Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 433: Tài xế lành nghề bị lật xe rồi

Chương 433: Tài xế lành nghề bị lật xe rồi
Tô Văn Khúc là một thư sinh quân tử chân chính, quân tử có tấm lòng lương thiện, bắt đầu từ chính hành động của bản thân.
Vì thế, hắn cho xe Nhất Diệp Cô Châu đi chậm lại, từ từ tiến lại gần chiếc xe chuyển phát nhanh kia.
Lúc đến gần chiếc xe đó, Tô Văn Khúc đột nhiên hơi nhíu mày lại, hắn cảm giác bản thân đã đi vào trong trận pháp của tu sĩ.
“Huyễn trận ư? Ra là thế, anh bạn chuyển phát này bất cẩn xông vào huyễn trận rồi.”
Tô Văn Khúc lập tức hiểu ra, tại sao anh bạn chuyển phát này lại có vẻ mặt chán nản đến thế.
Nhưng mà, nếu như nơi đây đã bị bày huyễn trận thì nên cẩn thận một chút.
Các tu sĩ bày ra huyễn trận là vì không muốn để người bình thường bị cuốn vào chuyện thị phi, trước mặt có thể đang diễn ra trận đấu của các tu sĩ, hoặc cũng có thể đang xảy ra chuyện gì đó mà không muốn để cho người phàm nhìn thấy.
Vì thế… mau đưa anh bạn chuyển phát nhanh này rời khỏi huyễn trận thôi. Hơn nữa, còn phải đi xa một chút, tránh cho xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Trong lúc đang suy nghĩ thì hắn đã đến gần chiếc xe chuyển phát nhanh.
“Ấy? Chiếc xe chuyển phát nhanh này tốt đấy chứ, có vẻ chiếc xe này đã được độ lên ngon lành rồi.”
Tô Văn Khúc rất tinh mắt, chỉ nhìn một cái là đã nhìn ra chỗ đặc biệt của chiếc xe này.
Nhìn bề ngoài thì chiếc xe này chỉ là một chiếc minibus bình thường mà thôi. Nhưng lốp xe, thân xe, kính xe, còn có tiếng của động cơ xe đều không giống bình thường, cả chiếc xe gần như đều được độ lại.
Nếu như chiếc xe này chạy hết tốc lực thì tốc độ tuyệt đối không chậm đâu.
Thú vị thật! Nơi này còn cách khu vực ven biển một đoạn đường khá dài. Chi bằng để anh bạn này đua với hắn một đoạn, thỏa mãn sở thích đua xe của hắn.
Đương nhiên, nếu như anh ta không muốn đua với hắn, hắn cũng sẽ không bắt ép người ta. Dù sao, những người có xuất thân từ Bạch Vân thư viện đều là chính nhân quân tử cả.
Nghĩ đến đây, Tô Văn Khúc liền đỗ xe ở bên cạnh chiếc xe chuyển phát nhanh.
Nhìn bề ngoài thì Nhất Diệp Cô Châu có hình dáng giống như một chiếc thuyền độc mộc… Nhưng trên thực tế, nó chính là một con thuyền độc mộc. Tiền thân của nó chính là phương tiện giao thông thông thường ở Bạch Vân thư viện -Nhất Hiệt Thiên Châu.
Ba năm trước, có một chiếc Nhất Hiệt Thiên Châu bị hỏng, không thể sửa chữa được. Vì thế, Tô Văn Khúc hí hửng xin phụ thân chiếc thuyền bị hỏng ấy, đồng thời cải tiến nó thành một chiếc xe đua cho mình. Còn đổi cho nó một cái tên khác là Nhất Diệp Cô Châu nữa chứ.
Sau khi đỗ xe lại. Tô Văn Khúc hạ kính xe xuống, vẫy tay với anh nhân viên chuyển phát nhanh kia:
“Này ông anh, có phải anh đang gặp rắc rối gì không? Có cần giúp đỡ không?”
Lúc này biểu cảm của Tư Mã Giang rất bình tĩnh, anh ta cũng là một người đàn ông đã trải qua đủ mọi sóng to gió lớn rồi. Tuy rằng chiếc “xe đua” của người kia có hình dạng hơi kì quái, nhưng nói không chừng là do người ta thích như thế thì sao? Tư Mã Giang trước giờ không bao giờ can thiệp vào sở thích của người khác, đây là tố chất nghề nghiệp.
Tư Mã Giang gật đầu đáp:
“Đúng thế, cậu em. Tôi quả thật gặp phải một vài rắc rối. Tôi bị lạc đường, tôi đã đi lòng vòng ở đây cả ngày trời rồi mà không tìm thấy đường ra.”
Nếu nhìn ngoại hình thì Tô Văn Khúc giống như một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi thôi, thế nên, Tư Mã Giang gọi hắn là cậu em.
“Ha ha ha, chỗ này đúng là hơi kì lạ thật.”
Tô Văn Khúc vừa cười vừa nói, sau đó hắn nhướng mày với Tư Mã Giang:
“Ông anh, xe của anh ngầu lắm, chắc tốn nhiều công để độ lại lắm nhỉ?”
Tư Mã Giang nghe thấy thế thì lập tức mặt mày hớn hở, có cảm giác giữa đường gặp được tri âm:
“A, cũng bình thường thôi. Chủ yếu là để thuận tiện chuyển bưu kiện trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, vì thế tôi độ nó lại để thích ứng với mọi loại địa hình. Cứ độ hoài độ mãi, thế là nó biến thành như bây giờ.”
Sau khi cười xong, Tư Mã Giang cũng nháy mắt một cách khoa trương với chiếc xe đua của chàng thanh niên nọ:
“Xe của cậu em cũng rất thú vị đấy, tạo hình đặc biệt, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.”
Chiếc xe có hình dáng kì lạ là thế nhưng lại chạy rất nhanh, cậu bạn này chắc cũng đã tiêu tốn không ít tiền vào nó đâu nhỉ?
“He he, ông anh quá khen rồi. Hay là, hai chúng ta thử đua xem.”
Tô Văn Khúc nhướng mày, cười hì hì nói.
Tư Mã Giang nghe vậy liền ngại ngùng lắc đầu. Hắn chỉ vào đằng sau của mình, nơi đó có một cái thùng to:
“E là không được rồi, tôi phải chuyển chỗ bưu kiện chuyển phát nhanh này đi đã.”
“Vậy thì tiếc quá.”
Tô Văn Khúc cười khẽ:
“Nếu đã vậy thì ông anh đi theo tôi đi. Tôi đưa anh ra khỏi đây. Nhưng mà phải theo sát đấy, nếu như lạc thì anh sẽ lại vòng về chỗ cũ nữa đấy.”
Tư Mã Giang nói với vẻ đầy cảm kích:
“Vậy thì… thật sự cảm ơn cậu em nhiều lắm.”
“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ như con thỏ thôi ấy mà.”
Tô Văn Khúc phất phất tay, đóng cửa kính con xe Nhất Diệp Cô Châu của mình lên.
Tiếp đó, hắn đạp chân ga, Nhất Diệp Cô Châu tăng lên vận tốc 100km/h trong vòng một giây, “vèo” một cái là phóng ra xa rồi.
Tư Mã Giang ở phía sau cười khổ… Tốc độ nhanh thế này lại còn bắt mình phải theo sát nữa, đây có khác gì đua xe đâu chứ?
Có điều lúc này anh ta cũng không kịp nói nhiều, đi theo cậu thanh niên đó rời khỏi cái nơi chết tiệt này mới là chuyện quan trọng nhất.
Vì thế Tư Mã Giang cũng đạp chân ga, chiếc xe nhìn có vẻ rất cồng kềnh, động cơ phát ra âm thanh nặng nề, nó phi về phía trước với tốc độ hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của nó.
Chiếc xe chuyển phát bắt đầu lăn bánh, tuy đã bị Tô Văn Khúc bỏ một đoạn nhưng nó vẫn bám sát theo đuôi chiếc xe Nhất Diệp Cô Châu, không bị bỏ khoảng cách quá xa.
Vì nguyên nhân thân xe cồng kềnh nên khởi động chậm là điều khó tránh khỏi. Nhưng tính năng của chiếc xe này quả là siêu việt, sau khi tăng tốc thì động lực rất mạnh mẽ.
Đi ở phía trước, khóe miệng Tô Văn Khúc nhếch lên, quả nhiên là một chiếc xe tốt. Nếu lần sau có cơ hội gặp lại, nhất định phải đua một trận ra trò với anh ta mới được!
Hai chiếc xe một trước một sau lao vùn vụt về phía trước. Chỉ trong thời gian ngắn đã xông ra khỏi huyễn trận.


“Tiếp tục đi một đoạn nữa là phải tạm biệt với anh bạn chuyển phát rồi.”
Tô Văn Khúc thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc đang nghĩ ngợi thì sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
Hắn lập tức thả chân ga, giảm tốc độ của xe.
Bởi vì hắn nhạy cảm phát hiện ra, chếch về phía đông ở phía trước có khí tức mạnh mẽ đang chuyển động.
Chỉ tính riêng cấp bậc từ Linh Hoàng trở lên đã có hơn bốn mươi người rồi… Còn có tới mấy cường giả có khí tức không kém gì cha hắn là Hằng Hỏa Chân Quân nữa.
“Đậu xanh, đi nhầm hướng rồi sao?” –Tô Văn Khúc thầm nghĩ.
Hắn vốn muốn đưa anh bạn chuyển phát nhanh này rời khỏi huyễn trận, đồng thời cách xa đám tu sĩ ở trung tâm huyễn trận.
Nhưng thật không ngờ, khó khăn lắm mới rời khỏi huyễn trận thì lại đi nhầm hướng, xông thẳng vào chỗ mấy tu sĩ rồi.
Hơn nữa dựa vào khí tức mạnh mẽ ở phía trước thì có thể đoán được, đằng trước chắc hẳn có một nhóm các tu sĩ tiền bối đang tụ tập với nhau.
Không được, không thể tiếp tục đi về phía trước nữa!
Không được mời mà tự mò đến, rất có thể sẽ làm cho các vị tu sĩ tiền bối chán ghét.
Huống chi đằng sau hắn còn có một người phàm nữa chứ!
Nếu như phía trước thật sự có các vị tiền bối tu chân giới tụ họp luận đạo thì rất có thể sẽ xảy ra dị tượng khi luận đạo.
Người thường chỉ cần vừa đến gần là đã không chịu đựng được những ảnh hưởng mà dị tượng xảy ra khi luận đạo mang đến rồi. Nếu như vẫn cứ cố tiến vào thì thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tranh thủ lúc vẫn chưa đến gần, nhanh chóng đưa anh nhân viên chuyển phát ở đằng sau quay đầu rời khỏi thôi, Tô Văn Khúc nghĩ.
Sau đó, hắn chuyển hướng, hắn định xông vào huyễn trận lần nữa rồi rời khỏi đây từ một hướng khác của huyễn trận.
Ngay vào lúc Tô Văn Khúc quay đầu chuyển hướng thì đột nhiên hắn nhìn thấy trước mặt có một vật sáng chói bay tới…
Đó là thứ gì vậy?
Nhìn qua thì hình như giống ám khí thì phải?
Nhưng mặc kệ nó là cái gì thì bây giờ cũng phải phóng hết tốc lực để chạy đã, hắn không muốn để Nhất Diệp Cô Châu va vào cái thứ quỷ quái kia đâu.
Vì thế, Tô Văn Khúc linh hoạt di chuyển thân xe, tránh được vật thể phát sáng kia với một kỹ thuật tuyệt đẹp!
Tránh đẹp lắm, kỹ thuật có chỉ số độ khó 9,98!


Ở phía trước, Tô Văn Khúc nhờ vào thần kinh phản xạ nhanh nhạy của tu sĩ và tính năng mạnh mẽ của Nhất Diệp Cô Châu để tránh thoát ám khí phát sáng kia.
Nhưng còn người vẫn bám sát theo hắn là Tư Mã Giang thì không có thần kinh phản xạ nhanh nhẹn đến vậy... Xe của anh ta cũng không có tính năng trâu bò thế kia.
Vì thế, vật thể có hình dạng như ám khí kia va vào xe của Tư Mã Giang với tốc độ siêu nhanh.
Tư Mã Giang không thể tránh được... Trước khi hắn kịp phản ứng thì ám khí đã rơi vào cửa xe của hắn rồi.
Tư Mã Giang bị dọa nhảy dựng lên.
Sau đó, anh ta thấy rõ hình dáng của vật phát sáng kia, hình như là một vật có hình dạng giống một là bùa thì phải?
Nói đúng hơn thì , đây là một tờ giấy A4 với đủ các loại phù văn kỳ quái! Chỉ có điều tờ giấy A4 này lại phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Đây là cái gì thế?”
Trong lòng Tư Mã Giang đầy nghi hoặc.
Đang suy nghĩ thì ... đột nhiên tốc độ xe của Tư Mã Giang bắt đầu tăng nhanh lên, chỉ trong thời gian hai giây, tốc độ xe của anh ta nhanh đến mức nổ cả công tơ mét rồi!
Đúng thế, thật sự nổ công tơ mét đấy. Trong chớp mắt, vận tốc của xe đã vượt qua 300km/h, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng nhanh, không ngừng tăng tốc độ.
Đậu xanh, có chuyện gì thế này?
Xe của mình không thể nào nhanh như thế được, không thể nào có tốc độ nhanh như thế được đúng không?
Phanh lại, mau phanh lại đi!
Tư Mã Giang lập tức nhả chân ga và đạp vào phanh xe.
Tốc độ của xe bắt đầu chậm lại ... Nhưng, như thế vẫn còn rất nhanh, cho dù không đạp chân ga mà chỉ dựa vào quán tính của xe lúc trước thì cũng là một tốc độ đáng sợ rồi.
Càng đáng sợ hơn là, rõ ràng anh ta đã đạpchặt răng đạp phanh xe rồi mà xe chỉ chậm lại có một tí tẹo tèo teo thôi, thậm chí vận tốc của xe lại còn bắt đầu tăng lên nữa chứ.
Sao lại thế này?
Anh ta đã nhả chân ga và đạp phanh xe rồi, tại sao tốc độ xe không chậm lại mà còn tăng lên chứ?
Chẳng lẽ là do phanh xe hỏng rồi? Hay là mình đạp nhầm rồi, mình nhầm chân ga thành phanh xe đúng không?
Không phải!
Tư Mã Giang là một tài xế có nghề, tuyệt đối sẽ không phạm những sai lầm cấp thấp như thế này. Nhưng bây giờ, tình trạng xe chạy ngày càng nhanh, không thể phanh xe được là sao đây?
“Dừng lại đi, mau dừng lại nhanh lên.”
Tư Mã Giang hét lên, hắn nắm thật chặt vô lăng, tinh thần tập trung cao độ, đề phòng trường hợp xe chạy với tốc độ quá nhanh sẽ va phải vật gì đó.
Làm sao bây giờ?
Ở phía sau, Tô Văn Khúc trợn to hai mắt dõi theo chiếc xe chuyển phát nhanh lao vun vút giống như ngựa hoang thoát cương.
“Nhanh thật đấy!”
Tô Văn Khúc nói, với góc độ là người bình thường thì tốc độ của chiếc xe này đã nhanh vô đối rồi.
Nhưng hình như chiếc xe này bị mất khống chế rồi thì phải?
“Không được,nếu cứ tiếp tục như thế thì anh bạn chuyển phát nhanh sẽ gặp nguy hiểm mất. Ông anh mau đạp phanh xe đi, tôi tới cứu anh đây.”
Tô Văn Khúc hét lớn.
Nhờ có chân khí nên giọng nói của hắn truyền vào tai của Tư Mã Giang rõ mồn một.
“Đạp rồi mà, tôi vẫn luôn đạp phanh xe đấy chứ!”
Tư Mã Giang lớn tiếng trả lời:
“Nhưng không có tác dụng gì cả...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận