Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2523: Tên đệ tử khờ này của ta có tài đức gì chứ!

Chương 2523: Tên đệ tử khờ này của ta có tài đức gì chứ!
Sau khi máy kéo có tay cầm dừng hẳn.
Một hòa thượng tây thân hình cao lớn và một đạo trưởng tiên phong đạo cốt bước xuống từ trên xe.
“Chính là chỗ này ư? Ta đã ngửi thấy mùi vị tà ác từ trong đó.” Hòa thượng tây nói một câu tiếng phổ thông thuần vị phương ngữ.
“Chính là chỗ này… theo nghiên cứu thì tà vọng nơi này có thể sẽ bị ánh sáng công đức khắc chế.” Vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt kia nói bằng một giọng điệu đau lòng.
“Cho nên, lúc này con phát huy được tác dụng rồi, sư phụ!” Hòa thượng tây vỗ ngực mình, cười ha ha nói.
Vị đạo trưởng kia sờ lồng ngực mình, rầu rĩ, vô cùng khó chịu.
“Như vậy, con tiến vào đây, sư phụ!” Hòa thượng tây duỗi tay lôi ra một tấm áo cà sa bích ngọc, khoác lên người. Đồng thời tay hắn trượt một cái, một chiếc chày kim cương phục ma cỡ lớn xuất hiện trong tay hắn.
Sắc mặt vị đạo trưởng kia tím lên.
Cuối cùng hắn thở dài, gật đầu với nhân viên canh gác.
Nhân viên canh gác duỗi tay mở cổng, đưa mắt nhìn một tăng một đạo tiến vào khuôn viên trường cũ.
Khuôn viên trường cũ lúc này bị một tầng sương trắng dày đặc bao phủ, vô cùng quỷ dị.
Sau khi nhìn theo một tăng một đạo tiến vào khuôn viên trường cũ, mấy nhân viên canh gác cẩn thận đóng cánh cổng lại lần nữa.
“Lại nói, có phải vừa rồi vị đại sư kia gọi vị đạo trưởng kia là ‘sư phụ’ không?” Một người đàn ông mặt hình chữ quốc bên trái lên tiếng hỏi.
Hắn cũng hoài nghi có phải lỗ tai mình xảy ra vấn đề nên mới nghe nhầm không.
“Ngươi không nghe nhầm, bọn ta cũng nghe rõ ràng. Vị đại sư kia gọi mấy lần cơ, đều gọi đạo trưởng là ‘sư phụ’.” Người đàn ông mặt dài bên phải trả lời.
“Phật thừa đạo thống? Phật vốn là đạo?” Gã đàn ông mặt chữ quốc gật đầu nói.
Gã đàn ông mặt dài: “…”
“Lại nói, các ngươi ai biết lái máy kéo có tay cầm? Chí ít trước tiên nên chuyển chiếc máy kéo có tay cầm này sang một bên đi chứ?” Lại có một nhân viên canh gác nói.
“Đừng, tuyệt đối đừng.” Gã đàn ông mặt dài liên tục xua tay: “Đám máy kéo này có độc đấy, không chể chạm vào. Quả thực còn đáng sợ hơn tà vọng nữa.”
Hiển nhiên vị này đã từng tiếp xúc với tọa giá của cao nhân, thậm chí đã xuất hiện cả bóng ma trong lòng.
“Cho nên, máy kéo có tay cầm này, cứ để vậy đi là được.” Gã đàn ông mặt dài dặn dò.
Khoảng mấy phút sau.
Rầm rầm rầm ~
Từ trong khuôn viên trường cũ truyền đến một tràng tiếng nổ.
Còn có tiếng ầm ầm khi công trình kiến trúc ngã xuống.
“Xem ra là đạo trưởng và đại sư gặp phải tà vọng rồi.” Gã đàn ông mặt chữ quốc trầm giọng nói.
Cũng không biết đệ tử đại sư mà đạo trưởng dẫn tới lần này có thể giải quyết tà vọng ở đây không?
Nếu thật sự không tìm ra phương pháp giải quyết, vậy e rằng tà vọng trong khuôn viên trường cũ này sẽ đột phá vòng phòng ngự áp chế mất.
Bọn họ phụ trách canh giữ nơi này, mặc dù không cách nào nhìn rõ hình dáng cụ thể của tà vọng, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, áp lực trong khuôn viên trường cũ càng lúc càng lớn.
m thanh quỷ dị vang lên bên tai bọn họ mỗi ngày, tần suất càng ngày càng cao. Từ một ngày một lần biến thành một ngày hơn mười lần như hiện tại.
Nếu không phải bọn họ đã trải qua huấn luyện đặc biệt thì đã không chịu nổi từ lâu.
“Rào gừ, hố la hố la, rào gừ ~” Trong khuôn viên trường vang lên từng đợt tiếng rống.
Đó là tiếng kêu của tà vọng.
Đây không phải một tiếng, mà là mấy chục, thậm chí mấy trăm tiếng tập hợp lại, cùng nhau gầm rú.
Tà vọng nơi này là thể tiến hóa được dung hợp từ nhiều tà vọng, cũng là loại hình khiến tu sĩ đau đầu nhất.
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!” Lúc này, giọng của vị đại sư kia vang lên.
Loáng thoáng, có hào quang vạn trượng nổ lên từ trong khuôn viên trường cũ.
Hào quang kia cho người ta cảm giác ấm áp, lúc hào quang sáng lên, dường như thiên địa đều đang vỗ tay cho đại sư!
Mà tiếng rống của tà vọng kia nhỏ đi rất nhiều trong nháy mắt.
“Hữu dụng, tiếp tục!” Đạo trưởng trầm ổn nói.
“Đến đây ~ đến đánh ta đi!” Giọng đại sư tiếp tục vang lên.
Sau đó, hắn bắt đầu nhanh chóng niệm một chuỗi kinh văn.
Hắn dùng tiết tấu niệm kinh của đại sư trong chùa miếu bình thường, chính là loại phương pháp tụng kinh tựa như hát kinh kia.
Nhưng cẩn thận lắng nghe thì sẽ phát hiện vị đại sư này đang dùng tiếng anh đọc ra nội dung cổ quái. Bởi vì đọc quá nhanh, người bình thường có thể nghe không hiểu hắn đang đọc cái gì.
Nhưng có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải nội dung kinh văn nhà Phật.
Đạo trưởng bên cạnh thật mệt tim, thật muốn về hưu.
“Mẹ nó mẹ nó rống!” Lúc này, hòa thượng tây hét lớn một tiếng, phật châu trên tay bị hắn ném ra, trên mỗi một viên phật châu đều lóe lên phật quang nồng đậm.
Ném xong phật châu, hòa thượng tây hét to với đạo trưởng: “Sư phụ, con không kiên trì nổi nữa!”
Đạo trưởng: “…”
“Mặc dù đám tà vọng này bị lực lượng công đức khắc chế, nhưng lực lượng công đức của con còn chưa đủ. Chúng ta rút lui trước, sau đó lại kéo một nhóm đạo hữu có lực lượng công đức tới, tạo thành trận pháp thì nhất định có thể hạ gục tà vọng nơi này!” Đại sư hô lên.
“Đi!” Đạo trưởng kéo áo cà sa của hòa thượng tây, túm thân thể hắn nhanh chóng độn về sau.
Vốn lần này hắn dẫn đệ tử tới cũng chỉ muốn thí nghiệm xem lực lượng công đức có khắc chế tà vọng nơi đây hay không, cũng không vọng tưởng hòa thượng tây có thể giải quyết tà vọng bản địa.
Chỉ cần nghiệm chứng lực lượng công đức khắc chế tà vọng nơi này, vậy bọn họ có thể lập kế hoạch, triệt để bóp chết đám tà vọng này.
“Không xong, sư phụ. Lần này tà vọng đuổi theo chúng ta rồi!” Hòa thượng tây hét lên.
Tà vọng bị pháp thuật phong ấn áp chế, lần này bắt đầu cưỡng ép đánh vào phong ấn, cắn chặt hòa thượng tây không tha.
Lực lượng công đức khắc chế tà vọng bản địa, nhưng cũng mê hoặc bọn chúng.
“Mọi người lui ra!” Đạo trưởng trầm giọng quát.
Hắn duỗi tay ném mạnh một cái, ném hòa thượng tây ra khỏi khuôn viên trường cũ.
Đồng thời, hắn vươn tay nhấn một cái trên mặt đất, kích hoạt tầng phong ấn phòng ngự thứ hai.
Tà vọng bản địa khó đối phó, vì phòng ngừa nó xông ra khỏi khuôn viên trường cũ, trước trước sau sau có gần bảy tầng phòng ngự.
Sau khi hòa thượng tây và tất cả nhân viên canh gác thối lui, đạo trưởng nhanh chóng kích hoạt hết tầng phong ấn này đến tầng phong ấn khác, ngăn chặn tà vọng.
“Liên hệ sư huynh ta, nói cho hắn biết tà vọng bạo động, mau phái người qua đây trấn áp tà vọng xuống trước. Ngoài ra, lực lượng công đức quả thật khắc chế được tà vọng, nhưng cũng sẽ kích thích tà vọng bạo động, lần hành động sau, nhất định phải một lần đánh chết tà vọng. Bằng không, hậu quả khó mà lường được.” Đạo trưởng quay đầu nói với hòa thượng tây.
“Vâng, sư phụ!” Hòa thượng tây lấy di động ra.
Nhưng ngay sau đó, hắn không bấm gọi mà ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Đạo trưởng còn đang kích hoạt phong ấn phòng ngự, thấy tên đệ tử ngốc lúc này lại ngu người, lập tức giận dữ.
“Hi, Tống tiền bối!” Lúc này, hòa thượng tây đột nhiên giơ tay lên, vẫy mạnh về phía bầu trời.
Đạo trưởng: “? ? ?”
Hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy trên không trung có mấy bóng người ngự kiếm, ngự đao, ngự hoa sen hạ xuống từ trên không.
Mặc dù vị dẫn đầu đeo mặt nạ… nhưng cách ăn mặc của hắn, còn có bộ bộ hắc liên làm màu kia, cùng với pháp khí bia đá treo bên hông đều tiết lộ thân phận của hắn.
“Bá… Bá Tống tiền bối.” Miệng đạo trưởng lắp bắp luôn rồi.
Tại sao vị đại lão thiên hạ không ai không biết, không ai không hiểu này lại xuất hiện ở đây.
“Ồ, là ngươi à. Đại sư, đã lâu không gặp.” Lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy hòa thượng tây thì cười ha ha.
Đạo trưởng: “! ! !”
Tên đệ tử khờ này của mình có tài đức gì chứ, vậy mà xứng được Bá Tống tiền bối gọi một tiếng ‘đại sư’ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận