Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1508: Ta chết rồi, không tồn tại nữa!

Chương 1508: Ta chết rồi, không tồn tại nữa!
“Quả nhiên mình vẫn quá ngây thơ, mấy thứ như clone chuyên dụng spam hay thánh đấu sĩ online vĩnh viễn 24h đều yếu nhớt! Clone chuyên dụng spam hay thánh đấu sĩ online vĩnh viễn 24h làm sao mà bằng chat tự động được chứ.” Tống Thư Hàng nói.
Treo máy mà vẫn tự động chat, đã thế trả lời còn ra ngô ra khoai mới giỏi chứ!
Đỉnh đến thế là cùng.
Trừ việc tên của đối tượng nói chuyện hơi sai sai ra thì công năng của phần mềm chat tự động khi treo máy này quả là mạnh mẽ đến khó tả.
Trí tuệ nhân tạo à?
Có lẽ Cao Mỗ Mỗ sẽ rất thích phần mềm này cho xem. Vì treo máy mà nói chuyện phiếm được thì chắc là cũng gõ chữ viết tiểu thuyết được luôn nhỉ?
Nếu quả thực đây là phần mềm tự động chat khi treo máy, hay mình xin một bản về làm quà cho Cao Mỗ Mỗ đi?
“Không, không đúng… từ từ đã… trí tưởng tượng của mình bay xa quá rồi.” Đột nhiên, Tống Thư Hàng nghĩ tới một chuyện.
Bàn phím đang tự gõ kìa!
Rõ ràng không có một ai ngồi trước bàn máy tính, nhưng khi tán gẫu thì bàn phím máy tính của Điền Thiên Đảo Chủ lại tự gõ lách ca lách cách để chủ động trả lời Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Nếu suy nghĩ cẩn thận thì chuyện này rợn gáy lắm biết không?
Tình tiết này chỉ xuất hiện trong phim kinh dị thôi đó!
Nhưng vì sau khi tiếp xúc với giới tu chân, Tống Thư Hàng đã tự động phân loại một số chuyện kì quái vào khoang “Ta cần đúc lại thế giới quan” trong đầu, cho nên khi nhìn thấy những chuyện kinh dị như thế này thì phản ứng đầu tiên của hắn không phải “Tiêu rồi, bị dọa tè ra quần rồi!”, mà là “Ôi, mình lại phải bù đắp thế giới quan thôi”.
Thần kinh thép rồi.
“Bàn phím máy tính đang tự gõ kìa.” Tống Thư Hàng nói.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ gật đầu.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động của mình ra nhắn tin cho Điền Thiên Đảo Chủ: “Hello, Điền Thiên Đảo Chủ, hôm nay ngươi có muốn khỉ con không?”
Bàn phím máy tính của Điền Thiên Đảo Chủ lại tự chuyển động.
Lách cách lách cách, tin nhắn trả lời Tống Thư Hàng được gõ ra: “Thư Sơn Áp Lực Đại tiểu hữu, ngươi đang nói gì thế? Ta muốn khỉ làm gì? Ngày mai lúc nào ngươi rảnh để ta sang đón?”
Trả lời đâu ra đấy, chỉ sai mỗi cái tên.
Cảnh tượng này mà phối hợp thêm cái nhạc nền chết chóc nữa thì đúng là phim kinh dị tiêu chuẩn.
“Đây tuyệt đối không phải là phần mềm chat tự động khi treo máy gì cả.” Tống Thư Hàng khẳng định.
Đồng thời, hắn nghĩ tới một khả năng.
Đây là tu chân giới, chuyện gì không giải thích được bằng khoa học thì có thể giải thích từ phương diện tu chân.
Ví dụ như một tảng đá có thể thành tinh, trở thành người khổng lồ đá.
Ví dụ như một tờ ngân phiếu cũng có thể thành tinh, trở thành Ngân Phiếu đại tiên.
Thậm chí một cái chăn cũng có thể thành tinh, như đại lão cái gì cũng có thể bán lúc nào cũng nghĩ cái chăn mới là bản thể của mình chẳng hạn.
Cho nên… một cái máy tính liệu có thể thành tinh hay không?
“Máy tính tinh à?” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Về lý thuyết thì một đồ vật phải mất thời gian rất lâu mới có thể thành tinh, nhất là thứ vật chất không có sinh mệnh này, muốn có ý thức của riêng mình thì khó càng thêm khó.
Chiếc máy tính cỡ nhỏ trước mắt hắn chưa hiện diện được bao lâu trên thế gian này, đã thỏa mãn điều kiện để thành tinh chưa?
Hay là nó gặp cơ duyên gì mà tình cờ sinh ra trí tuệ riêng rồi?
“Không thể nào, nếu nó thành tinh thì chúng ta cảm ứng một chút là ra liền.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Hắn xoa cằm nhìn quanh bốn phía.
Căn phòng rất ngăn nắp, không hề có chút hỗn loạn nào.
Trừ chiếc máy tính đang bật biết trả lời tự động này ra thì không có gì kì lạ.
“Có lẽ Điền Thiên đã ra ngoài rồi. Chúng ta đi một vòng quanh đảo tìm thử xem Điền Thiên đạo hữu có ở bên ngoài không.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Khi Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang nói chuyện thì thấy Tống Thư Hàng đột nhiên biến thành hình thái sương mù.
Sau đó Tống Thư Hàng đặt tay lên chiếc máy tính kia.
Từ khi phát hiện hình thái sương mù của mình có thể miễn dịch tác dụng phụ tạo ra vết thương của bí pháp giám định thì Tống Thư Hàng sử dụng bí pháp giám định càng thêm chẳng kiêng nể gì.
Thân thể hắn không còn bị thương, cùng lắm thì chỉ có tinh thần chịu đau đớn chút thôi. Với Tống Thư Hàng mà nói thì đau đớn trên tinh thần chỉ thoáng qua như mưa bụi, chẳng thấm vào đâu cả.
Thậm chí nếu mấy ngày không đau như thế vài lần thì hắn lại còn nhơ nhớ.
Tống Thư Hàng đặt tay lên máy tính, bí pháp giám định tạo ra vết thương, có sương mù bay ra từ người hắn, nhưng hắn chỉ cần hơi động ý nghĩ là chút sương mù đó lại bay về ngay.
Tống Thư Hàng giải trừ hình thái sương mù, nhe ra một cái răng.
Một loáng sau, tin tức từ bí pháp giám định đã truyền vào đầu óc hắn:
“Máy tính cá nhân của Điền Thiên Đảo Chủ: Được Điền Thiên Đảo Chủ tự tay lắp ráp và cường hóa một mức độ nhất định. Tác dụng chủ yếu của máy tính này là liên hệ với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, mua sắm và xử lý ảnh chụp. Ghi chú: Trong ổ E/ m nhạc/Nhạc phổ/Nhạc phổ tiếng Anh/ Nhạc phổ tiếng Anh phiên dịch thành tiếng Trung có một folder tên là “Em gái ta đáng yêu nhất”. Trong folder đó lưu trữ ảnh chụp của Điền Điềm Tiên Tử từ nhỏ đến lớn, là báu vật quý giá nhất của Điền Thiên Đảo Chủ.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Thế nào? Có phát hiện ra cái gì không?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
“A, có thấy một số thứ, Điền Thiên Đảo Chủ hết thuốc chữa rồi.” Tống Thư Hàng hạ giọng nói.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “? ? ?”
“Không sao không sao, ta nói hết thuốc chữa là chỉ một số sở thích cá nhân của hắn thôi.” Tống Thư Hàng vội vàng xua tay rồi nói.
Sau đó hắn tiếp tục thôi động hiệu quả của bí pháp giám định.
Thứ hắn muốn tìm không phải cái folder Em gái ta đáng yêu nhất, mà là lý do vì sao cái máy tính này lại có thể tự gõ phím trả lời tin nhắn của người khác kia.
“Một chút tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ còn sót lại bên cạnh máy vi tính, tồn tại bằng phương thức đặc thù, kí sinh trong chiếc máy vi tính do chính hắn tự tay lắp ráp.” Một tin tức khác hiện lên trong đầu óc Tống Thư Hàng.
Tàn hồn?!
Tống Thư Hàng biến sắc.
Chỉ sau khi một người chết đi thì tàn hồn mới xuất hiện. Hồn phách khi chết không thể bảo toàn đầy đủ mà chỉ sót lại một phần, mới gọi là tàn hồn.
“Lần này ngươi lại phát hiện ra cái gì rồi?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ thấy sắc mặt Tống Thư Hàng tái mét thì trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
“Bên cạnh chiếc máy tính này còn sót lại một phần tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ, nó tồn tại bằng phương thức đặc biệt, kí sinh trong máy tính.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên đáp.
“Làm sao có thể như vậy được, nếu là tàn hồn thì sao chúng ta lại không cảm ứng được cơ chứ?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói xong bèn đặt tay lên máy tính và cảm ứng thật kĩ càng.
Một lát sau, hắn cũng biến sắc.
Trong một trận pháp cường hóa ở hạch tâm của máy tính đúng là sót lại một tia tàn hồn mang khí tức của Điền Thiên Đảo Chủ.
“Hẳn là Điền Thiên có chuẩn bị thuật pháp hồi sinh, nếu tia tàn hồn này duy trì được thì chắc là hắn có cơ hội sống lại đấy.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói thật nhanh.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho Điền Điềm phó đảo chủ.
Điền Thiên gặp chuyện chẳng lành… vậy còn Điền Điềm thì sao?
Điện thoại không kết nối được.
“Đây là khả năng xấu nhất. Điền Thiên đảo thực sự xảy ra chuyện rồi.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ hạ giọng nói, trên mặt hiện rõ vẻ lo âu.
Tống Thư Hàng lại kết nối với thế giới hạch tâm của mình, thế giới hạch tâm chưa thấy sợ… có nghĩa là ít ra bây giờ hắn và Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn an toàn.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhanh chóng nhắn tin vào nhóm Cửu Châu số 1: “Điền Thiên đảo xảy ra chuyện, ai có thuật pháp bảo vệ hồn phách không? Xin hãy đến Điền Thiên đảo bằng tốc độ nhanh nhất có thể.”
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu: “Điền Thiên đảo xảy ra chuyện á? Nhưng rõ ràng Điền Thiên đạo hữu vừa mới nói chuyện phiếm với ta xong mà.”
“Điền Thiên chết rồi, chỉ còn lại một tia tàn hồn mà thôi. Bây giờ ta chỉ mang theo mỗi một phù văn bảo vệ hồn phách không tiêu tán, trong tay cũng không có vật liệu để chế phù. Cho nên ai có thuật pháp bảo vệ hồn phách thì mau đến Điền Thiên đảo. Khi còn sống nhất định Điền Thiên có chuẩn bị cách hồi sinh, phải bảo vệ tia tàn hồn này thì mới cứu hắn sống lại được.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ gõ nhanh như gió.
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng lại thấy bàn phím vang lên lách cách.
Điền Thiên Đảo Chủ: “Cái gì cơ? Ta chết rồi á? Chẳng phải ta vẫn còn đang khỏe mạnh đây sao? Ta Sẽ Không Tiếp Tục Thề Bậy đạo hữu ấm đầu hả?”
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
Lệ Chi Tiên Tử: “…”
Trước đó Cuồng Đao Tam Lãng và Lệ Chi Tiên Tử cũng hàn huyên với Điền Thiên Đảo Chủ vài câu, nhưng hai người bọn họ dùng tên thật làm biệt danh nên chẳng thấy vấn đề gì cả.
Bây giờ vừa thấy Điền Thiên Đảo Chủ trả lời Thất Sinh Phù Phủ Chủ thì bọn họ ngay lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Quan hệ giữa Điền Thiên Đảo Chủ và Thất Sinh Phù Phủ Chủ vô cùng tốt, hắn không thể gọi Thất Sinh Phù Phủ Chủ là “Ta Sẽ Không Tiếp Tục Thề Bậy đạo hữu” được.
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu: “Nói đến am hiểu thuật pháp về hồn phách thì phỉa hỏi mấy vị đạo hữu này @Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân @Tấn Thăng Đại Thánh Nữ Đông Phương Lục @ Thất Tu Thánh Quân.”
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân: “Ta cần một chút thời gian để xử lý chuyện đang làm đã rồi mới đến Lan Tây đảo được.”
“Ở gần Đại La giáo có một thông đạo nối chư thiên vạn giới, Vũ Nguyệt Chân Quân đang đau đầu về vụ này, có thể cô ấy chưa đi được ngay đâu. Để ta đi trước xem có giúp được gì không. Nói thật là ta chỉ nghiên cứu về tấn công hồn phách thôi chứ không am hiểu bảo vệ hồn phách lắm đâu.” Đông Phương Lục Tiên Tử trả lời.
Thất Tu Thánh Quân: “Ta lên đường ngay đây, nhưng bây giờ ta ở cách đó khá xa đấy.”
Thất Tu Thánh Quân là một trong số những đại tiền bối đáng tin nhất nhóm Cửu Châu số 1. Hắn là tu sĩ toàn năng, cơ hồ không có nhược điểm, cả đạo thuật về hồn phách cũng có nghiên cứu qua. Để cứu Lục Tu Tiên Tử thoát khỏi trói buộc cho nên hắn nhất định phải đi sâu vào nghiên cứu về hồn phách.
“Trạng thái của Điền Thiên lúc này là thế nào mà vẫn trả lời tin nhắn được thế?” Bắc Hà Tán Nhân nghi ngờ hỏi.
Điền Thiên Đảo Chủ: “Ta ổn lắm, tình trạng siêu phê luôn. Ta cảm thấy mình có thể online liên tục 24h không nghỉ cũng được.”
“Bây giờ hắn đang nhập thân vào trận pháp trong hạch tâm của máy tính, ta dùng phù văn giữ vững tàn hồn cho hắn cái đã. Không biết Điền Thiên đảo xảy ra chuyện gì… đại trận hộ đảo vẫn còn nguyên vẹn, tiên phủ của Điền Thiên cũng bình yên vô sự mà.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Dứt lời, hắn nói với Tống Thư Hàng: “Thư Hàng tiểu hữu, ngươi trông coi chiếc máy tính này trước nhé. Nếu tàn hồn của Điền Thiên mà có biến hóa gì thì phải lập tức báo cho ta biết. Ta đến động phủ của Điền Điềm một chuyến để xem tình hình bên đó ra sao.”
Nói xong, Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhanh chóng rời khỏi tiên phủ của Điền Thiên rồi lao tới động phủ của Điền Điềm Tiên Tử.


Tống Thư Hàng thở dài, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bàn phím máy tính không ngừng vang lên tiếng lách cách, trên màn hình, Điền Thiên Đảo Chủ vẫn đang điềm nhiên nói chuyện với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, như thể không hề biết rằng mình đã chết đi.
“Nếu Điền Thiên Đảo Chủ có thuật pháp hồi sinh thì vì sao lại chưa hồi sinh nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hay là thuật pháp hồi sinh của hắn mất hiệu lực rồi?
Nếu vậy, hắn sử dụng đồng vàng hồi sinh với tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ thì có tác dụng không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận