biến thành đốm sáng rồi tiêu tán dần.
Siêu độ thành công rồi.
Trong thiên địa có một đạo công đức chi lực hạ xuống trên người linh quỷ của Tống Thư Hàng.
Công đức chi lực chi ra làm ba phần, một phần biến thành ánh sáng công đức mỏng manh quấn quanh người của linh quỷ, đạo ánh sáng công đức này quá đỗi mờ nhạt. Ít nhất phải độ hóa vong hồn của cả ngàn người mới có thể khiến cho ánh sáng công đức này hiện ra. Ít nhất phải độ hóa trăm nghìn người thì mới có thể khiến nó biến thành thực chất.
Một phần khác thì dung nhập vào trong tinh thần lực của linh quỷ, tăng cường tinh thần lực của nó, chỉ là đối với linh quỷ ở trình độ nhị phẩm thì tia tinh thần lực này chỉ tăng lên được rất ít mà thôi.
Phần cuối cùng thì dung nhập vào trong thân thể của Tống Thư Hàng, cường hóa thân thể của nó, cũng chỉ tăng cường được rất ít mà thôi.
Sau khi linh quỷ thành công tịnh hóa vong hồn bình thường đó thì nó lơ lửng giữa không trung, cảm thụ loại ánh sáng công đức nhập thể này kỹ càng hơn. Sau đó lại truyền loại cảm ứng này về cho Tống Thư Hàng thông qua ký ức đồng độ.
Hòa thượng Tây đang tụng kinh đột nhiên chắp hai tay lại, khẽ nói:
“Công đức vô lượng!”
Linh quỷ quay sang gật đầu với hòa thượng Tây, sau đó chính thức tạm biệt hắn:
“Đạo hữu, sau này gặp lại.”
Hòa thượng Tây im lặng gật đầu.
Sau đó hắn tiếp tục tụng kinh, giả vờ gõ mõ tiếp – đạo tràng cũng bày ra cả rồi, không thể nào chỉ đọc mấy câu đã bỏ đi được đúng không?
Tệ lắm cũng phải tụng mười lần rồi hãy đi chứ.
Bằng không làm màu không đủ, sẽ khiến khách hàng khó chịu đấy.
Ôi cái hình thức xã hội chủ nghĩa chết bầm này, vừa hành hạ người ta, cũng hành hạ bản thân mình.

Linh quỷ bay lên không trung.
Trước khi bay đi, nó còn cố ý đánh giá xung quanh hòa thượng Tây nữa – Mấy gã quỷ tu đuổi giết hòa thượng Tây không đến đây, tiếc quá đi mất.
Mấy con quỷ tướng kia ăn ngon lắm. Thôi bỏ đi, nếu như chúng nó không tới thì thôi vậy, xem như chúng đã may mắn tránh thoát một kiếp.
Sau đó, nó lại nhìn về phía hòa thượng Tây đang ngồi gõ mõ tụng kinh – mặc dù gã hòa thượng này trông mặt đần chết đi được, nhưng linh quỷ biết rõ hắn không phải kẻ ngu, chỉ là cách suy nghĩ của hắn có phần dở hơi quá, không giống với người bình thường mà thôi.
Trong lúc có quỷ tu muốn lấy mạng hắn thế này, tất nhiên là hòa thượng Tây sẽ không ở lì một chỗ quá lâu. Đợi làm xong pháp sự này thì chắc là hắn sẽ chạy về sư môn của mình mà thôi.
Linh quỷ cũng không cần lo lắng cho hòa thượng Tây.
Vậy nên linh quỷ bay về phía nhà của Tống Thư Hàng.
Đồng thời, nó lại truyền một suy nghĩ về cho bản thể – [Ta có cảm giác rằng cách siêu độ rất hữu dụng đối với ta. Có lẽ đây chính là cơ hội để ta đột phá đến linh quỷ cao cấp!]
Lúc công đức chi lực trong thiên địa chia ra làm ba phần rơi lên người nó, thì nó lập tức sinh ra một loại cảm ngộ thuộc về trực giác, rằng chỉ cần tiếp tục dùng cách siêu độ này xong thì nó sẽ có cơ hội mượn nhờ công đức chi lực này để chính thức đột phá đến cảnh giới linh quỷ cao giai!
Đó chính là cảnh giới mà nó vẫn theo đuổi!

Ở trong địa hạ thành của Thời Quang thành.
Sau khi Tống Thư Hàng chấm dứt thời gian tu luyện xong thì nhận được tin tức do linh quỷ gửi tới:
“Cách siêu độ này lại có thể giúp ích cho linh quỷ tấn cấp ư?”
Tống Thư Hàng biết rõ linh quỷ trung cấp và linh quỷ cao cấp khác nhau rất nhiều. Linh quỷ trung cấp sẽ bị hạn chế thực lực, cùng lắm chỉ có thể tấn thăng đến cảnh giới lục phẩm mà thôi.
Nhưng linh quỷ cao cấp thì lại có thể sánh với những tu sĩ vào hàng thiên tài khác, nó cũng có thể tu hành lên đến trình độ Kiếp Tiên cửu phẩm. Thậm chí còn có thể tu luyện pháp thuật quỷ tiên đặc thù, lại còn là một phân thân trâu bò trung thành tuyệt đối nữa.
Nếu như linh quỷ có thể tấn cấp lên thành linh quỷ cao cấp thì cho dù sau này Tống Thư Hàng có nằm lười ra không thèm động đậy, phải dựa vào cảnh giới của linh quỷ để kéo hắn lên thì cũng có thể lên được đến cảnh giới kim đan ngũ phẩm ấy chứ! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể vượt qua được thiên kiếp.
Đây là điểm khác nhau giữa tool hack bình thường với tool hack VIP.
Vậy nên Tống Thư Hàng truyền một ý niệm lại cho linh quỷ của mình – [Sau khi liên hệ với Ngư Kiều Kiều xong thì xem thử cô ấy có cần giúp gì không. Sau đó đặt chuyện siêu độ vong hồn lên hàng đầu! Trước khi ta quay về Trái Đất thì ngươi cứ tự do làm việc.]
Sau khi trả lời cho linh quỷ xong, Tống Thư Hàng yên lặng nhìn về phía hai tay của mình… Sau khi linh quỷ siêu độ vong hồn bình thường kia thì bản thể của Tống Thư Hàng không hề nhận được bất cứ chỗ tốt nào.
Hình như ánh sáng công đức của linh quỷ chỉ tính riêng cho mình nó thôi thì phải? Hoặc có thể là phải đợi đến khi linh quỷ quay lại thân thể của hắn xong thì ánh sáng công đức trên người nó mới có thể kết hợp với mình nhỉ?
“Ngươi đang nghĩ chuyện gì thế?”
Lúc này, Diệp sư tỷ đã chỉ điểm Sở Sở tu luyện xong xuôi, quay lại bên cạnh Tống Thư Hàng, nhìn thấy hắn có vẻ trầm tư như thế thì lên tiếng hỏi thăm.
“Đang nghĩ chuyện ánh sáng công đức.”
Tống Thư Hàng mỉm cười trả lời, đồng thời kể lại chuyện mình dùng linh quỷ để thử nghiệm cách siêu độ.
Sau khi kể xong, Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Diệp sư tỷ, ở gần Bích Thủy các có nơi nào có thể tìm được vong hồn để độ hóa hay không?”
Xung quanh Bích Thủy các là vũ trụ bao la, nhưng cũng có không ít sân đấu của tu sĩ ở không gian, biết đâu ở gần đó lại có vong hồn thì sao?
“Ở gần Bích Thủy các á? Ta không để ý cái này lắm.”
Diệp sư tỷ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên vỗ tay cái bộp rồi nói:
“Hay là ta dắt ngươi đi dạo xung quanh Bích Thủy các nhé, chúng ta ở trong địa hạ thành này cũng lâu rồi. Bây giờ ra ngoài đổi gió hít thở không khí cũng được đấy!”
Hơn nữa, không rõ tại sao, ở trong trí nhớ của cô thì hình như đã lâu lắm rồi cô chưa từng bước chân ra khỏi Bích Thủy các.
Rõ ràng ở tu vi Linh Hoàng ngũ phẩm như cô thì đã đạt đủ cấp bậc có thể xuống núi lâu lắm rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Bích Thủy các ra ngoài du lịch. Nhưng bao năm nay hình như cô chưa từng có suy nghĩ rời khỏi Bích Thủy các ra ngoài dạo chơi thì phải.
Đúng là chuyện lạ.
Nếu hôm nay Tống Thư Hàng nhắc đến chuyện này thì cứ nhân cơ hội ra ngoài chơi với hắn đi vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận