Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1855: Kết thúc tình hữu nghị quý báu dài đến mười tám năm

Chương 1855: Kết thúc tình hữu nghị quý báu dài đến mười tám năm
Khi Tống Thư Hàng chuyển lôi kiếp nhị phẩm lên tam phẩm đã được luyện chế xong xuôi vào thế giới hạch tâm thì nghe thấy tiếng vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm đang cười hô hố: “Ha ha ha ha, đúng rồi, chính thế, hút khô hắn đi! Hôm nay ta phải khiến hắn nhũn giò không đứng được nữa mới thôi!”
Lời kịch khỉ gió gì thế này?
“Lôi kiếp được luyện chế xong rồi à?” Tô Thị A Thập Lục thấy Tống Thư Hàng vào thì cất tiếng hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, vỗ tay thành tiếng, từng sợi lôi kiếp được luyện chế xong được chuyển vào đại điện của Nam Thu tự.
Sau khi được luyện chế trong lò luyện đan, thể tích của thiên kiếp nhị phẩm lên tam phẩm co rút cực mạnh, kích thước vốn bằng cây cột chỉ còn có một phần hai mươi, còn nhỏ hơn Tống Thư Hàng dự tính. May mà lúc đó đã phong ấn tất cả lôi kiếp của Tô Không Vân, nếu không thì bây giờ đã không đủ nguyên liệu nấu ăn rồi.
“Phải rồi, Tô Không Vân đâu?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Sao không thấy đâu cả?
“Ở trong hộp ấy.” Bạch tiền bối phân thân chỉ vào chiếc hộp thời gian.
“Ơ… thôi chết, từ nãy đến giờ chúng ta chỉ lo hút năng lượng của Nam Phương Đại Đế… bây giờ thời gian trong hộp đã chậm lại mấy lần rồi?” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm đột nhiên nhớ ra vấn đề này.
Mải hút năng lượng miễn phí quá, quên khuấy mất Tô Không Vân vẫn còn đang ở trong hộp.
Tống Thư Hàng: “…”
Các vị tiền bối, có cần hại người như thế không?
Đừng để tỉ lệ thời gian trôi trong hộp đạt đến tỉ lệ “một ngày trong hộp bằng trăm năm ở ngoài” nhé. Hắn không muốn sau khi mở hộp ra lại nhìn thấy một Tô Không Vân tóc bạc trắng, sắp chết già đâu.
“Không phải lo, để ta tính, theo thời gian gia tốc thì cùng lắm Không Vân mới qua một tháng mà thôi.” Tô Thị A Thập Lục trả lời.
Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm: “Thế thì tốt.”
Thông Nương được Sở các chủ nhập vào bổ sung: “Mặt khác, thời gian trong hộp có hạn mức tăng giảm tối đa, dưới hạn chế này, tốc độ trôi của thời gian trong hộp không quá khoa trương đâu, không cần lo lắng.”
Dứt lời, cô kết pháp ấn, mở hộp thời gian ra.
Cũng giống như lúc bị hút vào, khi hộp mở ra, Tô Không Vân bị nặn ra ngoài y hệt một sợi kem đánh răng rồi rơi tọt xuống đất.
Nó gầy đi trông thấy, rõ ràng trạng thái không được tốt cho lắm.
“Cuối cùng… cuối cùng cũng được ra ngoài. Ta cứ tưởng rằng mình chết luôn ở trong ấy rồi chứ.” Tô Không Vân run rẩy nói.
Xích Tiêu Kiếm nghi ngờ hỏi: “Việc tu luyện có vấn đề gì à?”
“Không biết, ta luôn chú ý khí tức linh lực của nó mà, từ đầu tới cuối có thấy trạng thái tu luyện có gì bất thường đâu.” Sở các chủ vừa dứt lời, bèn khống chế thân thể Thông Nương hạ xuống, kiểm tra tình trạng của Tô Không Vân.
“Ta không sao.” Tô Không Vân hít sâu một hơi: “Chỉ hơi đói thôi.”
Sở các chủ: “…”
Cô đã quên cảm giác “đói” từ lâu. Đã quá lâu không trải nghiệm chuyện bế quan mà còn phải ăn, nên nhất thời cô không nhớ đến.
Không chỉ có Sở các chủ, mà các vị tiền bối vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm, bạch long tỷ tỷ, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử và Quy tiền bối cũng như vậy.
Các vị đại lão này đã quên cảm giác đói từ lâu rồi.
“Ngươi không mang tích cốc đan à?” Tô Thị A Thập Lục lấy một chiếc túi càn khôn khác, lấy một viên đan dược ra, phối thêm đan dịch cho Tô Không Vân uống vào.
Uống đan dược xong, trạng thái của Tô Không Vân dần dần khôi phục. Nó nuốt một ngụm nước miếng: “Có mang nhưng mà mang ít. Lần này ta bỏ nhà đi bụi mà.”
Cho nên nó không mang đủ những đồ vật cần thiết dành cho tu sĩ cấp thấp khi đi ra ngoài. Mãi đến khi vào hộp thời gian tu luyện được ít lâu, nó mới phát hiện ra mình hết tích cốc đan…
“Sao không hô lên một tiếng để bọn ta đưa tích cốc đan vào cho?” Tô Thị A Thập Lục dở khóc dở cười.
Tô Không Vân ngượng nghịu nói: “Ta sợ chiếc hộp thời gian này mở ra thì hiệu quả của bí cảnh thời gian cũng mất đi. Vất vả lắm mới được vào bí cảnh một lần, cho nên ta muốn kiên trì đến phút cuối.
Tống Thư Hàng: “…”
Ngươi định chết đói cũng không chịu lên tiếng à?
“Đương nhiên nếu sắp chết đói thật thì ta cũng sẽ kêu. So sánh kì ngộ với sinh mệnh thì phải chọn sinh mệnh chứ.” Tô Không Vân nói.
“Nhóc con khá đấy.” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm khen ngợi. Phong cách thích tự đẩy mình vào đường cùng thế này giống với người nào đó lắm nha.
“Mà này, thiên kiếp này ăn được chưa đây?” Lúc này, Quy tiền bối bỗng hỏi. Nó không nhịn được mà đến gần những sợi thiên kiếp đã hóa thành thể rắn, muốn thè lưỡi ra liếm một cái.
Thiên kiếp dung nhập thêm Thiên Cương, mùi hương càng thêm nồng nàn, còn thơm hơn cả trong menu miêu tả.
“Chưa được đâu Quy tiền bối, chờ chút đã.” Tống Thư Hàng vội vàng giơ tay ngăn trước mặt Quy tiền bối.
Quy tiền bối thè lưỡi liếm lên lòng bàn tay của Tống Thư Hàng.
Một lát sau…
“Phì, tay ngươi cầm cái gì mà mặn thế?” Quy tiền bối bất mãn nói.
“Có khi nó đi cầu quên rửa tay đấy.” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm đột nhiên xen mồm.
Quy tiền bối: “…”
“Thực ra đã lâu lắm rồi ta không đi nhà xí.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Từ sau khi tấn thăng lên cảnh giới ngũ phẩm, tình hữu nghị vĩ đại quý báu mười tám năm giữa hắn và việc đi nhà xí đã chấm dứt, hai bên chính thức tuyệt giao.
Hồi tưởng lại thấy cứ là lạ.
Chẳng biết từ lúc nào mà cuộc sống của hắn đã bớt đi rất nhiều thứ.
“Vậy thì chân tướng chỉ có một.” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm phát biểu: “Từ lần đi nhà cầu gần nhất đến giờ ngươi chưa rửa tay.”
Quy tiền bối: “…”
Mặc dù biết Xích Tiêu Kiếm đang nói hươu nói vượn, nhưng nó vẫn cảm thấy trong miệng mình quai quái.
“Mấy người đừng nói tào lao nữa. Nhân lúc Nam Phương Đại Đế chưa cắt đứt việc cung cấp năng lượng cho hộp thời gian, chúng ta tranh thủ chế biến cho xong thiên kiếp đi. 36 ngày, tính toán tỉ lệ cho chuẩn xác vào.” Sở các chủ nhắc nhở.
Mặc kệ lí do vì sao Nam Phương Đại Đế vẫn chưa cắt đứt liên hệ với hộp thời gian, trước hết cứ hút một phát đã, tiết kiệm được nhiều linh thạch lắm đấy.
Tống Thư Hàng đưa tay, thôi động niệm lực.
Từng sợi lôi kiếp nhị phẩm lên tam phẩm được đưa lên trên hộp nhỏ.
Sở các chủ kết đạo ấn, kích hoạt chiếc hộp, hút hết tất cả lôi kiếp nhị phẩm lên tam phẩm vào trong: “Bây giờ chỉ cần chờ thời gian trong hộp trôi qua 36 ngày là được.”
Một đám người vây quanh chiếc hộp thời gian, chờ đợi.
Tiểu trợ thủ hạch tâm xuất hiện, lấy lá trà do thiếu niên tiền bối thần bí ở Tán Tài Vương Tọa tặng cho, dùng nước suối nguồn sự sống pha trà nóng để đãi các vị tiền bối.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục cũng xếp hàng ngồi xuống, tay cầm chén trúc, nhấp một ngụm trà.
“Kì lạ… hình như công suất vận hành của hộp thời gian thấp đi rất nhiều.” Lúc này, Sở các chủ bỗng nói.
Có thể là vừa rồi chạy quá nhanh nên bây giờ nó không chịu nổi chẳng?
“Có phải cái hộp pháp khí này hơi oải rồi không?” Tô Thị A Thập Lục suy đoán. Dù sao thì nó cũng đã phủ bụi ở Nam Thu tự cả ngàn vạn năm rồi mà.
“Oải à?” Tống Thư Hàng xoa cằm.
Pháp khí mà oải thì phải làm sao?
Có muốn tìm hiểu phương pháp mát xa của nhà họ Tống – “Dưỡng Đao thuật” một chút không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận