Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2430: Kẹt ở BUG của thiên kiếp

Chương 2430: Kẹt ở BUG của thiên kiếp
Trong thế giới thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm.
Tranh thủ lúc thiên kiếp chưa giáng xuống, Tống Thư Hàng ra trận mới bắt đầu mài gươm.
Lúc này trên đầu hắn đội một chiếc vương miện gai có thể tăng cường năng lực học tập. Gai nhọn trên vương miệng kẹp chặt lấy cái đầu sắt của Tống Thư Hàng, rạch ra một vệt trắng mờ trên trán hắn.
Song, cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.
Dù là thần khí lấy việc tổn thương chủ nhân và khiến chủ nhân đau đớn kịch liệt làm mục tiêu như vương miện gai, cũng chỉ có thể mang lại cho Tống Thư Hàng một chút nhoi nhói nhỏ bé.
Dưới sự giúp đỡ của vương miện gai, Tống Thư Hàng cầm sách ngôn ngữ viễn cổ, nghiêm túc học hỏi qua bài giảng phụ đạo của tóc ngố nhà Sở các chủ. Ngôn ngữ viễn cổ là môn học bắt buộc của tất cả các Huyền Thánh bát phẩm, dù không nói được thì ít ra cũng phải nghe hiểu và đọc được.
Tống Thư Hàng sắp tấn thăng lên bát phẩm mới cắm đầu tranh thủ học ngôn ngữ viễn cổ, nói không chừng mấy chữ hắn học nháo học nhào này lại là từ khóa lúc đi thi thì sao?
Mặt khác, hắn còn để ý đến một chi tiết khác.
Hắn phát hiện ra hư ảnh thánh viên trên đỉnh đầu mình cũng mang đến tác dụng tăng cường hiệu quả học tập như vương miện gai.
Tống Thư Hàng suy đoán đây là công lao của Nho Gia Kim Cương Thân.
Là công pháp luyện thể do chính tay Thánh Nhân Nho Gia nghiên cứu ra, dựa trên nguyên tắc “Thân thể là vốn gốc của việc học”, Nho Gia Kim Cương Thân vừa có thể cường hóa thân thể, vừa tăng cường khả năng học tập cũng là điều dễ hiểu.
Khi Tống Thư Hàng đang chìm đắm trong bể học không biết đâu là bờ, thì lời nhắc của Bạch tiền bối two đã vang lên bên tai hắn.
Thế giới thiên kiếp sắp khởi động lại à?
Tống Thư Hàng vội vàng cất sách ngôn ngữ viễn cổ, nhảy lên một cái, có điều hắn quên tháo cái vương miện gai. Vương miện này đội lên đầu chẳng đau cũng chẳng ngứa, cứ như là không tồn tại vậy.
“Bạch tiền bối two nói thiên kiếp sắp giáng xuống rồi! Mọi người tập trung tinh thần!” Tống Thư Hàng lớn tiếng hô vang.
Quát to một câu trước trận đấu có thể nâng cao sĩ khí và khả năng chiến thắng.
“Ô Ô Ô” Tiểu tiên tử khí linh trên găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ phồng má hô to khí thế.
Thánh viên trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng lại dàn trận chỉnh tề rồi đấm thùm thụp vào ngực như một đám tinh tinh.
Mỹ nhân rắn công đức vỗ long bào nữ hoàng trên thân. Lần này Tống Thư Hàng độ kiếp, cô có nhiệm vụ cực kì nặng nề! Không những phải giữ gìn thể diện cho hắn, phải tổ chức phòng ngự, mà còn phụ trách cả việc phong ấn thiên kiếp bị Tống Thư Hàng đánh ngất xỉu, dự trữ trong hko hàng để làm nguyên liệu nấu ăn nữa.
Bởi vì lôi kiếp Huyền Thánh bát phẩm cực kì hiếm có khó tìm, trừ chính Tống Thư Hàng ra, hầu như chẳng còn con đường nhập hàng nào khác.
Mấy lần trước bọn họ toàn độ kiếp cả đoàn, thiên kiếp dị biến, căn bản không dự trữ được.
Lần này khó lắm Tống Thư Hàng mới đánh một chọi một với thiên kiếp bát phẩm!
Ngàn năm có một thời cơ, giờ không tận dụng còn chờ bao lâu?!
Ầm ầm!
Trong thế giới thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm, thiên lôi vẫn rền vang, kiếp vân vẫn cuồn cuộn.
Nhưng kiếp lôi vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Tống Thư Hàng: "? ? ?"
Chẳng phải Bạch tiền bối two nói thiên kiếp sắp giáng xuống rồi sao? Sao còn chưa bắt đầu vậy?
Cứ thế này thì bao nhiêu sĩ khí đều xìu hết mất thôi.
Một lúc lâu sau…
Tống Thư Hàng không nhịn được nữa, lại nhắn tin cho Bạch tiền bối two: [Bạch tiền bối ơi, trong thế giới thiên kiếp của ta chẳng có thiên lôi gì cả!]
[Thiên kiếp vẫn chưa bắt đầu ư? Kì lạ, quả cầu béo chỗ ta đang nhảy nhót từng bừng, sắp phá phong ấn mà ra, nổi khùng lên đánh nhau với ta rồi đây này. Nói cách khác, Thiên Đạo tương ứng của quả cầu béo này cũng phải khởi động thành công rồi mới đúng chứ? Sao lạ vậy?] Bạch tiền bối two nhanh chóng trả lời.
Chẳng lẽ Tống Thư Hàng vào giới thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm đúng vào lúc Thiên Đạo chết máy, nên khi nó khởi động lại thì thằng nhóc này bị kẹt ở Bug rồi?
[Có thể là thiên kiếp của ngươi có Bug rồi. Chờ một lát nữa mà không thấy thiên kiếp thay đổi gì thì ngươi dò xét theo ý mình thử xem. Ta quăng quả cầu béo này đi đã rồi liên hệ lại với ngươi sau nhé.] Bạch tiền bối two bổ sung.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Thiên kiếp có bug? Chuyện vô lý rành rành, nhưng sao hắn lại tiếp nhận một cách đầy thuyết phục thế nhỉ?
Chẳng lẽ là vì hắn đã quen với BUG thiên kiếp rồi sao?
Về lý mà nói, độ kiếp theo nhóm thực ra cũng là một cái bug. Một đám tu sĩ chưa đạt đến Huyền Thánh kéo nhau đi độ kiếp tập thể, ấy thế mà cường độ thiên kiếp leo tít lên tận cấp Huyền Thánh, kéo tuột họ vào không gian thiên kiếp, độ kiếp xong còn ban thánh ấn, thánh danh, Huyền Thánh giảng pháp y như đãi ngộ của Huyền Thánh chính quy.
Nếu là một Thiên Đạo bình thường và không thiếu hụt, thì ngay sau khi Tống Thư Hàng nhân tiền hiển thánh và giảng pháp lần đầu tiên, nó đã phải sửa chữa sơ hở này ngay rồi, làm sao còn để hắn có cơ hội nhân tiền hiển thánh hết lần này đến lần khác như thế?
“Dò xét theo ý mình à?” Tống Thư Hàng nhìn biển sét mênh mông, nhẩm lại lời nhắc của Bạch tiền bối two ban nãy.
“Ngươi định làm gì?” Tóc ngố của Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài nói: “Ban nãy Bạch tiền bối two bảo ta có thể thiên kiếp có BUG rồi. Khó khăn lắm ta mới đối mặt với thiên kiếp bát phẩm một lần, thế mà lại có vấn đề. Bạch tiền bối two dặn ta nếu lát nữa không thấy thế giới thiên kiếp thay đổi gì thì đi thăm dò nó theo ý mình thử xem.”
“Thăm dò theo bản năng là ngươi chết chắc.” Tóc ngố của Sở các chủ nhắc nhở.
Tống Thư Hàng bệnh rồi, bệnh không nhẹ là đằng khác. Nếu hắn làm theo bản năng thì chín phần mười là sẽ tự tìm đường chết.
“Sở các chủ, ta có phải là Tam Lãng tiền bối đâu.” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười: “Khi đối mặt thiên kiếp, ta cẩn thận lắm đấy. Dù sao thì… cái cảm giác mơ hồ kia vẫn còn ở đây mà.”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ hơi nhúc nhích.
Chẳng biết từ lúc nào mà Tống Thư Hàng lại ngoan ngoãn hơn nhiều.
Cô chẳng thấy quen gì cả.
“Tuy không biết thế giới thiên kiếp xuất hiện BUG gì, nhưng chúng ta không thể cứ ở đây thế này được.” Tống Thư Hàng nói rất nghiêm túc.
Thời gian của hắn cực kì quý giá, không thể cứ ở đây lãng phí với cái thế giới thiên kiếp này.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ nói: “Nói thử ta nghe suy nghĩ của ngươi rồi ta góp ý cho.”
“Chúng ta có thể ra tay từ ba hướng. Đầu tiên là thăm dò thiên kiếp bát phẩm… bắt đầu từ kiếp vân.” Thái Thượng Hoàng chỉ lên kiếp vân không ngừng ngưng tụ trên trời.
“Ngươi muốn làm gì kiếp vân?” Sở các chủ hỏi.
“Thiên lôi kiếp và tâm ma kiếp và thiên kiếp các thuộc tính khác đều có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn,… thì vì sao kiếp vân lại không thể chứ? So với thứ thuần năng lượng như thiên kiếp, kiếp vân còn có thực thể, còn thích hợp để trở thành nguyên liệu nấu nướng hơn ấy.” Tống Thư Hàng chỉ vào kiếp vân mà nói.
Mặc dù trong thực đơn yến tiệc thiên kiếp của Hà Chỉ Ma Đế không có cách chế biến kiếp vân, nhưng không sao cả, hắn có thể nghiên cứu ra!
“Một phương diện khác, là ta muốn thử xem có thể cắt mình thành hai nửa như Bạch tiền bối hay không!” Tống Thư Hàng sờ sờ bụng mình, cân nhắc xem nên cắt từ chỗ nào cho đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận