Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2866: Tiền bối, ngươi chết rồi

Chương 2866: Tiền bối, ngươi chết rồi
Vũ khí chùm sáng liên quan tới khái niệm thời không này vô cùng tàn bạo. Nó làm tăng tốc thời gian trong một phạm vi không gian nhỏ, song lại không để ý thức của người bị công kích đuổi kịp tốc độ thời gian trôi.
Người bị công kích có thể cảm nhận được thời gian xung quanh đang trôi nhanh hơn, song ý thức của họ lại như đang xem một thước phim bị tua nhanh, không sao phản ứng kịp.
Bọn họ muốn dùng ý thức của mình để khống chế thân thể, song ý thức bị hạn chế khiến thân thể và ý thức không thể nhất quán với nhau.
Người bị công kích chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình đang trôi qua vùn vụt, tuổi thọ bị tiêu hao gần như không còn trong màn ảnh bị tua nhanh, mà không thể làm được gì.
“Hiệu quả của công kích này đỉnh quá… Đáng tiếc, nếu ta cũng nắm giữ pháp tắc thời gian như Thiên Đế thì nói không chừng đã có thể mô phỏng ra phương thức công kích này rồi.” Tống Thư Hàng thầm nhủ đầy hâm mộ.
Không biết nếu khai thác chuyên sâu Trường Sinh trụ - Đế Diệt trụ thì có thể tạo ra chức năng thời gian không nhỉ?
Mặt khác, chùm sáng công kích mang khái niệm thời không này tới quá đột ngột. Nếu không chỉ cần Tống Thư Hàng nắm được cơ hội, có khi hắn còn có thể ngưng tụ ra cả Thiên Kiếp trụ - Thời Gian trụ cũng không chừng.
Khi Tống Thư Hàng đang suy nghĩ mông lung, thời gian của thân thể hắn điên cuồng tăng tốc, chỉ trong giây lát đã trôi qua hơn mấy tháng!
Cứ tăng tốc thế này thì chỉ uống hết hai li trà chanh là thời gian ba năm sẽ qua đi.
Tống Thư Hàng vui vẻ hẳn.

Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của Tống Thư Hàng.
Trong một không gian đặc biệt nào đó.
Một bóng người hư ảo nằm gục trên mặt đất, không nhúc nhích.
“Tiền bối, ngươi có thấy khá hơn chút nào không?” Thiếu nữ văn chương tóc bím ngồi xổm bên cạnh bóng người hư ảo, cất tiếng hỏi.
Bóng người hư ảo run rẩy đáp: “Để ta… nằm thêm một lát.”
“Tiền bối ơi, ngươi có muốn uống nước ấm không?” Thiếu nữ văn chương tóc bím lấy một cái chén ra, hỏi.
“Cảm ơn… ta không cần, để ta nghỉ một lát là được.” Bóng người hư ảo cố nặn ra một nụ cười khổ sở, nụ cười có vị của thuốc đắng.
“Vâng.” Thiếu nữ văn chương tóc bím bưng cái chén, thổi một cái rồi nói tiếp: “Tiền bối, vết thương cũ của ngươi tái phát sao? Gần đây ta hay thấy ngươi đau run cả người lên lắm.”
“Bệnh cũ, nhưng mấy năm nữa… là khỏi… đừng lo cho ta.” Khi nói chuyện, vẻ đau đớn trên mặt bóng người hư ảo giảm đi rất nhiều.
Năng lực thiên phú của hắn đã phát huy tác dụng, bắt đầu cố gắng miễn dịch và thích ứng với loại đau đớn này.
“À, trị được thì tốt.” Thiếu nữ văn chương tóc bím khẽ gật đầu, yên tâm hơn một chút. Dáng vẻ đau đớn lăn lộn của tiền bối ban nãy rất đáng lo.
Cứ thế, sau hơn mười hơi thở.
Đột nhiên, bóng người hư ảo hoang mang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Tiền bối ơi, lại có chuyện gì sao?” Thiếu nữ văn chương tóc bím hỏi.
“Ba năm?” Bóng người hư ảo sững sờ nói: “Đạ mấu!”
Thời gian ba năm cứ thế qua hết? Ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?
“Ba năm gì?” Khi nói chuyện, đôi mắt nằm dưới phần mái dài ngang trán của thiếu nữ văn chương tóc bím sáng ngời lên. Dường như cô vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Bá Tống muốn sinh… nhưng không thể để hắn sinh như thế được.” Bóng người hư ảo gắng gượng chống người dậy, vẫy tay về phía thiếu nữ văn chương tóc bím.
“Muốn Thư Hàng tiếp tục mang thai? Lẽ nào…” Thiếu nữ văn chương tóc bím nhớ tới lời nhắc nhở mà Bạch tiền bối two có được từ chỗ Bạch Thiên Đạo.
[Hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo.]
Câu này ám chỉ Tống Thư Hàng và đứa con trong bụng hắn đồng thời chứng đạo sao?
“Không, không phải bảo hắn tiếp tục mang thai… mà là đứa bé này không thể sinh ra theo kiểu đó được. Diệp Tư, qua đây, ta cho cô quyền hạn tạm thời, cô đi giúp Bá Tống đi.” Bóng người hư ảo chậm rãi nói.
Thiếu nữ văn chương tóc bím: “???”
Bóng người hư ảo run rẩy vươn tay, chỉ vào Diệp Tư mà nói: “Đây là năng lực của Trình Lâm. Cô là con gái Trình Lâm, cũng có thể mượn năng lực này để dùng một chút.”
“Năng lực gì?” Thiếu nữ văn chương tóc bím hỏi. Cô cảm thấy sau khi bóng người hư ảo kia chỉ nhẹ một cái lên mình, trên người bỗng có thêm một hiệu quả pháp thuật nào đó.
“Trường Sinh chi đạo Dựng Dục Tân Sinh. Đi đi, hỗ trợ Bá Tống sinh con cho bình an.” Bóng người hư ảo nói.
Nghe xong, hai má thiếu nữ văn chương tóc bím đỏ hồng lên: “Cứ thế tiến thẳng đến giai đoạn sinh con thì có nhanh quá không?”
“Không sao đâu, ba năm trôi qua, về lý mà nói thì Bá Tống đủ tuổi sinh con hợp pháp rồi.” Bóng người hư ảo run rẩy nói. Lần này là run vì tức giận.
“Ý ta không phải thế tiền bối ơi.” Thiếu nữ văn chương tóc bím nói.
“À, cô nói chính cô hả? Đừng lo.” Bóng người hư ảo giơ ngón cái lên, an ủi: “Cô chỉ mượn bí pháp của Trình Lâm để chuyển sinh đứa nhỏ này ra thôi. Nói cách khác, xét từ nhân quả thì đứa bé này là nhờ Trình Lâm tạo ra, có thể tính là nhân quả của Trình Lâm… cho nên nó không phải là con của cô, cùng lắm chỉ là em gái cô thôi, cô không cần áp lực trong lòng!”
Thiếu nữ văn chương tóc bím: “!!!”
“Thoải mái đi, cô làm được mà, cứ nghĩ đó là em gái cô thì có phải là dễ chấp nhận hơn không?” Bóng người hư ảo lại an ủi.
“Tiền bối, ngươi chết rồi.” Thiếu nữ văn chương tóc bím đột nhiên nói.
Bóng người hư ảo: “???”
“Nguyên nhân cái chết là trúng độc. Thời gian tử vong là ngày mai.” Thiếu nữ văn chương tóc bím lại nói.
Dứt lời, cô vung mạnh cuốn sách lớn trong tay vào hư không, mở ra thông đạo kết nối mình và Bá Tống.
Trong sự ngớ người của bóng người hư ảo, thiếu nữ văn chương tóc bím mở khóa cửa về nhà, trốn vào trong đó.
Sau đó còn không quên khóa trái cửa lại.
Bóng người hư ảo: “…”
Sao cô nàng này tự nhiên lại giận? Ta lại làm sai cái gì rồi à?
“Quả nhiên các tiên tử đều là những sự tồn tại khó hiểu.” Bóng người hư ảo thở dài não ruột.
Dù sao trong tay hắn cũng chỉ có bí kíp đối phó với bạch long tỷ tỷ, Sở các chủ, Bạch Cốt Tiên Cơ thôi. Không có bí kíp là hắn chịu chết.

Trong thế giới thiên kiếp cửu phẩm.
Tống Thư Hàng vượt qua ba năm thời gian bằng phương pháp tua nhanh.
“Chỉ ba năm mà thôi, đơn giản hơn mấy trăm năm đời hành của Thông Nương nhiều.” Tống Thư Hàng bình thản nói.
Huống hồ đây còn là trạng thái tua nhanh.
Đừng nói là ba năm, dù là ba trăm năm, ba ngàn năm cũng chẳng làm gì được hắn.
Sau thời gian ba năm, lực lượng của khúc xương bất hủ và tin tức bất hủ còn lại trong thể nội của Tống Thư Hàng đã biến đổi hoàn toàn.
Bọn chúng lấy ấn kí Long Phù chuyển sinh làm ổ, ngưng tụ thành một cụm sáng nho nhỏ.
Trong cụm sáng không ngừng phát lại những lần chết của Tống Thư Hàng trước đây.
Ánh hào quang bất hủ phủ quanh lò phản ứng hạch tâm cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán.
Đến lúc phẫu thuật để sinh con gái ra rồi.
Tống Thư Hàng nắm chặt Lưu Tinh kiếm, chuẩn bị hành động.
Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị xuống tay thì trong trái tim lưu ly lại có thêm một bóng người.
Một thiếu nữ văn chương tóc bím bỗng xuất hiện trong tâm khiếu của hắn!
Tống Thư Hàng sững sờ.
[Lẽ nào mình lại sinh đôi?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận