Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2403: Không phải của cô, cũng không phải của tôi

Chương 2403: Không phải của cô, cũng không phải của tôi
Mới thế này mà đã hôn mê rồi à?
Bạch Cốt Tiên Cơ có cảnh giới Trường Sinh Giả mà nhỉ?
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía sợi tóc ngố của Sở các chủ. Chẳng lẽ vì cơ thể đã dần khôi phục nên uy lực của sợi tóc ngố này càng ngày càng mạnh ư?
“Đừng nhìn ta, ta vẫn chưa dùng sức đâu.”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ đáp.
Tạo Hóa Tiên Tử tiếp lời:
“Thế mà ngươi đã ngã xuống rồi.” (*)
Sợi tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Tống Thư Hàng vươn tay tóm lấy Tạo Hóa Tiên Tử rồi nhét về. Hôm nay Tạo Hóa Tiên Tử bung lụa nhiều thế nhỉ, cô ấy đã gặp được chuyện vui gì à?
Sợi tóc ngố của Sở các chủ nhẹ nhàng vươn ra, đặt Bạch Cốt Tiên Cơ đang hôn mê xuống đất.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma:
“Giả vờ ư?”
“Ngất thật rồi.”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ đáp:
“Nhưng không phải vì ta siết, là do cô ấy đã tiêu hao quá nhiều. Lúc trước cô ấy vẫn có thể đứng được đều nhờ vào ý chí và mong chờ chống đỡ, bây giờ mong chờ đã mất nên đương nhiên không trụ được nữa.”
Bia đá đạo hữu kiểm tra cơ thể Bạch Cốt Tiên Cơ một lượt rồi nói:
“Trên người chỉ có vài vết thương nhỏ, ngủ một giấc là khỏi thôi, Trường Sinh Giả không yếu đuối như thế đâu.”
Bạch Cốt Tiên Cơ chỉ là mệt quá, sau khi đến một nơi khiến cô yên tâm thì hoàn toàn thả lỏng nên mới ngủ mất như thế.
“Vậy hãy để cho cô ấy ngủ một lát đi, ta còn định hỏi Bạch Cốt Tiên Cơ chuyện về ‘bí thuật người khổng lồ xươngt’ kia nữa chứ.”
Tống Thư Hàng dùng niệm lực nâng Bạch Cốt Tiên Cơ lên, chuyển cô đến bên bờ suối nguồn sự sống.
Đây là nơi có linh khí dồi dào nhất trong thế giới hạch tâm, rất thích hợp để Bạch Cốt Tiên Cơ nghỉ ngơi hồi phục.
Tống Thư Hàng đặt Bạch Cốt Tiên Cơ xuống.
Vũ Nhu Tử lấy chăn đơn của mình ra, khoác lên người Bạch Cốt Tiên Cơ, sau đó hỏi:
“Tống tiền bối muốn học ‘Bí thuật người khổng lồ xương’ à?”
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Ta chỉ cảm thấy bí thuật xương trắng này rất hợp với pháp khí tổ hợp tam thập tam thú nên mới định tìm hiểu một chút.”
Đương nhiên, nếu như học được Bí thuật người khổng lồ xương của Bạch Cốt Tiên Cơ thì càng tốt hơn, nếu có thể đồng thời sử dụng người khổng lồ xương + pháp khí tổ hợp tam thập tam thú thì độ thiên kiếp bát phẩm sẽ dễ như bỡn vậy.
Sở các chủ bản thể phun bong bong rồi nói:
“Đợi sau khi cô ấy tỉnh lại thì ta sẽ hỏi cô ấy cho. Ngươi cứu cô ấy một mạng, đòi chút thù lao cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Không cần đâu, ta không muốn đòi báo ân mà. Tóm lại, đợi Bạch Cốt Tiên Cơ tỉnh lại thì ta sẽ nói chuyện với cô ấy sau vậy.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Hắn đứng dậy, đeo mặt nạ lên lần nữa:
“Vũ Nhu Tử, chúng ta xuất phát thôi!”
“Đi đâu?”
Vũ Nhu Tử quay đầu lại hỏi.
“Chúng ta tới Thiên Hà Tô Thị, trước tiên cứ lượn một vòng làm ấm người cái đã.”
Tống Thư Hàng vươn tay tế pháp khí tổ hợp tam thập tam thú ra.
“Ngươi muốn ngự cung phi hành à?”
Số hamster nghi hoặc hỏi.
“Không… ta muốn thử bắn bản thân mình đi.”
Tống Thư Hàng nắm lấy cung, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Số hamster: “???”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi:
“Bắn từ nơi này đến Thiên Hà Tô thị? Ngươi muốn vượt qua chứng sợ tốc độ của mình à?”
“Không phải, ta chỉ hơi căng thẳng một chút, định dùng cách xuất hiện thế này để khiến bản thân thả lỏng hơn, giảm bớt căng thẳng trong lòng ấy mà.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn mở một lối ra trong thế giới hạch tâm.
Lối ra này nối thẳng tới Thiên Hà Tô thị. Đây là tọa độ đao gỗ đánh dấu mà Tống Thư Hàng bảo Tô Không Vân mang về hóa thành. Đáng tiếc bây giờ Tô thị A Thập Lục vẫn đang ở trong bí cảnh, nếu không Tống Thư Hàng có thể nhờ tọa độ đó để chạy tới chỗ A Thập Lục luôn.
“Đi thôi!”
Tống Thư Hàng vung tay, cung Cự Lộc Lão Quân tự động kéo ra.
Tống Thư Hàng vươn người nhảy lên, đặt bản thân mình lên cung.
Dây cung rung lên, ‘vèo’ một cái, hắn tự bắn mình khỏi thế giới hạch tâm, lao thẳng đến Thiên Hà Tô thị.
Số Hamster: “…”
Vũ Nhu Tử da đen: “…”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “…”
“Tống tiền bối chờ ta với!”
Vũ Nhu Tử hét lớn rồi cũng tự nhảy lên trên cung, ‘vẹo’ một cái, nối gót Tống Thư Hàng tự bắn mình đi.
“Vũ Nhu Tử da đen, cô có muốn lên không?”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi dò.
Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng. Quái Lệ Lục Đậu Phượng lắc đầu nguầy nguậy, cô kéo váy lên, bước đi trên không trung để đuổi theo Tống Thư Hàng và bản thể.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma theo sát phía sau.
Tiếp đó là số Hamster, Thông Nương và bia đá đạo hữu.
Trong nháy mắt, suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Bạch Cốt Tiên Cơ đang ngủ say và Sở các chủ.
************
Bạch Cốt Tiên Cơ ngất nhanh, tỉnh lại cũng nhanh.
Sau khi sức mạnh trong cơ thể khôi phục một chút thì cô cũng tỉnh lại, mở choàng hai mắt.
“Ơ, tỉnh rồi à.”
Sở các chủ nói với vẻ lười nhác.
Bạch Cốt Tiên Cơ ngồi dậy, nhìn đại mỹ nhân đang ngâm mình trong suối nguồn sự sống.
“Sở các chủ Bích Thủy Các?”
Bạch Cốt Tiên Cơ thử gọi.
“Cô biết ta à?”
Sở các chủ nghi hoặc hỏi lại. Cô nhớ mình và Bạch Cốt Tiên Cơ chưa gặp nhau bao giờ mà.
“Ừm, sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, ta đã thầm điều tra rất nhiều chuyện nên biết được một số nội tình.”
Bạch Cốt Tiên Cơ ngồi ngay ngắn, đặt hai tay lên đầu gối rồi nói:
“Cô là hồng nhan họa thủy.”
Vị Sở các chủ trước mặt này có liên quan mật thiết đến chuyện Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt.
Theo như điều tra của cô, nguyên nhân ban đầu khiến Trình Lâm chủ mưu hủy diệt Thiên Đình viễn cổ chính là vì Sở các chủ của Bích Thủy Các. Ngoài ra Tống đầu gỗ cũng rất thần thần bí bí trong sự kiện Thiên Đình viễn cổ bị tiêu diệt, đằng sau nhiều chuyện đều có bóng dáng của hắn.
Nhưng cuối cùng, Trình Lâm Tiên Tử lại phải gánh hết mọi chuyện, Tống đầu gỗ thì lại bị mọi người bỏ qua.
Sở các chủ: “…”
“Tống đầu gỗ đâu? Rõ ràng lúc trước ta đã cảm ứng được khí tức của hắn mà.”
Bạch Cốt Tiên Cơ lại nói.
Sở các chủ bình tĩnh lại:
“Ta không biết hắn ở đâu, từ đầu chí cuối hắn chưa từng xuất hiện.”
Bạch Cốt Tiên Cơ nhíu mày lại:
“Không thể nào, rõ ràng ta đã cảm ứng được… đợi đã, chẳng lẽ…”
“Đúng vậy, người cứu cô lúc trước không phải là Tống đầu gỗ mà là Thư Hàng… cũng chính là Bá Tống đã ra đón cô đấy. Hai bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú đó đều là pháp khí của hắn.”
Sở các chủ đáp.
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
Không khí lại yên lặng lúng túng.
Một lúc lâu sau.
“Bá Tống Huyền Thánh và Tống đầu gỗ có quan hệ gì?”
Bạch Cốt Tiên Cơ nhìn về phía Sở các chủ.
[Cuối cùng cũng hỏi tới rồi.]
Sở các chủ đã đợi Bạch Cốt Tiên Cơ hỏi câu này lâu lắm rồi.
“Là con riêng.”
Sở các chủ đáp.
Bạch Cốt Tiên Cơ thộn mặt ra, sau đó thì lại biến thành khiếp sợ: “???”
“Việc này do chính miệng hắn nói cho ta biết.”
Sở các chủ vừa dứt lời thì mái tóc bay lên, dệt thành một hình ảnh.
Trong hình ảnh đó, Sở các chủ chỉ lộ ra mỗi một cái đầu, đối diện cô là một người đàn ông vàng chói.
Hai người đang tiến hành hỏi đáp.
“Rốt cuộc ngươi có quan hệ thế nào với hắn?”
Đầu của Sở các chủ hỏi.
“Xem ra cô đã phát hiện ra rồi.”
Người đàn ông vàng chói thổn thức:
“Chuyện đến nước này rồi, ta cũng không định giấu mọi người chuyện này nữa.”
“Thực ra Tống tiểu đạo hữu này là con riêng của ta. Đừng nói cho người khác biết đấy nhé.”
Người đàn ông vàng chói nói với vẻ mặt cảm khái.
Hình ảnh kết thúc.
Tuy rằng bề ngoài của người đàn ông vàng chói này không giống như Tống đầu gỗ trong trí nhớ của cô, nhưng chỉ cần nhìn qua là Bạch Cốt Tiên Cơ có thể khẳng định thân phận của hắn.
“Con riêng, với ai?”
Bạch Cốt Tiên Cơ lấy thần kiếm của mình ra vuốt nhẹ một cái.
“Xem ra cũng không phải con của cô.”
Sở các chủ trả lời thẳng.
Bạch Cốt Tiên Cơ:
“Vậy là… tổ tiên kim long?”
“Không phải cô ấy, không phải cô, cũng không phải ta.”
Sở các chủ gật đầu nói:
“Là nói đùa đấy.”
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
Chuyện cười này nhạt nhẽo quá đấy.
Bầu không khí tẻ nhạt lại duy trì thêm một lúc lâu nữa.
Bạch Cốt Tiên Cơ đứng lên:
“Ta tự đi hỏi hắn.”
Sở các chủ lười biếng đáp:
“Thật sự là nói đùa mà.”
“Ta vẫn muốn hỏi Bá Tống Huyền Thánh.”
Bạch Cốt Tiên Cơ nói.
Thực ra tốt nhất là đi hỏi Tống đầu gỗ, nhưng không thể tìm thấy tên đó ngay được, vì thế chỉ có thể lui một bước để đi hỏi đương sự khác là Bá Tống Huyền Thánh mà thôi.
(*) Ta vẫn chưa dùng sức ngươi đã ngã xuống rồi: Câu thoại kinh điển trong Tây Du Ký hậu truyện
Bạn cần đăng nhập để bình luận