Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 231: Nện cho són cớt!

Chương 231: Nện cho són cớt!
Chú công an lớn tuổi nhận lấy chồng vật chứng trong tay tiểu hòa thượng rồi rút mấy tấm ra nhìn, càng nhìn thì mắt càng sáng lên!
Sau đó, ông lập tức chỉ tay vào Tào Đức Liên rồi quát lớn:
“Bắt lấy hắn, mang hắn về đồn!”
Mớ vật chứng này không những có thể chứng minh Tào Đức Liên là một tên buôn người mà còn giúp họ lần theo dấu vết để tìm ra cả một đường dây. Nếu may mắn thì họ có thể phá được cả ổ buôn người.
Tào Đức Liên ở trước mặt này chính là nhân vật mấu chốt để họ phá án lập công, tuyệt đối không thể để cho hắn thoát!
Hai công an đằng sau xông lên như lang như hổ.
“Chết tiệt!”
Tào Đức Liên nhanh chóng mở cửa xe rồi guồng chân chạy trốn.
Từ lúc tiểu hòa thượng lấy “chứng cứ” ra thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy thoát thân. Hắn thật chẳng ngờ đời này trải qua bao nhiêu sóng gió đều bình an vô sự mà đến chuyến cuối cùng lại lật thuyền trong mương nhỏ.
Thế nhưng muốn bắt hắn cũng chẳng dễ dàng gì. Tào Đức Liên thân thể gầy gò, song là một tên buôn người lõi đời, hắn đã sớm liệu trước một ngày mình bị công an đuổi theo.
Để thuận lợi chạy trốn khi bị công an bao vây truy bắt, Tào Đức Liên đã học Parkour một thời gian rất dài.
Đúng vậy, Tào Đức Liên là một cao thủ Parkour. Hắn còn dùng thân phận “người giấu mặt” để công bố rất nhiều video Parkour kích thích lên mạng đó.
Cho nên khi Tào Đức Liên chạy đi thì mấy vị công an đều trợn tròn mắt.
Họ chỉ có thể trợn mắt nhìn Tào Đức Liên tăng tốc, chống tay lên nóc một chiếc xe hơi rồi lướt qua nó với một động tác tuyệt đẹp, sau đó lại mau chóng phóng vọt về phía trước.
Trước mặt hắn là một đài cao hơn ba mét, Tào Đức Liên lại tăng tốc thêm lần nữa, nương theo lực quán tính mạnh mẽ, đạp lên vách tường rồi bò lên đài cao, chẳng khác nào một con khỉ nhanh nhẹn.
Mà bấy giờ mấy chú công an mới kịp vòng qua cái ô tô.
“Đậu má!”
Hai công an giận dữ quát lên. Tuy rằng họ được huấn luyện thường xuyên nhưng dù sao cũng không phải là đặc nhiệm, cường độ huấn luyện không lớn lắm. Nếu chạy thẳng đường bằng thì họ chẳng thua kém gì Tào Đức Liên, thế nhưng kiểu lẩn như khỉ thế này thì họ hoàn toàn không theo kịp.
Bấy giờ, tiểu hòa thượng mới chớp mắt, quay đầu, hỏi công an lớn tuổi rằng:
“Ủa? Các vị thí chủ, mọi người muốn bắt Tào thí chủ à?”
“Không bắt được.”
Công an lớn tuổi thở dài, nhìn thân thủ nhanh nhẹn của Tào Đức Liên thì hắn đã biết không thể nào mà bắt được kẻ kia rồi.
Tiếp theo chắc chỉ có thể dùng phương pháp hạ lệnh phối hợp bắt người thôi.
“Ồ, có cần tiểu hòa thượng hỗ trợ không?”
Tiểu hòa thượng Quả Quả chắp tay hỏi.
“Hả?”
Công an lớn tuổi nhìn tiểu hòa thượng với ánh mắt nghi ngờ.
“Vốn dĩ tiểu hòa thượng định cắt trĩ xong sẽ tìm cơ hội bắt Tào thí chủ vào chùa, cho hắn quy y, để kiếp sau của hắn không rời chùa nửa bước, thanh đăng cổ phật, đền bù tội nghiệt kiếp này. Thế nhưng bây giờ ngẫm ra thì giao hắn cho các vị cũng được đấy.”
Tiểu hòa thượng Quả Quả nghiêm túc nói.
Sau đó, công an lớn tuổi nhìn thấy tiểu hòa thượng nhảy vọt lên, hai cái chân ngắn ngủn đạp khẽ trên mặt đất lại mang đến cho người ta cảm giác thân nhẹ như yến… Chỉ mất thời gian một hơi thở, tiểu hòa thượng đã bỏ xa hai công an trẻ.
Đến đài cao nọ, tiểu hòa thượng cũng đạp lên vách tường, lựa góc thoải mái đi lên.
“Ôi đờ mờ!”
Hai công an trẻ hô lên thành tiếng.
Lúc trước Tào Đức Liên là cao thủ Parkour thực ra đã là việc nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Tiểu hòa thượng bây giờ lại càng làm cho bọn họ phải trợn mắt há mồm. Phải biết nhìn bề ngoài thì tiểu hòa thượng chỉ là một thằng nhóc bảy tuổi, mà cái đài kia cao đến hơn ba mét đó nha!
… Đây không còn thuộc về phạm trù Parkour nữa, đây là võ công Hoa Hạ phải không?
“Đội trưởng?”
Một công an trẻ quay đầu lại nhìn về phía công an lớn tuổi:
“Bây giờ chúng ta làm gì?
Công an lớn tuổi gãi đầu đáp:
“Chờ đi!”


Trên nóc xe, Đậu Đậu thu cái đuôi của mình lại:
“Phải rồi, ban nãy tiểu hòa thượng kia nói gì ấy nhỉ? Nó định mang thằng buôn người kia về rừng sâu núi thẳm làm sư cả đời à? Nhóc con này học ai mà tâm đắc thế, mới sáu tuổi thôi mà.”
Nghĩ tới nghĩ lui, trong giới tu sĩ quả nhiên chỉ có lão Hoàng Sơn ngu ngốc kia là tốt nhất.
Người ta nói con mắt của nhân loại là tội phạm bao che lớn nhất, lúc nào nó cũng chỉ nhìn thấy sai lầm của người khác mà thôi.
Thì ra con mắt của chó cũng chẳng khác gì. Hoàng Sơn Chân Quân tạo mấy trăm acc clone đi lừa tình người ta, thế mà Đậu Đậu quên có chọn lọc hết.
Khoảng hai phút sau.
Trên đài cao 3m, tiểu hòa thượng kéo theo một người nữa nhảy thẳng xuống.
Công an lớn tuổi làm rơi cả điếu thuốc đang ngậm trong mồm.
Kẻ bị tiểu hòa thượng túm trong tay chính là tên buôn người Tào Đức Liên.
Cao thủ võ lâm!
Bốn chữ lớn ánh vàng sáng chói xuất hiện trong đầu công an lớn tuổi, không làm sao mà gạt đi được.
“Nè, giao hắn cho các chú nè.”
Tiểu hòa thượng Quả Quả tiện tay ném một cái, vứt Tào Đức Liên xuống trước mặt mấy vị công an.
Ba chú công an nhìn Tào Đức Liên đã ngất lịm đi mà trên mặt vẫn không giấu được nét kinh hoàng, thì đều âm thầm nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Cuối cùng vẫn là công an lớn tuổi hồi thần trước.
“Bắt người này lại, mang về cục đi.”
Hai công an trẻ tiến lên phía trước, còng tay Tào Đức Liên lại.
“Tiểu sư phụ, quý tính của ngài là?”
Công an lớn tuổi nhân cơ hội chạy tới bên cạnh tiểu hòa thượng Quả Quả rồi hỏi một câu đầy lấy lòng.
“Tiểu hòa thượng tên là Quả Quả, còn chưa có pháp danh, vì tuổi nhỏ quá nên phương trượng chưa đặt cho.”
Tiểu hòa thượng chắp tay, nghiêm túc thật thà đáp.
Công an lớn tuổi chờ mong hỏi:
“Tiểu sư phụ tu hành ở ngôi chùa nào vậy?
Vấn đề này lại khiến tiểu hòa thượng hơi nhíu mày, mặt mũi đầy vẻ khó xử.
Bởi vì phương trượng nói tên của Thiên Nhai Vân Du tự không thể tùy tiện nói cho người ngoài biết được.
Thế nhưng người tu hành lại không được nói dối.
Nó phải trả lời thế nào mới được đây?
Đúng lúc ấy thì Đậu Đậu trên nóc xe hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, một giọng nói trầm thấp trực tiếp vang lên ngay bên tai công an lớn tuổi.
“Việc không nên hỏi thì đừng có hỏi nhiều. G U!”
Công an lớn tuổi sửng sốt quay đầu nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy ai cả.
Thế nhưng hắn lập tức hiểu ra, bèn ngại ngùng xin lỗi tiểu hòa thượng:
“Xin lỗi tiểu sư phụ, tôi đường đột quá rồi.”
Vừa rồi, chắc là trưởng bối của nhóc sư nhỏ này ở bên cạnh cảnh cáo mình đây.
Thế nhưng cuối câu cảnh cáo kia có một chữ “âu” là ý gì nhỉ? Hay không phải chữ “âu” mà là chữ “đầu”?
Công an lớn tuổi tạm biệt tiểu hòa thượng, sau đó đưa theo Tào Đức Liên đi trước cùng với hai đồng nghiệp của mình.
Thực ra ông còn muốn bám tiểu hòa thượng thêm một tí, cho dù chỉ học được một chiêu hay nửa thức võ công trong truyền thuyết cũng tốt.
Võ công Hoa Hạ! Võ công chân chính đó nha!
Tiếc là bên cạnh tiểu hòa thượng còn có người lớn trông coi, ông chẳng thể nào thực hiện được nguyện vọng này rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, một bé sư nhỏ tuổi rời khỏi chùa thì chắc chắn phải có người lớn đi theo bảo vệ nhỉ?


Tiểu hòa thượng nhìn theo công an lớn tuổi rời đi với ánh mắt hồ nghi, sau đó sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình.
“Tuy chẳng hiểu sao hắn lại xin lỗi mình, nhưng mình vừa vất vả lắm mới nghĩ ra đáp án mà.”
Tiểu hòa thượng Quả Quả nuối tiếc sâu sắc.
Nó nghĩ mãi nửa buổi mới ra được một đáp án vừa lòng: Xin lỗi, phương trượng nhà ta không cho ta nói tên chùa với người khác.
Nó cảm thấy đáp án này tuyệt lắm luôn.
Đáng tiếc là công an lớn tuổi kia tự dưng lại xin lỗi xong đi mất, làm cho nó chẳng có cơ hội mà nói đáp án ra nữa.
“Khụ khụ, gâu!”
Lúc này thì Đậu Đậu kêu khẽ một tiếng để khẳng định cảm giác tồn tại của chính mình.
“Ủa?”
Tiểu hòa thượng quay đầu nhìn lên nóc xe.
Sau đó nó nhìn thấy một con kinh ba đang dùng chân trước chống đầu, chân còn lại cầm chơi một chuỗi chìa khóa, thân mình nằm nghiêng khêu gợi chẳng khác gì người.
“Đậu Đậu!”
Tiểu hòa thượng nhìn thấy kinh ba thì vui vẻ gọi ra thành tiếng.
Song, nó lại lập tức ngượng ngùng cúi đầu rồi dè dặt hỏi:
“Đậu Đậu, sao ngươi lại đi cùng ta vậy?”
“Chậc chậc, ta mà không đi cùng ngươi thì Thư Hàng ở nhà có yên tâm được không?”
Đậu Đậu huýt sáo.
Tiểu hòa thượng chắp tay xin lỗi:
“Xin lỗi, ta lại mang phiền toái đến cho các ngươi rồi.”
“Không cần xin lỗi ta, lúc nào gặp thì xin lỗi Tống Thư Hàng ấy. Gâu!”
Đậu Đậu nghĩ ngợi một lát lại móc điện thoại của mình ra:
“Qua đây ta cho ngươi xem cái này hay lắm.”
“?”
Tiểu hòa thượng nghi hoặc ngó đầu qua.
Đậu Đậu cho nhóc xem một đoạn video mà nó quay lén được.
Trong video là Tống Thư Hàng đang tức sùi bọt mép, nắm chặt tay mà gầm lên:
“AAAAA! Thật sự muốn làm ông đây tức chết đúng không? Bảo ngươi ngoan ngoãn ở nhà trông nhà mà còn dám ra ngoài chạy loạn lên, bỏ ngoài tai lời ta nói hả? Còn PS, PS cái đầu ngươi! Chờ ta bắt được ngươi về coi, kệ ngươi có bị trĩ hay không, ta phải nện cho ngươi són cớt ra quần!
Nện cho són cớt á?
Nện són!
Són!
Tiểu hòa thượng Quả Quả ngu người đưa tay sờ sờ hoa cúc nhỏ của mình. Sau đó cái mặt nhỏ đang nghiêm túc lập tức biến thành quả mướp đắng.
“Chậc chậc, sao nào? Có muốn xem lại không?”
Đậu Đậu vuốt móng lên màn hình, video lại phát lại lần nữa.
Đánh cho són cớt á!
Đánh cho són cớt á!!!!
Tiểu hòa thượng muốn khóc rồi!
“Chậc chậc, nói cho ngươi tin này nè, thành phố Văn Châu ngươi đang ở chính là quê của Tống Thư Hàng đấy. Mấy hôm nữa là hắn về tới nơi thôi.”
Đậu Đậu sung sướng ngắm vẻ mặt khổ sở của tiểu hòa thượng.
Cả người nhóc cứng đờ.
“Đậu Đậu, ta phải làm thế nào bây giờ?”
Nó vừa nói vừa nức nở.
“Sớm biết như thế, trước sao còn làm? Bỏ nhà đi bụi là việc làm độc ác lắm biết không? Có biết làm thế thì người nhà lo lắng lắm không?”
Đậu Đậu giáo huấn đầy thấm thía, mà lại quên khuấy đi rằng mình là con yêu khuyển quanh năm suốt tháng bỏ nhà đi bụi.
“Xin lỗi mà.”
Tiểu hòa thượng nước mắt vòng quanh.
Đậu Đậu vỗ vai tiểu hòa thượng:
“Cố lên, từ giờ đến lúc Tống Thư Hàng đến Văn Châu còn vài ngày, nghĩ xem nên giải thích thế nào để hắn bớt giận đi.”
Tiểu hòa thượng ra sức gật đầu.
“Rồi, mình tìm cái khách sạn nào gần đây ở đi.”
Đậu Đậu nhảy từ trên nóc xe xuống.”
Đi, lên xe!
“Lên xe? Cơ mà ta không biết lái.”
Quả Quả ngẩn ra.
“Ta lái!”
Đậu Đậu hào khí vạn trượng.
Nó muốn lái thử từ lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội, chìa khóa đang cầm trong tay, không lái một chuyện thì làm sao có thể nhìn mặt chính mình đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận