Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2040: Ê Răng Nhé, Anh Bạn

Chương 2040: Ê Răng Nhé, Anh Bạn
“Những phù văn đó là gì vậy?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời: “Điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm theo nghĩa đen.”
Đối với phần lớn những người tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công, dữ liệu kinh nghiệm tu luyện Thánh Viên Long Lực Thần Công là một thứ vô cùng quý báu.
Nhưng đối với Tống Thư Hàng thì chúng lại hơi vô dụng. Bởi vì trước đó hắn vừa trải qua quá trình dung hợp với Thánh Nhân chấp niệm và Bất Diệt Chi Chủ chấp niệm, có được CPU bản nâng cấp, cho nên lý giải với Thánh Viên Long Lực Thần Công đã đạt mức cực cao.
Bởi vậy số điểm kinh nghiệm tu luyện này có rất ít tác dụng với hắn, nhét kẽ răng cũng không đủ.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi: “Ngươi có định kiếm thêm điểm kinh nghiệm không?”
“Thôi, không lãng phí thời gian nữa.” Tống Thư Hàng lắc đầu: “Chúng ta thực hiện bước kế tiếp thôi.”
Bạch tiền bối hỏi: “Bước kế tiếp là gì?”
Đây là một câu hỏi khó, bởi vì cả hắn, Bạch tiền bối và bạch long tỷ tỷ đều chẳng biết bước kế tiếp của thí luyện thánh sơn Gars là gì.
“Hay là chúng ta đi tìm hạch tâm của mặt trăng vàng kim này trước đi.” Tống Thư Hàng lại bẻ một nhánh cây trên người mình rồi đưa cho Bạch tiền bối.
“Ở hướng bốn giờ có người tu luyện bị quái vật đánh gục.” Bạch long tỷ tỷ lên tiếng.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại thì thấy một thú tu lạc đàn bị mấy con quái vật dữ tợn đánh ngã. Quái vật há to miệng, đớp về phía thú tu với vẻ tham lam, hệt như sắp được ăn cơm sau mấy trăm năm nhịn đói.
Tống Thư Hàng hơi chuyển động ý niệm, Cứ Xỉ Đao Luân trong mệnh luân phóng ra, chém hai con quái vật cùng một lúc.
Nhưng có quá nhiều quái vật vây quanh thú tu kia.
Số quái vật còn lại đã hung hăng đớp vào thân thể thú tu.
Sau một khắc, thú tu bị quái vật đớp trúng mất nước với tốc độ mắt thường có thể thấy được rồi biến thành khô kiệt.
Hai hơi thở sau, hắn đã biến thành một cái thây khô chỉ còn da bọc xương.
Sau khi hút khô thú tu nọ, đám quái vật kia càng thêm hung hãn, nhanh chóng nhào về phía những mục tiêu khác.
“Sao ta thấy cảnh này quen thế nhỉ?” Xích Tiêu Kiếm nói với vẻ nghi ngờ.
Tóc ngố của Sở Các Chủ lắc lư: “Trông giống những thú tu bị lây nhiễm tà năng Cửu U được Thanh Loan Tiên Tử đưa tới, sau đó bị Tống Thư Hàng dùng xúc tu của hình chiếu hoa sen hút khô ấy. Thoi thóp ngã xuống đất, gầy như da bọc xương, giống y hệt thế này.”
Tống Thư Hàng: “…”
Sao chuyện này mà cũng liên tưởng đến ta?
“Không gặp nguy hiểm tính mạng, chỉ bị hút khô lực lượng, trở nên vô cùng yếu ớt thôi, mấy tháng nữa là khôi phục bình thường.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma lên tiếng: “Chậc, đến trạng thái cũng giống khi bị xúc tu của Tống Thư Hàng hút khô. Ta hoài nghi tám trăm năm trước mấy thứ này là người nhà của Tống Thư Hàng.”
“Tám trăm năm trước thì tổ tiên nhà ta cũng chưa sinh ra đâu.” Tống Thư Hàng phản bác.
Sau khi những thú tu kia bị quái vật hút hết lực lượng, đại thụ sẽ vươn cành túm lấy bọn họ, ném vào trong thân mình.
Trong vòng thí luyện này, dù có thất bại cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm đưa về tĩnh dưỡng mấy tháng là lại thành hảo hán nhảy nhót tung tăng.
“Trông những thú tu bị hút khô kia đáng thương quá.” Vũ Nhu Tử da đen xuất hiện, nói.
Tống Thư Hàng: “Nhưng còn hơn là mất mạng.”
“Mà, các ngươi có phát hiện ra đám quái vật này khá giống tâm ma không?” Vũ Nhu Tử da đen hỏi.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma bổ sung: “Có, hình thái của đám quái vật này rất giống tâm ma.”
“Nói mới thấy đúng là giống thật.” Gần đây Tống Thư Hàng suốt ngày tiếp xúc với Xích Tiêu Kiếm tâm ma và Vũ Nhu Tử da đen, cho nên cũng chẳng lạ lẫm gì với tâm ma cả.
“Tổ hợp Thực Tại Ảo + tâm ma sao?” Bạch long tỷ tỷ như có điều suy nghĩ.
Mánh khóe này cực kì giống trò của Thiên Đế.
Thiên Đình Viễn Cổ được tạo dựng trên cơ sở Thực Tại Ảo, mà ở giai đoạn sau của nó, Thiên Đế đã ngấm ngầm nghiên cứu tâm ma, đồng thời cô cũng nghiên cứu ra kết quả. Hóa thân tâm ma của Vũ Nhu Tử có thể chứng minh điểm ấy.
Đây là trùng hợp ư?
“Có muốn bắt một con về nghiên cứu thứ không?” Tóc ngố Sở Các Chủ hỏi.
Bạch tiền bối lắc đầu, chẳng có hứng thú gì với đám quái vật này cả.
“Ta muốn bắt một con xem thử.” Dứt lời, Tống Thư Hàng toan mở thế giới hạch tâm ra.
Nhưng quả nhiên thế giới hạch tâm đã bị hạn chế trong không gian thí luyện thánh sơn Gars, cũng giống như khi mới vào không gian thiên kiếp vậy. Tuy hắn có thể cảm ứng được nó, đồng thời có thể mở nó ra, nhưng tốc độ mở cửa vô cùng chậm, chỉ sợ là mười ngày nửa tháng mới mở ra được.
Tốc độ đường truyền như con rùa!
“Thế thì bắt một con.” bạch long tỷ tỷ nói.
Dứt lời, cô vung vuốt rồng của mình một cái.
Một con quái vật trông giống chó bị lực lượng của bạch long tỷ tỷ dẫn đến, rơi thẳng về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng duỗi hai tay, bày thế mở đầu của quyền pháp, chuẩn bị cho con quái vật chó kia ăn một phát: “Phải khống chế cường độ cho tót mới được, không thể đánh nổ nó tại trận, chỉ được làm nó hôn mê thôi.”
Nhưng ngay khi tiến vào phạm vi công kích của Tống Thư Hàng, cái đầu của con quái vật chó đột nhiên biến mất tăm.
Đồng thời, trên đầu Tống Thư Hàng xuất hiện một bóng đen.
Đầu của quái vật chó lao ra từ bóng tối, hung dữ đớp về phía đầu của Tống Thư Hàng.
Đây là thiên phú không gian “di chuyển trong bóng tối” của bọn chúng.
“Thư Hàng cẩn thận!” Tóc ngố của Sở Các Chủ la lên.
Đồng thời, sợi tóc ngố ấy cũng bắt đầu cử động. Vốn dĩ chỉ là một sợi tóc ngố cấy trên đầu Tống Thư Hàng, đã chạy thẳng xuống sau lưng theo đầu hắn.
Sợi tóc ngố này chỉ dùng để quan sát thế giới bên ngoài, tác dụng chủ yếu không phải là chiến đấu.
Tống Thư Hàng cũng không ngờ tóc ngố của Sở Các Chủ lại còn biết cử động.
Lúc này đầu chó kia đã cắn xuống.
“Ha ha, đầu của ta không phải là nhược điểm đâu.” Tống Thư Hàng nói khẽ.
Két!
Con chó cắn một phát, răng lợi nát đầy mồm.
Mặt nó ngu ra.
Trong “chó sinh” của mình, nó đã cắn không biết bao nhiêu cái đầu, nhưng chắc chắn cái đầu mà nó vừa cắn xong là cái cứng nhất.
Cứng đến quá thể quá đáng!
Này người anh em, đầu ngươi luyện kiểu gì mà cứng thế?
Ê răng quá, gãy hết cả rồi!
Đúng là tuyệt đường sống của đám kiếm cơm bằng răng như bọn ta mà!
Tống Thư Hàng túm cái đầu chó đang cắn trên đầu mình xuống.
Bạch long tỷ tỷ duỗi móng vuốt, hạ mấy phong ấn lên mình quái vật chó.
“Xong xuôi.” Tống Thư Hàng thử ném con chó này vào vòng tay không gian nhưng thất bại, thế là đành kéo theo nó mà đi.
“Bạch tiền bối, ngài nói cho bọn ta biết bây giờ phải đi hướng nào đi.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn Bạch tiền bối.
“Giao cho ta.” Bạch tiền bối ném nhẹ nhánh cây lên.
Lần này Tống Thư Hàng nhìn đăm đăm bốn phía, chỉ sợ có thêm một con quái vật không có mắt phá hủy mất nhánh cây của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận