Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 217: Thư Hàng, dạy cho ngươi một quy tức thuật này, muốn học không?

Chương 217: Thư Hàng, dạy cho ngươi một quy tức thuật này, muốn học không?
Mà khoan? Chuyện gì thế này?
Đường đường là quán quân cuộc thi ngự kiếm ba lần, Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đang đợi chiếc trực thăng kia song song với hắn, sau đó hắn sẽ thôi động phi kiếm toàn lực, muốn tranh hơn thua với chiếc trực thăng kỳ lạ này!
Nhưng trong nháy mắt khi hai bên song song với nhau, chiếc trực thăng kia lại tăng tốc cái vèo, xoẹt một cái đã bỏ xa Dương Vũ Tường một đoạn mấy trăm mét! Nháy mắt cái nữa, thì nó đã lao xa hơn vài cây số!
Cảnh tượng này xem xong cứ thấy quen quen, hệt như chuyện xảy ra lúc Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường ngự kiếm bỏ xa máy bay trực thăng của Bạch Tôn Giả.
Dương Vũ Tường còn thấy loáng thoáng nam tử tuấn mỹ trên chiếc trực thăng kỳ lạ kia đắc ý ngoắc tay với hắn!
“Thú vị lắm, thú vị lắm!”
Dương Vũ Tường không tức giận, mà còn cười ha hả:
“Như vậy mới thú vị chứ, nếu như ngươi chỉ có tốc độ giống như khi nãy thì cùng lắm chỉ có thể để cho ta làm nóng người tí thôi. Tốc độ thế này mới có thể khiến ta nghiêm túc một chút.”
Đang lúc nói chuyện, hắn bấm kiếm quyết, phi kiếm độn quang dưới chân xoáy lên tạo thành một vòi rồng nhỏ. Hắn được gọi là Cuồng Phong Kiếm, rành các loại pháp thuật phong hệ.
Thuộc tính phong hệ và lôi hệ là loại dùng để tăng tốc độ trong độn thuật.
Bất quá lôi hệ thiên về bộc phát, còn phong hệ thì dùng cho tăng trưởng đường dài.
Trên phi kiếm có gió lốc xoáy lên, đồng thời, Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đạp phi kiếm với tư thế hệt như đang lướt sóng, kiếm quang lóe lên, hắn dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo Bạch Tôn Giả.
Trên không gió táp rát mặt, thổi tóc của Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường bay phấp phới, càng khiến hắn thêm oách hơn.
Chỉ chừng năm giây sau, hắn đã đuổi kịp chiếc máy bay trực thăng kỳ lạ kia.
Trong máy bay, Tống Thư Hàng nhìn Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường ở phía xa, trong lòng hâm mộ vô cùng —— đây mới là cách ngự kiếm phi hành đúng chuẩn chứ!
Tu sĩ cưỡi phi kiếm, hoặc khoanh tay ôm ngực ra vẻ cao nhân, hoặc là làm tư thế lướt sóng tinh thần hừng hực thế này, sau đó để cho gió thổi qua mặt, mái tóc tung bay theo gió, quần áo bay bay.
Trông mới ngầu làm sao!
Đây là hình tượng ngự kiếm phi hành mà Tống Thư Hàng vẫn hằng mơ tới, nhưng đáng tiếc chính là, mỗi lần hắn có cơ hội tiếp xúc với ngự kiếm phi hành thì toàn bằng mấy kiểu trời ơi đất hỡi mà thôi.
Đặc biệt là lần mà Bạch tiền bối dùng phi kiếm truyền nhân kia, Tống Thư Hàng nằm sát rạp trên thân kiếm, cho dù là tu sĩ đẹp trai tới đâu đi chăng nữa, mà nằm úp sấp trên thân kiếm như thế thì chẳng đẹp đẽ chút nào, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nó như một vết nhơ trong đời rồi.
Tống Thư Hàng đang hâm mộ đủ kiểu, thì Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đã đuổi kịp máy bay trực thăng rồi.
“Ha ha, cũng có bản lĩnh đấy.”
Bạch tiền bối gật đầu tán dương—— thế nhưng hãy còn non lắm!
Bạch tiền bối giơ tay kết ấn, tùy ý thi triển một chiêu kiếm độn:
“Thiên bằng độn pháp!”
Thiên bằng độn pháp là cách dùng kiếm độn rất phổ biến trong giới tu sĩ, cơ hồ mỗi tu sĩ biết kiếm độn thì ai cũng phải có một bản.
Nhưng cũng đừng vì nó được lưu truyền rộng rãi mà khinh thường hiệu quả của nó.
Thiên bằng độn pháp là một loại độn pháp trong thần thú cửu độn diệu pháp nổi tiếng của thời cổ đấy, cho dù bản thiên bằng độn pháp lưu truyền bên ngoài cũng không phải bản đầy đủ, nhưng ở trong các loại độn pháp tứ phẩm thì gần như không có mấy loại độn pháp có thể so được với nó.
Khuyết điểm duy nhất của nó chính là khó tu luyện quá… tuy rằng người trong giới tu sĩ gần như ai cũng giữ một bản kiếm độn, nhưng người luyện thành thì lại không quá ba người.
Hắn vừa dùng thới thiên bằng độn pháp này thì hai bên vỏ ngoài của máy bay trực thẳng xuất hiện một đôi cánh thiên bằng khổng lồ màu vàng, thiên bằng giương cánh, vỗ nhẹ một cái...
Tốc độ của máy bay trực thăng lập tức tăng lên lần nữa, vèo vèo vèo mấy cái, đã cho Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường hít bụi lần nữa.
“Mẹ nó, đây là thiên bằng độn pháp á?”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đầu tiên là bị độn pháp này dọa cho sợ hết hồn, sau đó hắn lại nghĩ tới một việc khác:
“Thiên bằng độn pháp này là kiếm độn, nói vậy, chiếc máy bay trực thăng đó chính là phi kiếm sao?
Tam quan vỡ nát cả rồi, làm gì có thanh phi kiếm nào trông như thế này chứ?
“Nhưng... Mặc kệ nó có phải phi kiếm hay không. Đã dùng cả thiên bằng độn pháp thế này thì xứng đáng để mình dốc hết toàn lực!”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường cảm giác như toàn thân mình đều hừng hực chiến ý.
Nếu như mình có thể thắng được thiên bằng độn pháp thì quán quân của lần thi ngự kiếm tiếp theo chắc chắn sẽ là mình rồi.
“Nhiệt huyết của ta đã sôi sục lên rồi ~ ha ha ha ~”
Dương Vũ Tường giơ hai tay lên cao, bộc phát toàn bộ chân nguyên:
“Hãy xem nguyệt diệu độn pháp của ta đây!”
Nguyệt diệu độn pháp này chính là kiếm độn chi pháp đỉnh cao của Lạc Nguyệt Kiếm Phái.
Phàm là nơi nào ánh trăng có thể chiếu rọi tới thì đều là nơi kiếm độn của bọn ta tới được —— đây chính là tuy túy của nguyệt diệu độn pháp. Đáng tiếc, bây giờ là ban ngày, nếu như là lúc trời đêm trăng sáng thì nguyệt diệu độn pháp của hắn có thể phát huy được tốc độ nhanh hơn nữa.
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đắc ý cười lớn, thi triển nguyệt diệu độn thuật ra thì phi kiếm dưới chân hắn, vốn có một vòi rồng, nay lại biến thành một vầng trăng cong, giống như một đôi cánh nhỏ.
Ngay sau đó, thân thể của Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường bắn cái vèo về phía trước như một tia chớp.
Lần này thời gian hơi lâu một chút, chừng mười lăm giây sau Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường mới dần dần đuổi kịp chiếc máy bay trực thăng của Bạch Tôn Giả!
“Tiền bối, cái tên ở đằng sau lại đuổi kịp rồi kìa.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn, thấy tốc độ của tên tu sĩ ngự kiếm kia ngày càng nhanh hơn, đã từ một đốm đen biến thành to cỡ bàn tay rồi.
“Ha ha, đúng là một tiểu tử lợi hại.”
Bạch tiền bối cũng nhịn không được mà buông lời khen ngợi, mặc dù để tăng thêm tính kích thích của cuộc đua phi kiếm này, hắn đã áp chế tốc độ của thiên bằng độn pháp xuống chỉ còn chừng cảnh giới tứ phẩm mà thôi.
Nhưng đối phương có thể đuổi kịp nhanh như thế, tốc độ này đã nhanh hơn phần lớn Linh Hoàng ngũ phẩm rồi.
Vèo vèo vèo!
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường nhanh chóng đuổi kịp, song song với Bạch Tôn Giả lần nữa.
Sau đó, hắn dương dương đắc ý nói với Bạch Tôn Giả:
“Đạo hữu, ta vẫn có thể đi nhanh hơn nữa đấy, ngươi thì sao, không phải là hết nấc rồi đấy chứ?”
Bạch Tôn Giả lắc đầu, đáp:
“Không phải, ta đang chờ ngươi đuổi kịp.”
“Ha ha ha, thú vị lắm, ý của ngươi là ngươi vẫn có thể nhanh hơn được nữa chứ gì? Vậy thì làm thử đi, xem hai chúng ta ai nhanh hơn!”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường nói với vẻ vô cùng tự tin.
Ngay cả thiên bằng độn pháp mà cũng bị hắn đuổi kịp, bây giờ hắn đang tự tin dâng trào đây.
“Ừ, ngươi là hậu bối có tốc độ nhanh nhất mà ta gặp gần đây, cho nên, ta chuẩn bị thưởng cho ngươi một thứ, cho ngươi biết tốc độ chân chính mà đua phi kiếm nên có.”
Bạch Tôn Giả nhoẻn miệng cười!
Nụ cười kia tựa như tập trung hết toàn bộ vẻ đẹp trên thế giới này vậy, Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường không khỏi ngây người một lúc.
Sau đó...
Hắn nhìn thấy khung máy bay trực thăng kia lại động lần nữa!
Tốc độ nhanh cực kỳ!
Đã tới mức cực hạn! Nhanh tới mức không thể nào tả nổi!
Nếu như nói tốc độ mà hắn dốc toàn lực để thể hiện là nhanh như chớp thì tốc độ của chiếc máy bay trực thăng kỳ lạ này đã đột phá giới hạn của không gian, tựa như nhảy vọt trong không gian vậy!
Trong nháy mắt đã xuất hiện ở khoảng cách cực hạn của tầm nhìn mà hắn đạt được hiện tại.
Sau khi lóe lên cái nữa thì nó đã biến mất không còn tăm hơi... Đã đi xa tới mức hắn không thể nào đuổi theo kịp rồi.
Điều này khiến hắn hiểu được tốc độ tuyệt vọng là thế nào. Sự chênh lệch giữa mình và đối phương quả thật là một trời một vực.
“Tốc độ chân chính mà đua phi kiếm nên có?”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đứng ngây ra trên phi kiếm của mình, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích...
Khoảng chừng mười phút sau, Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường thở dài:
“Đúng là một vị tiền bối lợi hại.”
So với tốc độ của đối phương thì cái tốc độ mà mình vẫn hằng kiêu ngạo kia chẳng khác nào ốc sên.
Nhưng Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường cũng không hề tức giận.
Mà sâu trong đáy lòng của hắn còn dấy lên một ngọn lửa chiến ý hừng hực.
“Tiền bối, nhất định sẽ có một ngày, ta cũng đạt tới tốc độ của ngươi!”
Hắn nhìn về phía chân trời xa xăm, dùng toàn bộ khí lực toàn thân hét lên thật to.
Tiếp theo... Phải về thôi, sau đó chuẩn bị bế quan để còn đột phá tới cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm!
Mình đã dừng lại ở cảnh giới tứ phẩm này lâu quá rồi, thậm chí vì để hoàn thành nguyện vọng vô địch 4 lần mà mấy năm nay hắn vẫn cố gắng khắc chế tốc độ tấn cấp của mình.
Nhưng hôm nay không cần phải khắc chế nữa rồi.
Vô địch 4 lần đã chẳng còn nghĩa lý gì với hắn nữa rồi, hắn có một mục tiêu lớn hơn rồi!
Đó chính là đạt tới tốc độ đáng sợ mà ban nãy vị tiền bối kia đã thể hiện ra, sau đó, nếu như có hy vọng thì hy vọng mình có thể đua phi kiếm với vị tiền bối kia thêm lần nữa.
Ờ... cuối cùng...
Vị tiền bối kia cười lên trông đẹp quá đi mất... Hắn cảm giác tất cả sư tỷ sư muội xinh đẹp mà hắn từng gặp cộng lại cũng không bằng một ngón út của vị tiền bối khi nãy.
Mẹ nó, mình mới nghĩ cái khỉ gì thế này? Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng vứt hết mấy suy nghĩ hoang đường khi nãy ra khỏi đầu.
“Về nhà tấn cấp thôi, sau đó… tu luyện độn pháp mạnh hơn. Đuổi kịp tốc độ khi nãy, ta muốn hoàn thành giấc mộng xưng phá cuộc thi phi kiếm của ngũ phẩm!”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường lập mục tiêu mới cho mình.
...
Mà lúc này.
Bên trong phi kiếm dùng một lần phiên bản máy bay trực thăng.
“A a a a a ~”
Một tiếng kêu la thảm thiết đinh tai nhức óc vang lên.
Không phải của Tống Thư Hàng đâu.
Mặc dù Tống Thư Hàng có hơi sợ độ cao cộng với chứng sợ tốc độ ban nãy mới bị một chút, nhưng ở điều kiện tiên quyết là thân máy bay vẫn được bảo vệ an toàn thì hắn sẽ không sợ nữa.
Người đang hét chính là huấn luyện viên Tiểu Lý đáng thương kia.
Lúc nãy Tiểu Lý còn đang hôn mê, nhưng cứ có cảm giác không trọng lực kỳ kỳ, nên hắn tỉnh lại. Tiếp theo, anh ta nhìn thấy phong cảnh hai bên đang trôi cái vèo với tộc độ vô cùng đáng sợ.
Cảm giác lơ lửng kỳ lạ kia thật ra là vì máy bay đang lao đi quá nhanh mà thôi.
Đương nhiên, bay quá nhanh chỉ là một trong số các nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác thì chính là máy bay trực thăng bây giờ đang dựng đứng rồi bay thẳng lên trời, đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu tạo nên cảm giác không trọng lực cho Tiểu Lý.
Bạch tiền bối bất mãn nhíu mày, sau đó đánh cho Tiểu Lý một chưởng hôn mê bất tỉnh.
“Tiền bối, chúng ta quay về được rồi ấy nhỉ?”
Tống Thư Hàng vội hỏi, giờ cũng đã bỏ xa tên tu sĩ phi kiếm kia rồi, chắc đối phương cũng không đuổi kịp đâu.
“Ừ.”
Bạch tiền bối gật đầu.
Tống Thư Hàng vui mừng nói:
“Thế chúng ta tìm chỗ nào đó đáp xuống nhé?”
Bạch tiền bối không trả lời Tống Thư Hàng ngay, sau một lúc, hắn mới hỏi ngược lại:
“Thư Hàng này, ta đột nhiên muốn dạy một pháp thuật nhỏ cho ngươi này, ngươi có muốn học không?”
“Pháp thuật gì thế?”
Tuy rằng Tống Thư Hàng cũng không hiểu vì cái khỉ gì mà tự nhiên tiền bối lại muốn dạy pháp thuật cho hắn, nhưng nếu như là pháp thuật thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt, mấy thứ có thể học thì hắn sẽ không từ chối đâu.
“Ừ, là quy tức thuật đấy mà.”
Bạch tiền bối nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc nghe thấy tên loại pháp thuật này xong thì dự cảm xấu trong lòng hắn phun trào như núi lửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận