Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1917: Người mới tặng quà gặp mặt

Chương 1917: Người mới tặng quà gặp mặt
“Thực ra canh rùa không ngon, chúng ta đổi sang loại hải sản khác đi.”
Thông Nương nói… cô và Quy tiền bối có quan hệ rất tốt nên bắt đầu nói đỡ cho tiền bối.
Đổi thành loại hải sản khác?
Nghe đến đây, ánh mắt của tất cả người, kiếm có mặt tại đây đều liếc về phía bạch long tỷ tỷ.
“Ha ha.”
Bạch Long tỷ tỷ mỉm cười dịu dàng:
“Canh bạch long đúng là rất ngon.”
Thoạt nhìn bạch long tỷ tỷ không hề tức giận chút nào, tính tình tốt thật đấy.
Nếu như hôm nay không nghe được tin ‘tổ tiên Kim Long đánh một quyền làm Tống đầu gỗ bay từ đầu đông sang đầu tây Thiên Đình’, nói không chừng Tống Thư Hàng còn nhân cơ hội trêu ghẹo một câu.
Nhưng bây giờ, khát vọng cầu sinh mãnh liệt nói cho hắn biết, nếu như mà đùa nữa thì có thể chính là đường chết. Những giọt nước mắt to như hạt đậu không phải ai cũng chảy được đâu.
“Không dám, không dám.”
Tống Thư Hàng lắc đầu lia lịa… Hơn nữa với thực lực của bạch long tỷ tỷ, ai có thể mang cô ra nấu canh cơ chứ? E rằng nhiều nhất cũng chỉ lấy được một nồi nước tắm của tỷ tỷ thôi.


Bước qua cánh cửa không gian mà Quy tiền bối mở, nhóm người Tống Thư Hàng trở lại tòa nhà của Dược Sư gần đại học Giang Nam.
Mọi người đặt chân xuống đất.
Tống Thư Hàng:
“Đúng rồi, nói đến linh thạch thì ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
“Chuyện gì? Cần linh thạch à?”
Tô thị A Thập Lục nghi hoặc hỏi.
“Không… hôm qua sau khi giúp Thanh Loan Tiên Tử trị liệu hết lượt bệnh nhân này đến lượt bệnh nhân khác, ta lại không thu phí.”
Tay phải Tống Thư Hàng ấn lên ngực, bi thương tột cùng.
Hôm qua, mải lo thỉnh giáo Thanh Loan Tiên Tử về ‘thánh viên long lực thần công’, đợi ‘thế giới hạch tâm’ ăn no xong hắn liền từ biệt tiên tử.
Kết quả là quên thu phí luôn.
“Ngay từ đầu ngươi cũng không nói là phải thu phí.”
Tô thị A Thập Lục cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Thế nên ta cảm thấy như mình lỗ cả trăm triệu.”
Hiện giờ trong tay hắn vẫn chẳng có nổi nửa viên linh thạch… Mà cùng với việc thực lực cảnh giới tăng lên, có rất nhiều chỗ cần dùng đến linh thạch.
Đầu tiên, khi tu sĩ bình thường tu luyện đều không thể tách khỏi linh thạch được.
Muốn mua các vật phẩm của tu chân giới, các tu sĩ bình thường đều cần dùng đến linh thạch.
Hiện giờ ‘Thời Quang thành’ trong thế giới hạch tâm đang ở trạng thái đình công, nếu muốn kích hoạt lại nó thì cần một số lượng linh thạch rất lớn. Trừ phi tìm được cho Thời Quang thành một hạch tâm công suất lớn để duy trì cho tiêu hao của nó giống như con rối tiên tử.
Còn có pháp khí tổ hợp tam thập tam thú nữa, nếu muốn giải trừ một mạch phong ấn đến bát phẩm, ngoại trừ tiêu hao linh lực của chính bản thân hắn còn có thể dùng linh thạch để duy trì tiêu hao của pháp khí.
Ngoài ra hắn còn có ‘Diệt Thần pháo’, nếu như có linh thạch, uy lực của pháo sẽ không yếu hơn bát phẩm.
Hơn nữa… hắn định thiết kế một bộ thiết bị tu luyện trong thế giới hạch tâm, phòng trọng lực, chịu đựng đau đớn, trải nghiệm tử vong, thí luyện mười hai bậc thang này… Các thiết bị để cho bản thân và đệ tử dùng này đều phải mất tiền.
Thiếu tiền quá đi.
“Lần tới nếu như còn nhận được vụ làm ăn trị liệu cho người bệnh ‘nhiễm tà năng Cửu U’ ở thú giới, mọi người nhất định phải nhớ nhắc ta thu tiền đấy nhé.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Tô thị A Thập Lục:
“Được thôi.”
Những người khác lại không đáp lại Tống Thư Hàng đến nửa lời.
“Vẫn là A Thập Lục tốt nhất.”
Tống Thư Hàng nói với vẻ đầy bi thương.
Thông Nương chớp mắt, chuyển chủ đề:
“Bạch tiền bối và Hằng Hỏa tiền bối vẫn chưa trở về.”
Tống Thư Hàng:
“Hay là ta ra chợ mua ít nguyên liệu nấu nướng trước, sau đó trổ tài cho mọi người xem nhé?”
Hắn sở hữu ‘trù tâm ma môn’ của Hà Chỉ Ma Đế, còn có trí nhớ, kinh nghiệm chế biến các món ăn của Ma môn. Về mặt lý thuyết, nấu một bữa cơm thường nhật không thành vấn đề.
“Reng reng ~”
Đúng lúc đang nói dở, chuông cửa tòa nhà của Dược Sư vang lên.
Có khí tức của ba vị tu sĩ lạ, họ xuất hiện trước cửa, lặng lẽ đứng yên tại đó.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở cửa ra vào có hai nữ một nam, đều rất trẻ, cách ăn vận trang điểm rất hiện đại, không nhìn ra là tu luyện giả của hệ nào.
“Ta không quen, A Thập Lục có quen không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
A Thập Lục lắc đầu.
“Vậy bọn họ đến gây sự à?”
Tống Thư Hàng nói… Dạo gần đây bị đại lão chọi nhiều quá, bây giờ thần kinh của hắn hơi mẫn cảm.
“Có thể là đến tìm Dược Sư tiền bối.”
Thông Nương nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“Ta đi xuống xem thế nào đã.”
Hắn mở cửa sổ, nhảy từ trong ra…
Nhảy được một nửa, hắn phanh gấp rồi nhảy về.
Quy tiền bối:
“Sao lại nhảy về thế này?”
“Nhảy từ cửa sổ ra là bệnh, phải sửa.”
Tống Thư Hàng nói, sau đó hắn mở cửa phòng, chạy xuống cầu thang.
Quy tiền bối: “…”
Nhảy được một nửa lại quay trở về đi cầu thang mới là có bệnh đó biết không?
Tô thị A Thập Lục tựa bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Bạch Long tỷ tỷ, Quy tiền bối, Thông Nương đều chen đến bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ, nhìn xuống dưới nhà.
Tống Thư Hàng chạy đến cửa ra vào, mở cửa ra.
“Bá… Bá Tống tiền bối.”
“Bá… Bá Nho tiền bối.”
“Bá… Bá Long tiền bối.”
Ba giọng nói, ba cách gọi, điều giống nhau duy nhất là ba đạo hữu trẻ tuổi này đều đang run rẩy, đồng loạt cúi đầu như chim cút nhỏ, không dám nhìn thẳng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta đáng sợ như thế à? Khi ta vừa bắt đầu tu luyện, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều khen ta ‘mặt mày hiền lành, có gương mặt của người tốt’ đấy.
“Chào ba vị tiểu đạo hữu, không phải căng thẳng. Các ngươi tới đây để tìm ai?”
Tống Thư Hàng cố gắng khiến cho giọng nói của mình dịu dàng nhất có thể.
“Vãn bối là Tịch của Phù Du Tinh Quang Tông.”
“Nại Kỳ.”
“Đinh Cam.”
“Xin chào Bá Tống tiền bối.”
Ba đạo hữu trẻ lại hành lễ với Tống Thư Hàng một cách đầy kính trọng, cảm xúc của họ rất phức tạp, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Sợ hãi là vì vị này chính là Bá Tống tiền bối, lý do vui mừng cũng cũng là như thế… Đây là Bá Tống tiền bối, nghìn năm đệ nhất thánh!
“Các ngươi tới tìm ta à?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Đúng thế, Bá Tống tiền bối.”
Thiếu niên thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất nhìn Tống Thư Hàng với vẻ sùng bái.
“Hai vãn bối phụng lệnh sư phụ hộ tống sư đệ đến khu Giang Nam độ kiếp. Nên mới đến bái kiến Bá Tống tiền bối.”
Nại Kỳ lên tiếng.
Nại Kỳ và cô gái tên là Tịch kia đều có cảnh giới tứ phẩm.
Mà thanh niên trẻ tuổi có tên là Đinh Cam vừa hay đang ở trạng thái tấn thăng từ nhị phẩm lên tam phẩm.
“Hóa ra là thế.”
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Từ sau khi cái tên ‘Bá Tống Huyền Thánh’ của hắn nổi tiếng, một số tu sĩ và môn phái tin tức nhanh nhạy đã biết hắn thường xuyên xuất hiện ở khu vực ‘đại học Giang Nam’.
Tin tức khu Giang Nam là đạo tràng của ‘Bá Tống Huyền Thánh’ lan truyền trong một số nhóm tu sĩ.
Vì vậy, đệ tử nhà nào muốn mượn khu Giang Nam để độ kiếp tự nhiên phải tìm đến tận cửa, bái kiến Bá Tống Huyền Thánh.
“Các ngươi đã tìm được chỗ độ kiếp rồi à?”
Tống Thư Hàng mỉm cười hỏi.
“Vâng ạ, chỗ độ kiếp đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Tịch nhẹ giọng đáp.
“Cố lên, chúc tiểu đạo hữu độ kiếp thành công.”
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên vai thiếu niên kia.
Thật là trùng hợp, là thiên kiếp nhị phẩm lên tam phẩm. Hay là mình cũng đi theo xem thử, nói không chừng có thể gom lôi kiếp ‘nhị phẩm lên tam phẩm’ làm nguyên liệu nấu ăn cũng nên?
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.”
Thiếu niên Đinh Cam vô cùng vui mừng, hắn móc một chiếc hộp từ trong lòng ra:
“Đây là quà sư phụ bảo ta mang đến cho Bá Tống tiền bối, xin tiền bối nhận cho.”
Tống Thư Hàng vốn muốn từ chối nhưng khi Đinh Cam đưa chiếc hộp nhỏ lên, hắn ngửi thấy trong hộp có mùi của linh thạch.
[Trong lòng thiếu niên này có tâm ma.]
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nằm sau thắt lưng hắn truyền âm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận