Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2157: Quấy rầy rồi, cáo từ!

Chương 2157: Quấy rầy rồi, cáo từ!
Vì mất trí nhớ nên Tống Thư Hàng hoàn toàn không nhớ vì sao trong tay mình lại có một pháp bảo cổ quái… hoặc có thể nói là tàn bạo như thế.
Sự tàn bạo của pháp bảo vương tọa này không nhắm vào kẻ địch mà nhắm vào bản thân. Câu nói “khi ta mà đã tàn nhẫn lên thì sẽ cực kì độc ác với chính mình” sinh ra là để miêu tả nó.
Tống Thư Hàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Trong thời khắc nguy hiểm, bản năng đã mách bảo hắn lấy pháp bảo vương tọa này ra.
Trực giác nói cho hắn biết pháp bảo vương tọa này có thể phát huy tác dụng. Trong Tu Chân giới, pháp khí càng cổ quái thì càng có tác dụng đặc biệt và thú vị.
Chỉ cần vương tọa này cứu được chính mình đang thủng ngực và tiên tử nhỏ nhắn bị mất trái tim, thì hắn không có gì phải do dự.
Tống Thư Hàng cũng chẳng chần chừ khi đối mặt với gai xương đầy đệm ngồi.
Bởi vì hắn có bảo giáp mà!
Có bảo giáp giảm xóc rồi, đám gai xương này không đáng sợ.
Một lát sau…
“Sh… SHHH!!” Tống Thư Hàng ngồi trên vương tọa, không ngừng xuýt xoa.
Nỗi đau đớn kịch liệt trào lên như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác.
Cảm giác đau đớn mà thoải mái này không thể nào tả cho người ngoài nghe được.
Hắn vừa chịu đựng đau đớn, vừa ôm lấy tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng và quan sát tình hình của cô.
Vương tọa này đúng là có hiệu quả!
Trạng thái của tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn mất đi trái tim, suýt nữa hôn mê đã dần dần ổn định lại.
Tống Thư Hàng cũng vậy. Cảm giác trống hoác lạnh lẽo ở ngực hắn đã biến mất.
Hai người ngồi trên vương tọa đáng sợ, không hề nhúc nhích.
“Vương tọa này là pháp khí gì vậy?” Lúc này, tỷ tỷ mảnh dài màu trắng lên tiếng hỏi.
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết nó có thể phát huy được tác dụng thôi. Thực tế thì khi ta ngồi lên bảo tọa này, vết thương trên thân thể đã ổn định lại ngay.” Tống Thư Hàng đáp.
Vương tọa này có tác dụng “treo mạng”.
Bất luận vết thương nặng đến cỡ nào, chỉ cần ngồi lên nó là có thể giữ được một hơi thở.
“Ta cũng thế.” Tô Thị A Thập Lục nói. Tuy cô ngồi trên người Bá Tống, nhưng hiệu quả giữ mạng của bảo tọa vẫn tác dụng lên người cô. Có lẽ vì cô chiếm diện tích khá nhỏ nên khi ngồi cùng Bá Tống thì cả hai được tính là một người chăng?
“Vấn đề duy nhất là hiện tại ta không đứng lên được.” Tống Thư Hàng trầm giọng nói. Chỉ cần hắn rời khỏi vương tọa tàn bạo này thì hiệu quả giữ mạng sẽ biến mất.
Hắn thì không sao, vì lỗ hổng trên ngực đang dần dần khôi phục. Có lẽ mấy loại công pháp luyện thể mà hắn luyện cũng đang phát huy công hiệu tự lành chăng?
Nhưng trái tim của tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn trên người lại không có dấu hiệu khôi phục.
Khi lỗ hổng trên người hắn được chữa trị xong, chỉ có thể để một mình tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn ngồi trên vương tọa này thôi.
“Tóm lại, phải rời khỏi không gian đáng chết này trước đã.” Tống Thư Hàng nói.
Chỉ cần giữ được một hơi thở, ra khỏi không gian độ kiếp này, sẽ tìm ra cách chữa trị trái tim cho tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn.
Bạch long tỷ tỷ đáp: “Muốn đi thì có lẽ cần một bước nữa.”
Cô mơ hồ nhớ sau khi Huyền Thánh bát phẩm độ kiếp xong thì còn một khâu cực kì quan trọng nữa.
“Còn một khâu nữa? Chẳng lẽ thiên kiếp này vẫn chưa kết thúc sao?” Tống Thư Hàng cau mày suy tư. Tỷ tỷ dài mảnh màu trắng nói vậy khiến hắn cũng nhớ hình như là còn một khâu nữa thật.
Một khâu cực kì phong cách.
“Trong trí nhớ mơ hồ của ta, bước tiếp theo hẳn là thu quân, không có nguy hiểm gì lớn.” Bạch long tỷ tỷ xoa cằm nói. Chỉ cần không tự tìm đường chết là được.
“Vậy bao giờ khâu kế tiếp mới bắt đầu?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Chờ đi, đừng sốt ruột.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Tống Thư Hàng nghiến răng: “Ta không sốt ruột, ta chỉ thấy hơi nhói thôi.”
Vương tọa dưới thân đang không ngừng hành hạ hắn.
Đây chính là cái giá phải trả khi “giữ mạng”.

Khi vui chơi giải trí thì thời gian trôi rất nhanh, một tiếng đồng hồ chỉ trong chớp mắt. Nhưng lúc chờ đợi, một phút lại dài tựa một giờ.
Tống Thư Hàng ngồi trên vương tọa đau đớn tàn bạo, gánh chịu hết nỗi đau này đến nỗi đau khác.
Kẻ phát minh ra cái vương tọa này chắc chắn là một tên biến thái!
Ngồi trên vương tọa để giữ mạng lại phải chịu đựng đau đớn liên tục. Gầm trời này làm gì có ai chịu đựng nổi đau đớn dày vò liên tục cơ chứ!
Khi Tống Thư Hàng nghĩ đến đây…
Hắn bỗng hoảng sợ phát hiện ra rằng nhục thân của mình đang làm quen với loại đau đớn ấy.
Gánh chịu đau đớn, quen với đau đớn.
Sau đó, khinh thường đau đớn!
“Tuy từ đầu ta đã biết ta chịu đau rất giỏi, nhưng có phải khả năng chấp nhận đau đớn của ta hơi bị trâu quá rồi không?” Nội tâm Tống Thư Hàng dấy lên dự cảm không lành.
Rốt cuộc thì trước khi mất trí nhớ, ta là người như thế nào đây?
Vì sao ta lại có khả năng thích ứng đau đớn cường đại như vậy chứ?
Đây không phải là năng lực mà một tu sĩ MT phòng ngự bình thường có thể tu ra được.
Thậm chí, theo thời gian trôi qua, Tống Thư Hàng phát hiện ra một chuyện còn kinh khủng hơn.
Đó là hắn bắt đầu hưởng thụ đau đớn.
Cảm giác nhoi nhói trên vương tọa tàn bạo dần dần chuyển hóa thành cảm giác sảng khoái như được mát xa.
Cơ bắp toàn thân hắn đang phản hồi tín hiệu “tê dại thoải mái, đê mê lâng lâng, kĩ thuật mát xa này thật tuyệt vời” về cho não bộ.
Vương tọa tàn nhẫn dường như đã biến thành một chiếc ghế xoa bóp.
“Đây tuyệt đối không phải là một năng lực bình thường.” Tống Thư Hàng hơi bị hoảng.
Năng lực này có thể sẽ khiến người ta hiểu lầm hắn mất.
Cho nên, tuyệt đối không thể để cho tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn và tỷ tỷ dài mảnh màu trắng phát hiện ra hắn đang hưởng thụ đau đớn.
Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng thi thoảng lại hít sâu một hơi, xuýt xoa kêu đau.
Mỗi khi hắn hít sâu và kêu rên thì lồng ngực trống rỗng không có trái tim của tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn cũng lạnh đi một tí.
Tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn vươn tay nắm lấy tay của Tống Thư Hàng.
“Sh…” Tống Thư Hàng lại hít sâu một hơi.
Sau lưng hắn, kho lời thoại của mỹ nhân rắn công đức lặng lẽ update.

Chẳng biết bao lâu trôi qua.
Ý thức của Tống Thư Hàng có chút mơ hồ.
Chức năng xoa bóp của ghế dựa thoải mái quá, 5 sao luôn!
Xoa bóp một hồi, hắn mệt rũ.
Sau khi cơn buồn ngủ dâng lên, hắn thậm chí còn không giả vờ hít khí kêu đau được nữa.
Đầu hắn lệch sang một bên, tựa vào hai thanh đao sắc bén đen sì phía sau.
Lúc này, hiệu quả luyện thể hiện rõ.
Đầu sắt.
Lưỡi dao sắc bén chẳng thể làm tổn thương được da đầu của Tống Thư Hàng.
Hắn cứ thế đi vào mộng đẹp.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Ngươi hít đi, hít khí nữa đi ta xem!
Ngươi tiếp tục hít cho ta xem nào!

Cuộc đời tựa phù du, như mộng không phải mộng. Phù sinh là gì? Như mộng mà thôi.
Tống Thư Hàng phát hiện ra mình đang ở giữa một vòng xoáy khổng lồ.
Giữa vòng xoáy có một cầu thang ngược, hệt như một thế giới trong gương.
Nơi này nhìn quen thật.
Suy nghĩ một lát, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào vòng xoáy.
Sau khi vào trong, cầu thang biến thành một kim tự tháp khổng lồ.
Tống Thư Hàng đi lên theo cầu thang.
Một cánh cửa gỗ xuất hiện trước mắt hắn.
Đó là một cánh cửa gỗ bình thường, không có trang trí, cũng không có phù văn hay điêu khắc gì cả.
Tống Thư Hàng vươn tay mở cửa ra.
“Ngươi tới rồi.” Sau cửa, một thiếu niên ba mắt mỉm cười nói: “Ta chờ mãi đấy, vào đây, bước vào ván cược này, đánh cược hết thảy đi!”
Đánh cược?
Cờ bạc là bác thằng bần.
“Quấy rầy rồi, cáo từ!” Tống Thư Hàng chắp tay, quay người đi, đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận