Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 330: Đồng Quái Tiên Sư.

Chương 330: Đồng Quái Tiên Sư.
Giọng nói của Lang Nhất lạnh hẳn đi. Kình Bát trả lời muộn khiến cho hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Kình Bát không thể trả lời Lang Nhất được, hắn đang bị đạo thuật của Bạch Tôn Giả trói buộc, không những không nhúc nhích được mà còn không thể phát ra được âm thanh…
“Kình Bát, trả lời đi! Đừng đùa nữa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nếu không bắt được con ả kia thì trực tiếp giết đi diệt khẩu, tóm lại tuyệt đối không thể để cho nó trốn thoát!”
Lang Nhất trầm giọng nói. Hắn biết Kình Bát có thú vui ôm gái vào lòng đến chết, sợ Kình Bát vì ham hưởng thụ mà làm hỏng việc.
Thế nhưng Kình Bát vẫn không trả lời…
“Chết tiệt, Kình Bát, nếu ngươi làm hỏng việc thật thì lát nữa ta tới tìm, đừng có trách ta không khách khí với ngươi!”
Lang Nhất nói rồi hung hăng cúp bộ đàm.
Sau đó hắn lại gọi cho Sa Cửu:
“Sa Cửu, trả lời đi, bây giờ ngươi có đang ở cùng với Kình Bát không? Hiện tại Kình Bát đang làm gì thế?”
Sa Cửu còn khổ hơn Kình Bát, bây giờ hắn chỉ thở thôi cũng đã phải cố hết sức rồi. Muốn hừ một tiếng cũng khó, làm sao mà trả lời cho nổi.
Thấy Sa Cửu cũng không đáp lại, Lang Nhất tức điên người:
“Chết tiệt, hai người các ngươi đang làm cái quái gì thế? Chờ đó cho ta, ta sẽ lập tức đến tìm các ngươi.”
Thông qua bộ đàm trên tai, Lang Nhất có thể nắm được vị trí đại khái của Kình Bát và Sa Cửu.
“Đừng tới đây, tới đây chỉ có một con đường chết thôi!”“
Kình Bát gào lên trong lòng, nhưng có miệng mà chẳng thể thốt nên lời.
Lang Nhất đã giận dữ ngắt liên lạc.


Sau khi ngắt bộ đàm, vẻ mặt của Lang Nhất tức thì trở nên vô cùng bình tĩnh, chẳng có vẻ gì là tức giận như ban nãy.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bộ đàm, liên hệ với những nhóm thành viên khác:
“Ngưu Nhị, Viên Tứ, triệu hồi Ưng Lục và các huynh đệ khác về đây… sợ là Kình Bát và Sa Cửu đã gặp chuyện, nhiệm vụ xảy ra vấn đề rồi. Chúng ta tới gần vị trí bộ đàm của Kình Bát xem có cơ hội cứu họ ra không... Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện là họ vẫn còn sống mà thôi.”
“Còn Hồ Thập nữa, ngươi còn muốn lặn dưới đáy biển bao lâu đây? Mau cút ra đây cho ta!”
Lang Nhất giận dữ quát.
“Tút tút tút… ta sẽ… trở về… ngay… tút tút tút.”
Giọng nói khó nhọc của Hồ Thập vang lên. Nghe tiếng thì có vẻ như hắn vẫn đang lặn sâu dưới đáy biển, chẳng biết là ở dưới ấy thì hắn làm thế nào để nói chuyện được nữa?
Sắc mặt của Kình Bát tái nhợt. Hắn biết với tính cách của Lang Nhất, tên kia nhất định sẽ triệu các anh em về để hợp tác tìm kiếm hắn và Sa Cửu.
Nếu trong tình huống bình thường mà Lang Nhất đến cứu viện thì chắc chắn hắn sẽ ôm hy vọng. Thế nhưng lần này thì khác, thực lực của tu sĩ áo trắng kia quá khủng bố, hắn là tu sĩ nhị phẩm lão luyện mà chẳng khác gì con kiến trong tay đối phương cả.
Tuy rằng Lang Nhất mạnh hơn nhiều so với Kình Bát nhưng cũng chỉ có tu vi nhị phẩm mà thôi. Kình Bát dám khẳng định, cho dù 100 Lang Nhất đến đây cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của tu sĩ áo trắng này.
Có đến cũng chỉ nộp mạng cho người ta thôi…
Lúc này thì một giọng nói bình thản vang lên bên tai Kình Bát:
“Ha ha, thì ra ngươi tên là Kình Bát à, cái tên thú vị thật đấy, đọc lên nghe giống kinh ba ghê.”
Kình Bát gắng gượng đưa mắt nhìn sang, sau đó thấy người mình không muốn gặp nhất, tu sĩ áo trắng nọ đang thản nhiên ngồi xổm xuống cạnh hắn, trên khuôn mặt mang nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Trong đáy mắt Kình Bát toát lên vẻ chua xót… những gì Lang Nhất nói với mình nãy giờ đã bị tu sĩ áo trắng này nghe thấy hết rồi ư?
Đúng lúc ấy, Kình Bát nhìn thấy tu sĩ áo trắng đặt một ngón tay lên vai mình, thế rồi một đạo linh lực đổ vào cơ thể hắn, dạo hết một vòng…
Bạch Tôn Giả thu tay về, cười tủm tỉm mà hỏi:
“Quả thế, Kình Bát, Sa Cửu, nếu ta nhớ không lầm thì trong tổ chức của các ngươi chắc là còn có Lang, Ngưu, Khuyển, Viên, Lộc, Ưng, Xà…tổng cộng là 33 biệt danh theo tên động vật đúng không?
Kình Bát bị đạo thuật trói buộc không thể phát ra âm thanh, thế nhưng nỗi hoảng sợ trong mắt hắn đã cho Bạch Tôn Giả biết đáp án.
“Xem ra ta nói đúng rồi, các ngươi là 33 chủng loại thú vật đại diện cho - tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công.”
Bạch Tôn Giả điều chỉnh tư thế ngồi rồi búng một ngón tay về phía Kình Bát.
Đạo thuật trói buộc trên người Kình Bát được cởi bỏ một nửa, hắn đã có thể lên tiếng nói chuyện.
“Từ lúc gặp ngươi ta đã thấy công pháp mà ngươi tu luyện rất thú vị.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Vậy là ngươi nắm gi Cự Kình Công trong tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công đúng không?”
Kình Bát cười đắng ngắt. Đối phương nắm rõ tuyệt học trấn phái của tổ chức mình như lòng bàn tay, trước mặt người ta, mình chẳng có bí mật gì đáng nói.
“Không ngờ Tam Thập Tam Thú Thần Tông tiếng tăm lẫy lừng năm đó lại lưu lạc đến nước trở thành một tổ chức tu sĩ hạng ba thế này. Mà thế cũng tốt, rất lâu trước kia ta đã có hứng thú với Tam Thập Tam Thú Thần Tông, có điều lúc trước chưa có cơ hội để tiếp xúc với các ngươi. Chẳng ngờ lần này xuất quan lại gặp ngay các ngươi tự tìm tới cửa. Đúng là may mắn mà.”
Bạch Tôn Giả cười khẽ nói.
Người ta tốt số vậy đấy, biết sao bây giờ ~
Tống Thư Hàng cũng đang đi về phía bên này. Minh tưởng xong, hắn muốn đi xem hai tù binh thế nào, đúng lúc nhìn thấy Bạch Tôn Giả đang ngồi xổm cạnh hai kẻ nọ.
Tống Thư Hàng đi tới bên cạnh Bạch Tôn Giả, cũng ngồi xuống theo rồi tò mò hỏi:
“Bạch tiền bối tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công là cái gì thế? Lợi hại lắm sao ?”
Lúc hắn tới đây thì vừa vặn nghe được Bạch Tôn Giả nhắc tới công pháp ấy.
“Ừm, lợi hại thì cũng không lợi hại lắm, có điều đó là một công pháp rất hay ho. Đặc biệt là hai quyển pháp môn tu luyện nhất phẩm và nhị phẩm lại càng hay hơn. Nó có thể khiến cho tu sĩ tu luyện ra một ‘luồng’ tiên thiên chân khí ngay ở thời kỳ nhất, nhị phẩm. Tuy rằng không biết làm sao có được, nhưng ‘luồng’ tiên thiên chân khí này có thể giúp đệ tử của họ chiếm hết tiên cơ khi ở cảnh giới nhị phẩm.”
Bạch Tôn Giả giới thiệu.
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
“Ngụy tiên thiên tiên chân khí? Có liên quan gì đến “tiên thiên” tam phẩm không?”
“Liên quan rất lớn.”
Bạch Tôn Giả gật đầu nói, sau đó quay sang nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt sáng ngời:
“Thư Hàng, ta nhớ là năm nay ngươi mới bắt đầu tu luyện đúng không?”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu:
“Thế thì lấy ngươi làm ví dụ luôn đi. Ngươi đã bỏ lỡ thời kỳ trúc cơ tốt nhất là từ bốn đến tám tuổi, luồng tiên thiên chân khí mang theo ra từ cơ thể mẹ đã tan hết, tu luyện khó khăn hơn nhiều so với đệ tử trong các phái.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Hả? Tiên thiên chân khí mang theo ra từ cơ thể mẹ? Không có nó thì tu luyện khó khăn hơn nhiều? Có cả cách nói này sao?”
Tống Thư Hàng gãi đầu, chẳng hiểu ra làm sao cả.
… Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 không hề nói với hắn việc này.
“Mấy người trong nhóm không nói với ngươi việc này sao?”
Bạch Tôn Giả nghĩ ngợi một chút rồi cười nói:
“Có lẽ họ thấy nếu nói việc này ra thì sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi đấy. Song ta cảm thấy với ý chí của ngươi thì có nói cũng chẳng sao đâu.”
Tống Thư Hàng ra sức gật đầu, từ khi quyết định trở thành tu sĩ thì đến chết hắn còn không sợ, chẳng lẽ lại e ngại tu luyện gặp khó khăn à?
Bạch Tôn Giả nói tiếp:
“Độ tuổi Trúc Cơ tốt nhất của tu sĩ là từ 4 đến 5 tuổi. Lúc này luồng tiên thiên chân khí mà đứa trẻ mang theo từ trong bụng mẹ vẫn còn, một khi Trúc Cơ thành công, luồng tiên thiên chân khí này sẽ dung nhập vào tâm khiếu, trở thành trụ cột vững chắc cho việc tu luyện trong tương lai. Có được luồng tiên thiên chân khí này, chỉ cần đủ công pháp và tài nguyên thì trước tam phẩm gần như không gặp bình cảnh gì.”
“Sau năm tuổi, cứ lớn thêm một tuổi thì luồng tiên thiên chân khí mang theo từ cơ thể mẹ sẽ tản đi rất nhiều, sau khi đứa trẻ đủ tám tuổi thì nó sẽ tan hết. Một khi bỏ qua cơ hội này thì không thể có lại được nữa. Thiếu luồng tiên thiên chân khí kia, con đường tu luyện từ Trúc Cơ nhất phẩm đến tam phẩm sẽ gặp phải vô vàn khó khăn, mỗi khi tấn chức lên một cấp sẽ tiêu hao tài nguyên và thời gian lớn hơn nhiều những người Trúc Cơ thành công trước 8 tuổi.”
“Nói tóm lại, không có tiên thiên chân khí mang theo từ cơ thể mẹ thì giống như chơi trò chơi mà bị cắt mất điểm thuộc tính thiên phú vậy, đã chậm hơn người khác ngay từ vạch xuất phát rồi.”
Tống Thư Hàng gãi đầu:
“Còn thế nữa cơ à, nói cách khác ta đã bỏ lỡ mất luồng tiên thiên chân khí đó từ hơn mười năm trước rồi sao?”
Cho nên khi hắn Trúc Cơ mới không cảm nhận được luồng tiên thiên chân khí ấy.
“Thế nhưng ta cảm thấy… hình như tốc độ tăng cấp của ta cũng nhanh lắm mà?”
Tống Thư Hàng ướm hỏi. Từ lúc hắn bắt đầu tu luyện đến giờ mới được có gần hai tháng chứ bao nhiêu. Thế mà đã từ cảnh giới khai tâm khiếu Trúc Cơ nhất phẩm nhảy thẳng lên bình cảnh Dược Long Môn rồi, chẳng khác nào ngồi tên lửa.
“Vì vận khí của ngươi không tồi.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
“Nhờ phúc của tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp theo bản năng. Hắn ở cùng Bạch Tôn Giả lâu ngày, đúng là ăn theo không ít may mắn mà.
Bạch Tôn Giả lại cười:
“Nói tóm lại, hai quyển đầu tiên của môn công pháp tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công này là công pháp rất thích hợp để ngươi tu luyện. Nếu ngươi có thể ngưng tụ thành công luồng ngụy tiên thiên chân khí đó, cho dù không có tiên thiên chân khí chân chính mang ra từ cơ thể mẹ thì cũng có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên ít nhất ba phần ở cảnh giới trước tam phẩm đấy.”
Ánh mắt Tống Thư Hàng tức thì sáng như đèn pha ô tô, cái công pháp tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công này ngon đấy!
“Không hề có việc đó!”
Lúc này, Kình Bát lên tiếng:
“Bọn ta tu luyện tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công căn bản không hề sinh ra tiên thiên chân khí, mấy thứ đó chỉ là tin đồn thất thiệt của người ngoài thôi.”
Bạch Tôn Giả hỏi lại:
“Ngươi không luyện ra luồng tiên thiên chân khí kia sao?”
Kình Bát lắc đầu, không chỉ hắn mà cả các thành viên trong tổ chức cũng chưa ai luyện ra ngụy tiên thiên chân khí gì cả!
Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm Kình Bát chốc lát:
“Không ngờ truyền thừa của Tam Thập Tam Thú Thần Tông lại thiếu sót nghiêm trọng đến thế.”
Đoạn, hắn vươn một ngón tay làm Kình Bát hôn mê rồi mới nói tiếp:
“Nếu đã gọi là tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công thì tất nhiên phải là ba mươi ba loại công pháp kết hợp với nhau… hoặc phải có ngoại vật phối hợp mới có thể sinh ra tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công được.”
Đáng tiếc, Kình Bát đã hôn mê không thể nghe thấy được những lời này.
“Chẳng biết năm đó Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã xảy ra chuyện gì mà tông môn truyền thừa thiếu hụt nặng nề như vậy, đến cả truyền thừa tuyệt học trấn phái quan trọng nhất cũng đứt nối lung tung.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm.
“Vậy là chúng ta không thể có được tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không vội, để ta bắt được đồng bọn của họ rồi xem tình hình thế nào. Cho dù truyền thừa công pháp của họ có vấn đề, nhưng chỉ cần giữ đủ hai quyển công pháp nhất phẩm và nhị phẩm là đủ rồi. Thư Hàng, ngươi phải mượn công pháp này để luyện ra một luồng tiên thiên chân khí, mà ta thì muốn xem qua nó một chút, để xem có chỗ nào tham khảo được, mang về hoàn thiện công pháp của chính ta hay không.”
Bạch Tôn Giả nói.
Công pháp của ngài ấy? Công pháp của Bạch Tôn Giả không phải được người đi trước truyền lại, mà là ngài ấy tự nghĩ ra ư?

Khoảng một tiếng sau.
Trên đảo nghênh đón một vị khách mới tới.
Thế nhưng người mới đến không phải là thành viên tổ chức của Lang Nhất.
Dưới ánh mặt trời nóng rát, trên mặt biển mênh mông, có một người mặc quần bò lửng, áo ba lỗ trắng, đầu đội mũ cao bồi, kéo một chiếc xe đẩy tay nặng nề và lướt như điên.
Cơ bắp của hắn như đá cẩm thạch, da dẻ bị hun thành màu đồng, mồ hôi vã ra như tắm…
Mặt biển nổi lên sóng lớn cao đến hơn 10m, thế mà người đàn ông đội mũ cao bồi vẫn bám chắc tấm ván, cưỡi sóng vượt gió, phá tan sóng dữ lao về phía đảo.
Khi hắn tiến gần hơn một chút, Tống Thư Hàng nhìn thấy trên chiếc xe đẩy tay nặng nề của người đàn ông còn cắm thứ gì trông như hai lá cờ.
Lá cờ bên trái viết: “Răng thép lợi đồng, chỉ một lời định thiên hạ trăm ngàn quẻ.”
Lá bên phải viết: “Tính hết các quẻ, ta là đại tiên sư bói đâu trúng đấy!”


“Bạch tiền bối, có người tới kìa.”
Tống Thư Hàng nói.
“Người một nhà đấy, không cần lo lắng.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Người nhà à?
Lúc này người đàn ông đội mũ cao bồi đã lên đến đảo, hắn lột mũ vung tay chào Tống Thư Hàng:
“Há lô ~ Thư Hàng tiểu hữu!”
Tống Thư Hàng nhìn người đàn ông đội mũ cao bồi kia với vẻ khó hiểu, mình có quen ổng đâu ta?
“Không nhận ra ta sao?”
Người đàn ông đội mũ cao bồi nhe răng cười rồi chỉ vào hai lá cờ cắm trên xe đẩy tay:
“Nhìn đây này, có nhớ ra gì không?”
“Răng thép lợi đồng, tính hết mọi quẻ, đại tiên sư… chờ đã, Đồng Quái Tiên Sư tiền bối?”
Tống Thư Hàng đột nhiên ngộ ra, nhớ ngay đến nhân vật tự tìm đường chết No.2 xếp sau Cuồng Đao Tam Lãng trong nhóm Cửu Châu Số 1 - Đồng Quái Tiên Sư!
“Ha ha ha, chính là bản tiên sư đây!”
Đồng Quái Tiên Sư cười phớ lớ.
“Sao tự nhiên Đồng Quái tiền bối lại chạy tới hòn đảo này thế?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi. Hơn nữa, bộ dạng của Đồng Quái Tiên Sư làm cho hắn thật bất ngờ.
Hắn cứ nghĩ cho dù Đồng Quái Tiên Sư tiền bối chuyên tính quẻ ngược, thế nhưng ít ra cũng phải có bộ dạng của thầy bói chứ?
Thế mà hắn nhìn thế nào cũng thấy vị đội mũ cao bồi trước mắt này giống tầng lớp nhân dân lao động vinh quang hơn, chẳng có tí liên quan gì đến thầy bói cả.
Đồng Quái Tiên Sư cười tí tởn lấy một gói dược cao từ xe đẩy rồi đưa cho Tống Thư Hàng:
“Ta được Dược Sư đạo hữu nhờ cậy, tiện đường đến đưa đồ cho ngươi. Ừm, Dược Sư nhờ ta mang gói dược cao này cho ngươi đấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận