Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1377: Bệnh Nghề Nghiệp Cũng Là Bệnh, Phải Chữa

Chương 1377: Bệnh Nghề Nghiệp Cũng Là Bệnh, Phải Chữa
Thân ảnh quấn chăn đúng lúc rơi xuống phía trên Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục.
"Ơ? Là cái gì cũng có thể bán tiền bối đây mà!"
Sau khi Tống Thư Hàng thấy được thân ảnh này thì lập tức kêu to lên.
Cũng do hình tượng của vị tiền bối này quá đặc biệt, tấm chăn như vật bất ly thân vào mỗi lần xuất hiện đó đã bán rẻ thân phận của hắn từ lâu rồi.
Sau khi thấy được vị đại lão này, tâm trạng của Tống Thư Hàng lập tức trở nên vô cùng tốt.
Không phải Bạch tiền bối đang thiếu vài món tài liệu nghiên cứu hòng chế tạo phi kiếm dùng một lần để rời khỏi phòng tối của thiên đạo à? Bây giờ vị đại lão cái gì cũng có thể bán này xuất hiện thì vấn đề xem như được giải quyết rồi. Chỉ cần có đủ linh thạch thì tài liệu gì cũng có.
"Định mệnh, ta chạy đến phòng tối luôn rồi mà vẫn còn có người nhận ra ư?"
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán hoảng hốt. Dù sao thì bây giờ hắn đang chạy trốn, phải khiêm tốn điệu thấp mới được.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán cúi đầu nhìn xuống ba người Tống Thư Hàng.
Ánh mắt của hắn đảo qua hai cô gái Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử xinh xắn khiến người ta vui mắt trước đó. Dù là ai đi nữa cũng thì sẽ nhìn hai cô gái này đầu tiên mà thôi.
Hai cô gái này là ai nhỉ? Hình như không quen.
"Đúng rồi, nơi này là phòng tối của thiên đạo. Nếu như hai cô gái này bị nhốt trong đây thì nhất định ký ức của ta về họ đã bị ảnh hưởng, không nhớ ra họ cũng là lẽ thường tình mà thôi."
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán thầm nghĩ.
Cuối cùng khi ánh mắt của hắn đảo qua Tống Thư Hàng thì trong lòng chợt nảy ra hai cái tên.
"Bá Tống Huyền Thánh"
"Bá Nho Huyền Ma"
Trên người Tống Thư Hàng bắn ra hai danh hiệu bát phẩm khác nhau. Thiên hạ không ai không biết đến ngươi, tiếc là ngươi có tới hai cái áo lót, người trong thiên hạ cũng không biết cái nào của ngươi mới là thật.
"Bá Tống Huyền Thánh, định mệnh, là ngươi ư."
Đại lão cái gì cũng có thể bán còn nhớ rõ Tống Thư Hàng.
Dĩ nhiên là nhớ rồi, bởi vì hắn nhớ là sau khi hoàn thành lượt giao dịch cuối cùng với Tống Thư Hàng... Thì đã lọt vào mắt xanh của vị chúa tể Cửu U kia.
Báo hại hắn không thể không tìm chết một lần, bị pháp tắc thiên đạo bắt vào trong phòng tối. Do chọc không nổi nên hắn chỉ có thể đi lánh nạn một thời gian.
Không ngờ lại có thể gặp được Bá Tống Huyền Thánh trong phòng tối thiên đạo.
"Ha ha, cái gì cũng có thể bán tiền bối, chúng ta có duyên thật đấy."
Tống Thư Hàng vẫy mạnh tay nói.
Cái gì cũng có thể bán:
"..."
Hắn bọc chặt mình trong chăn, sau đó tế ra một chiếc thuyền tiên.
Lúc này trong mắt hắn thì Bá Tống Huyền Thánh chính là sao chổi. Chọc không nổi, chọc không nổi. Nên cứ chuồn trước là tốt nhất.
"Cái gì cũng có thể bán tiền bối, chỗ này của ta có một vụ mua bán đây này!"
Tống Thư Hàng kêu lớn.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán lập tức xoay người lại, nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói:
"Mua bán à? Không biết lần này Bá Tống đạo hữu cần mua gì đây? Dù sao cũng là khách quen, ta có thể giảm giá một chút cho ngươi."
Sau khi cười xong, vị đại lão cái gì cũng có thể bán hận không thể tát bản thân một cái, bệnh nghề nghiệp cũng là bệnh, phải chữa!
Vừa nghe thấy hai chữ “Mua bán” là cơ thể hắn sẽ ngoan ngoãn xoay lại, sau đó nở một nụ cười ấm áp đầy chân thành, muốn phanh cũng không kịp.
"Là một vị tiền bối của ta cần mua bán, hắn cần mua một số tài liệu để chế tạo pháp khí. Xin cái gì cũng có thể bán tiền bối ngươi chờ một chút."
Tống Thư Hàng nói.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán mỉm cười đáp:
"Không sao cả, muốn làm ăn thì phải kiên nhẫn."
Tống Thư Hàng hét lớn về phía xa:
"Bạch tiền bối ~ Bạch tiền bối ~ ngươi tới đây đi, bên này có một thương nhân siêu cấp cái gì cũng có bán. Bạch tiền bối ngươi xem thử tài liệu mà ngươi cần có thể mua được ở chỗ hắn hay không."
"Cho dù là gì đi nữa thì ta cũng sẽ có cách lấy được, hãy tin vào bảng hiệu vàng của ta. Ta là ‘Cái gì cũng có thể bán’ đã bao nhiêu năm nay, bảng hiệu của ta chưa từng bị ô danh bao giờ."
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán đắc ý nói.
"Tới ngay."
Xa xa, dáng người của Bạch tiền bối “Xoẹt~” một cái, biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện thì không biết đã ở sau lưng vị đại lão “Cái gì cũng có thể bán” tự lúc nào.
Đây là thiên phú“Siêu thời không mạn bộ” của tộc rùa tai ương khổng lồm, sau khi Bạch tiền bối xem qua một lần thì cũng hiểu được đại khái. Sau khi phân tích cấu tạo cơ thể của rùa tai ương khổng lồ, Bạch tiền bối lại cải tiến môn pháp thuật này làm cho hiệu quả của nó tốt hơn nữa.
Môn pháp thuật thiên phú này còn đơn giản thực dụng hơn truyền tống không gian, quan trọng hơn là nó vô thanh vô tức.
Ngay cả vị đại lão cái gì cũng có thể bán cũng không cảm ứng được “Siêu thời không mạn bộ” đã được phát động.
Chờ đến khi hắn cảm ứng được gì đó thì Bạch tiền bối đã xuất hiện ở sau lưng hắn rồi.
"Cái gì cũng có thể bán đạo hữu, ta cần ‘Việt Giới Thủy Tinh (Sao Thủy Vượt Giới), Không Gian Chi Tinh (Ngôi Sao Không Gian), Thời Gian Long Lân (Vảy Rồng Thời Gian), phù văn bảo thạch cưỡng chế dịch chuyển không gian’. Tạm thời cần bốn món này, chỗ người còn hàng sẵn không?"
Bạch tiền bối lên tiếng hỏi.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán nghe được giọng nói quen thuộc này, cảm ứng được khí tức như đã từng quen biết kia, toàn thân lập tức phát lạnh.
Ngay cả tấm chăn trên người hắn cũng không thể làm cho hắn ấm áp hơn.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán cứng nhắc xoay đầu lại nhìn về phía sau.
Sau lưng hắn là một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Tóc dài tới eo, ánh mắt lấp lánh như sao.
Nhan sắc 360 độ không góc chết, tự sướng bằng “Beauty Camera” đúng là làm nhục khuôn mặt này.
Định mệnh! Chúa tể Cửu U!
"Không lẽ chọc không nổi thì tránh cũng tránh không nổi sao?"
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán nói đầy tuyệt vọng.
Bạch tiền bối:
"? ? ?"
Tống Thư Hàng:
"?"
"Ta không phục, ta sẽ không chết dễ dàng như vậy, ta phải liều thêm lần nữa."
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán chui tọt vào trong trong chiếc thuyền tiên kia.
Vèo~, thuyền tiên bay ra xa, tốc độ đó nhanh đến mức khôn tả.
Bạch tiền bối chỉ vào bản thân mình rồi nói:
"Ta đáng sợ lắm sao?"
Vũ Nhu Tử nói:
"Bạch tiền bối đẹp trai đến mức làm người ta ngơ ngẩn."
Tô Thị A Thập Lục bổ sung:
"Trừ phi là bị mù, nếu không thì chẳng ai cảm thấy Bạch tiền bối đáng sợ cả."
“Thế tại sao tên này vừa thấy ta là chạy như điên thế?”
"Hay trước kia ta từng làm hại hắn?"
Bạch tiền bối sờ cằm nghi hoặc.
Nhưng hắn nhớ rõ mình chưa từng gặp vị đạo hữu “Cái gì cũng có thể bán” này mà.
Tống Thư Hàng vỗ mạnh đầu mình một cái rồi nói:
"Chắc là ta biết tại sao rồi."
Lần trước Bạch tiền bối two có nói là hắn đang đuổi theo kho tàng di dộng “Cái gì cũng có thể bán” này.
Lúc ấy Tống Thư Hàng còn cảm thấy Bạch tiền bối two làm như vậy thì không tốt lắm.
Nhưng mà Bạch tiền bối two là chúa tể Cửu U đấy nhé. Nếu đặt trong những bộ phim bình thường thì hắn chính là boss phản diện đẳng cấp thế giới đấy, hắn mà không đánh cướp vị “Cái gì cũng có thể bán” này mới là lạ ấy chứ.
Mà trừ khí chất ra, thì ngoại hình của Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two đều giống nhau như đúc.
Nên chắc là vị đại lão cái gì cũng có thể bán nhìn lầm Bạch tiền bối thành Bạch tiền bối two mất rồi.
"Cái gì cũng có thể bán tiền bối, ngươi quay về đi. Bọn ta thật sự muốn làm ăn mà, một tay đưa tiền, một tay đưa hàng đấy."
Tống Thư Hàng kêu lớn.
Tiếc rằng thuyền tiên của đại lão cái gì cũng có thể bán đã bay xa tít tắp rồi.
Tống Thư Hàng:
"..."
Vị đại lãocái gì cũng có thể bán chạy mất tiêu, xem ra vụ mua bán này đã hỏng rồi.
"Hắn trốn không thoát đâu."
Bạch tiền bối đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng:
"?"
"Ba, hai, một... Trúng!"
Bạch tiền bối bình tĩnh nói.
Ầm ầm
Ở đằng xa, chiếc thuyền tiên của vị đại lão “Cái gì cũng có thể bán” đột nhiên dừng lại. Chiếc thuyền tiên bị mấy chục cánh tay làm từ đất đá bắt lại.
"Trước đó vì muốn bắt ‘Rùa tai ương khổng lồ’ nên ta đã bày nhiều cạm bẫy ở gần đây, giờ còn chưa kịp dẹp hết."
Bạch tiền bối nhún vai nói:
"Sau đó, vị đạo hữu này bay thẳng tới chỗ cái bẫy đó luôn."
Tống Thư Hàng:
"..."
Bạch tiền bối vươn tay ra bắt lấy Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục, đồng thời lại sử dụng pháp thuật ba đầu sáu tay hàng xịn túm luôn cả Tống Thư Hàng.
Pháp thuật “Siêu thời không mạn bộ” được thi triển một lần nữa, chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện ở bên cạnh chiếc thuyền tiên kia.
"Cái gì cũng có thể bán tiền bối, ngươi đừng sợ, ngươi nhìn kỹ đi, vị Bạch tiền bối này không phải vị kia trong tưởng tượng của ngươi đâu. Bọn ta thật sự muốn làm ăn mà, tuyệt đối không phải lừa gạt gì đâu."
Tống Thư Hàng nói.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán nhìn Bạch tiền bối thật kỹ rồi nhíu mày.
Lúc trước hắn hoảng hốt quá nên không quan sát kỹ.
Bây giờ hắn mới phát hiện quả thật vị “Bạch Thánh Quân” này khác với chúa tể Cửu U, vị Bạch Thánh Quân trước mắt có cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm.
Vậy thì cần gì phải sợ nữa!
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán lập tức yên tâm.
Hắn vươn tay mở cửa thuyền tiên, ló đầu ra cười nói:
"Hiểu lầm, hiểu lầm cả ấy mà."
"Vậy thì chúng ta tiếp tục vụ làm ăn này đi, cái gì cũng có thể bán tiền bối, bên ngài còn bốn món tài liệu mà Bạch tiền bối cần hay không? Đừng quên giảm giá cho bọn ta đấy nhé."
Tống Thư Hàng nói.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán cười tươi rói:
"Dễ ấy mà, bốn món này trên người ta đều có cả. Về phần giá cả ấy hả, khách quen mà, nhất định sẽ có ưu đãi chứ, ta sẽ cho các ngươi một cái giá chính xác, để ta tính cái đã."
Đại lão lấy ra một pháp bảo giống như máy tính, bắt đầu bấm nhẩm tính toán.
Lúc bấm được một nửa, ngón tay của vị đại lão cái gì cũng có thể bán đột nhiên cứng đờ.
Sau đó, hắn bình tĩnh nói:
"Bá Tống đạo hữu, hình như ngươi biết rất rõ ta đang bị người khác đuổi theo thì phải? Còn biết người đuổi theo ta là ai nữa nhỉ?"
Tống Thư Hàng:
"..."
Ta có thể không trả lời câu hỏi này không?
"Sao ngươi im lặng thế hả, Bá Tống đạo hữu."
Cái gì cũng có thể bán ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nói:
"Đúng vậy, ta có biết một chút."
"Quả nhiên, là chuyện xảy ra sau khi ta giao dịch với ngươi lần trước ư?"
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán hỏi.
"Làm xong vụ mua bán với ta trước được không? Chuyện giữa ngươi và Thư Hàng không thể tạm để sang một bên à?"
Bạch tiền bối lên tiếng hỏi.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán xoay đầu lại, nở một nụ cười xán lạn với Bạch tiền bối, nói:
"Dĩ nhiên là được rồi, để cho khách hàng có được thứ mà mình muốn, làm cho khách hàng hài lòng chính là mục tiêu của ta."
Lúc nói xong, vị đại lão cái gì cũng có thể bán lắc mạnh đầu mình.
Định mệnh cái bệnh nghề nghiệp chết tiệt này.
"Giá bao nhiêu?"
Bạch tiền bối nói:
"Tiền không phải vấn đề, cần bao nhiêu linh thạch ngươi cứ báo cho ta là được."
"Ngươi không sợ ta cố ý nâng giá sao?"
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán nói, tay múa may pháp khí tính ra một con số bằng linh thạch.
"Không sao cả, mấy thứ như linh thạch này dễ kiếm thôi ấy mà. Nếu như hết rồi thì đào đại một cái là ra thôi. Hơn nữa chưa từng có người nào chặt chém linh thạch được của ta qua mua bán cả."
Bạch tiền bối bình tĩnh trả lời.
Vị đại lão cái gì cũng có thể bán:
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận