Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1481: Thần Kỹ Cấp Sử Thi

Chương 1481: Thần Kỹ Cấp Sử Thi
Sự thật chứng minh... mặc dù song đao Ô Tặc Bạo Quân là ‘một món’ trong tổ hợp pháp khí tam thập tam thú nhưng nó vẫn là song đao chứ không phải một thanh đao.
Hai chân mỗi chân đạp một thanh bảo đao ngự đao phi hành là một việc không đơn giản, không có kỹ xảo nhất định rất khó làm được.
Tống Thư Hàng chỉ là lính mới ở phương diện ngự đao phi hành, tính ra cũng chỉ là tân thủ mới lấy được bằng ngự đao phi hành hơn một tháng. Dù bây giờ hắn đã bước vào cảnh giới ngũ phẩm cũng không thể thay đổi sự thật hắn chỉ mới học ngự đao phi hành cách đây không lâu.
Sau khi hai chân mỗi chân đạp một thanh bảo đao phi hành, hướng phi hành vẫn ổn nhưng Tống Thư Hàng lại không khống chế tốt khoảng cách giữa hai thanh đao Ô Tặc Bạo Quân.
Cũng giống như bây giờ.
Tống Thư Hàng khoanh hai tay trước ngực, định bay sao cho thật ngầu.
Trong tưởng tượng của hắn, hắn bay với tư thế hai chân đạp song đao hẳn là rất có khí chất cao thủ.
Nhưng bay một hồi, tư thế lại biến đổi, bởi khoảng cách giữa hai thanh bảo đao Ô Tặc Bạo Quân bắt đầu kéo giãn ra.
Mà khi khoảng cách giữa hai thanh bảo đao càng ngày càng lớn, Tống Thư Hàng chỉ có thể cố gắng giang rộng hai chân.
Đáng mừng là thân thể của hắn đã trải qua nhiều lần rèn luyện.
Thân thể mạnh mẽ cho hắn một đôi chân có thể chống lại định luật vật lý.
Thế nên bây giờ hắn có thể biểu diễn một thần kỹ cho mọi người xem.
Thần kỹ này có tên là... Giạng chân cấp sử thi.
Hai chân Tống Thư Hàng giạng ra ngày càng rộng, cuối cùng giạng thành một đường thẳng tắp.
Song đao Ô Tặc Bạo Quân tiến về trước với tốc độ cực nhanh.
Tống Thư Hàng khoanh hai tay trước ngực, mặt hiện vẻ nghiêm túc, hai chân giạng thẳng, tạo thành hình chữ nhất hoàn mỹ.
Ở phía trước, lớp trưởng chiến sĩ nhím biển ở trong rào chắn trên bảo đao Bá Toái nhìn thấy cảnh này:
“...”
Lớp trưởng chiến sĩ nhím biển đột nhiên không biết phải miêu tả tâm trạng bây giờ thế nào.
Rối rắm? Mất mát? Tuyệt vọng?
Chủ nhân hải vương của ta vậy mà lại thỏa hiệp với một tên ngốc thế này ư?
“Tâp trung chỉ đường đi.”
Tống Thư Hàng khoanh tay trước ngực, trầm giọng nói:
“Nếu chỉ sai đường, ngươi sẽ phải chết đấy.”
Lớp trưởng chiến sĩ nhím biển:
“...”
Chiến sĩ nhím biển anh hùng tuyệt không khuất phục trước cường quyền!
Nhưng nể tình bá Tống Huyền Thánh là bạn do chủ nhân hải vương chỉ định, ta cố mà chỉ đường cho vậy.
“Đi thẳng về trước sẽ thấy một rạn san hô, sau đó lại đi thẳng về phía tây là có thể rời khỏi hải vực hỗn loạn. Tiếp đó chúng ta có thể dùng điện thoại di động định vị, đi đến một đảo nhỏ tên là Lan Tây Đảo, đảo nhỏ kia ở rất gần Điền Thiên Đảo.”
Lớp trưởng chiến sĩ nhím biển chỉ dẫn.
“Rạn san hô? Là chỗ kia đúng không? Nhìn thấy rồi, tăng hết tốc lực tiến về trước.”
Tống Thư Hàng nói.
Bảo đao Bá Toái và song đao Ô Tặc Bạo Quân đột nhiên tăng tốc xông thẳng tới.
“Tính ra hôm nay là thứ hai, ngày nghỉ lễ quốc khánh đã kết thúc, học sinh sinh viên bắt đầu đi học lại.”
Tống Thư Hàng nghĩ.
Bên trường học, Bạch tiền bối đã sai liễu thụ yêu Khinh Vũ đi học thay cho Tống Thư Hàng.
Vốn dĩ Tống Thư Hàng muốn để phân thân của hắn đi học thay.
Phân thân của hắn không giống phân thân của Bạch tiền bối, không có nhân cách độc lập, hoàn toàn do bản thể chi phối.
Để phân thân đi học thay hắn thì không cần lo sẽ lộ tẩy.
Nhưng vấn đề là bây giờ hắn vẫn chưa xác định được Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bản cải tiến 3 có phải là bản hoàn mỹ hay không, nếu lỡ một ngày nào đó bản thể lại đột nhiên nổ tung, phân thân cũng sẽ biến mất.
Thậm chí có thể ngay cả phân thân cũng sẽ nổ tung, máu chảy đầy đất.
Nếu như đang đang đi học, phân thân đột nhiên nổ tung, máu văng tung tóe bắn đầy người mấy bạn học xung quanh thì thầy cô và sinh viên trong trường sẽ bị ám ánh đến mức nào?
Thế nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn để liễu yêu Khinh Vũ đi học thay Tống Thư Hàng.
“Mong là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
**********
Khu đại học Giang Nam.
Thụ yêu Khinh Vũ lại là người thức dậy đầu tiên... Cô đã đạt đên cảnh giới ngũ phẩm nên không cần ngủ nữa.
Buổi tối cô đều nằm ở trên giường nhắm mắt minh tưởng tu luyện.
Sau khi rời giường, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra huyễn thuật trên người, đảm bảo hình dạng Tống Thư Hàng do cô ngụy trang thành không xảy ra vấn đề gì.
Sau đó cô xuống lầu mua bữa sáng cho ba người bạn cùng phòng của Bá Tống Huyền Thánh.
Do được Bạch tiền bối cho rất nhiều tiền tiêu nên Khinh Vũ mua đồ tuyệt không chùn tay, dù là bữa sáng cũng phải mua thật phong phú. Có lúc thậm chí cô còn chạy đến phố ẩm thực bên ngoài trường đại học để mua bữa sáng cho bạn cùng phòng.
Sau khi mua bữa sáng mang về cho bạn cùng phòng, cô lại ngồi bên cửa sổ hưởng thụ ánh mặt trời.
Để ánh mặt trời chiếu rọi lên người, đối với cô đây chính là một loại hưởng thụ.
Cao Mỗ Mỗ mơ màng thức dậy:
“Thư Hàng, mày lại dậy sớm nữa đấy à.”
Thụ yêu Khinh Vũ lộ ra một nụ cười mỉm mê người:
“Do gần đây không ngủ được nên mới dậy sớm. Hơn nữa hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, tao muốn phơi nắng nhiều một chút, như vậy hiệu quả quang hợp sẽ tốt hơn.”
Cao Mỗ Mỗ:
“???”
Hiệu quả quang hợp? Thư Hàng mày là người chứ có phải cây cối đâu mà đòi quang hợp, chẳng lẽ mày còn muốn tạo ra khí oxy à?
“Tao mua bữa sáng cho bọn mày rồi này, nhưng giờ vẫn còn sớm, đợi lát nữa rồi kêu Thổ Ba và Dương Đức dậy ăn sáng.”
Thụ yêu Khinh Vũ đổi vị trí khác, tiếp tục phơi nắng.
Giờ cô lại cảm thấy may mắn mình bị Bạch Thánh bắt đến hiện thế làm sủng vật. Ở thế giới Cửu U sao có thể hưởng thụ được ánh mặt trời tuyệt vời thế này chứ?
Cao Mỗ Mỗ gãi đầu:
“Cảm ơn nhá, dạo gần đây ngày nào cũng là mày đi mua bữa sáng.”
“Đều là anh em với nhau cả, khách khí cái gì.”
Thụ yêu Khinh Vũ mỉm cười nói.
Cao Mỗ Mỗ cười khà khà.
Gần đây thằng nhóc Thư Hàng này đột nhiên trở nên chu đáo hẳn, đặc biệt là một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, tỉ mỉ chu đáo cứ như con gái ấy.
Tại sao lại thay đổi lớn như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ nó đã yêu rồi ư?
Cao Mỗ Mỗ gãi đầu, thôi cứ đi tắm trước đã.
Không lâu sau, Dương Đức và Thổ Ba cũng lần lượt thức dậy.
Trong nhà vệ sinh.
Ba người Cao Mỗ Mỗ chen chúc nhau đứng thành một hàng tắm rửa.
“Nói bọn mày nghe, gần đây tao thấy lúc Thư Hàng cười trông lạ lắm.”
Thổ Ba gợi chuyện trước.
Dương Đức gật đầu:
“Hóa ra mày cũng có cảm giác này à, tao cũng vậy. Mỗi khi thấy Thư Hàng cười, tao cứ có ảo giác Thư Hàng là con gái chứ không phải con trai ấy.”
“Tao cũng thấy vậy.”
Cao Mỗ Mỗ gật đầu nói.
Ba người bỗng im lặng.
“Hay là hôm nào đó ba đứa tụi mình cùng đi gặp bác sĩ tâm lý đi?”
Dương Đức đề nghị.
“Tụi mày đi đi, tao có Nha Y.”
Cao Mỗ Mỗ đáp.
“Thổ Ba, không thể nhịn nổi nữa rồi. Mới sáng ra đã bắt người ta ăn thức ăn cho chó là sao đây hả?”
Dương Đức ức chế không chịu nổi.
Thổ Ba mỉm cười:
“Thật ra tao cũng sắp thoát khỏi kiếp FA rồi, khà khà khà.”
Dương Đức:
“...”
Móa, hóa ra sáng sớm chỉ có một mình mình ăn đầy miệng thức ăn cho chó thôi à?
Bên cửa sổ, thụ yêu Khinh Vũ xoa cằm suy tư sau đó cô lấy ra một tấm gương, nhìn vào gương rồi mỉm cười.
“Kỳ lạ, cười đúng rồi mà, nụ cười này giống hệt nụ cười ấm áp của Bá Tống Huyền Thánh trong trí nhớ.”
Khinh Vũ nghi hoặc.
Cô đã cố gắng bắt chước Bá Tống Huyền Thánh hết mức có thể, vậy mà vẫn bị bạn cùng phòng phát hiện ra điểm khác thường ư?
Không ngờ chỉ một nụ cười lại ẩn chứa nhiều tin tức như vậy.
Lúc trước khó khăn lắm cô mới sửa được tư thế đi đường nữ tính, không ngờ lại suýt bị lộ tẩy bởi một nụ cười.
Cô còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Bạch Thánh nói sẽ thưởng cho cô, mang cô đến ngũ thải trì để cô triệt để thoát thai hoán cốt. Đến lúc đó thì cô có thể hóa thành hình người rồi.
Cố gắng lên, trước khi nhiệm vụ kết thúc, tuyệt đối không thể để lộ tẩy, bị người khác phát hiện được.
Thụ yêu Khinh Vũ nhìn gương chu môi:
“Cố gắng lên, ngươi giỏi nhất.”
Cảnh này đúng lúc bị ba đứa bạn cùng phòng vừa tắm xong, đi ra ngoài thấy được.
“Có lẽ người nên đi gặp bác sĩ tâm lý là Thư Hàng chứ không phải ba đứa bọn mình.”
Suy nghĩ này đồng thời hiện lên trong đầu ba người.
**********
Ở một nơi khác.
Dưới sự chỉ dẫn của lớp trưởng chiến sĩ nhím biển, rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng thành công rời khỏi vùng hải vực hỗn loạn.
Ngay khi xông ra khỏi hải vực hỗn loạn, hắn cảm thấy cả người nhẹ hẳn.
“Có lẽ trong vùng hải vực hỗn loạn này là một khu bảo địa cũng không chừng.”
Tống Thư Hàng xoay đầu lại nhìn vùng hải vực ở sau lưng.
Cũng chỉ có mấy nơi đặc biệt như thế giới thiên kiếp, phòng tối Thiên Đạo là không chắn mối liên hệ giữa hắn với thế giới hạch tâm.
“Có khi lại là một bảo địa cấp bậc Trường Sinh Giả ấy chứ?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Sau khi rời khỏi hải vực hỗn loạn, mối liên hệ giữa hắn với thế giới hạch tâm lại khôi phục như thường.
[Thư Hàng, ngươi gọi ta có chuyện gì không?]
Tiếng của Quy tiền bối từ trong thế giới hạch tâm truyền tới.
[Trước đó có chút chuyện, bây giờ thì hết rồi.]
Tống Thư Hàng đáp.
Quy tiền bối:
[???]
[Trước đó ở đáy biển ta và Bạch tiền bối lạc nhau nên ta muốn nhờ Quy tiền bối đi ra hỗ trợ, nhưng không ngờ trong hải vực hỗn loạn lại chặn thế giới hạch tâm.]
Tống Thư Hàng giải thích.
[Hải vực hỗn loạn có thể chặn thế giới hạch tâm ư? Lão phu tung hoành ngũ hồ tứ hải nhiều năm nhưng sao chưa từng nghe đến hải vực hỗn loạn gì nhỉ?]
Quy tiền bối nghi hoặc.
Tống Thư Hàng:
[Có thể đây là khu vực xuất hiện trong lúc Quy tiền bối ngài ngủ say. Trong khu vực này không có sóng, cũng không tìm được Bạch tiền bối, thế nên ta định đi thẳng đến Điền Thiên Đảo chờ Bạch tiền bối.]
[Vậy có chuyện gì cứ gọi ta, chỉ cần ở hải vực, ta có thể giúp ngươi một tay, nói thế nào ta cũng là rùa biển mà.]
Quy tiền bối nói.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Dưới sự hướng dẫn lớp trưởng chiến sĩ nhím biển, đến gần trưa, Tống Thư Hàng thuận lợi đi đến Lan Tây Đảo.
Đây là một đảo nhỏ phồn hoa, phong cảnh xinh đẹp, có thể coi là thắng cảnh du lịch.
Lan Tây Đảo cách Điền thiên Đảo rất gần.
Người sống trên đảo đều là người bình thường.
“Nghe nói sở dĩ Lan Tây Đảo phồn vinh như vậy là nhờ có Điền Thiên Đảo ở sau lưng nâng đỡ.”
Lớp trưởng chiến sĩ nhím biển lên tiếng:
“Từ Lan Tây Đảo lại đi thẳng về hướng tây nam sẽ đến Điền Thiên Đảo. Nhưng do có đại trận hộ đảo nên người ngoài không thể vào được.”
“Dẫn ta tới đây là được rồi, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi đấy.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Có muốn ta thưởng cho ngươi gì không?”
“Không không không, không cần đâu, cảm ơn Bá Tống Thánh Quân.”
Lớp trưởng chiến sĩ nhím biển ôm bụng vội lắc đầu đáp:
“Nếu Bá Tống Thánh Quân không còn chuyện gì nữa thì ta xin đi trước.”
Dứt lời, lớp trưởng chiến sĩ nhím biển chạy như bay trốn mất tăm. Lễ vật của Bá Tống Huyền Thánh chắc là cái kia chứ gì?
Tống Thư Hàng thu hồi bảo đao Bá Toái và song đao Ô Tặc Bạo Quân.
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra khỏi pháp khí vòng tay, đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1 rồi gửi tin nhắn.
Bá Đao Tống Nhất:
“@Điền Thiên Đảo Chủ, Điền Thiên tiền bối, ta đến Lan Tây Đảo rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận